Chàng Rể Chiến Thần

Chương 678: Tôi tên là dương chán

Tiếu Ngạo Dư Sinh

06/08/2021

“Muốn đi sao? Có từng hỏi qua tao chưa?”

Khi Tần Đại Quang đang chuẩn bị đưa Tiếu Tiếu đi thì Lê Chí Khuê đột nhiên lên tiếng.

“Ba, hai người cứ đi đi, có con ở đây, không ai có thể ngăn cản ba đâu!” Dương Chắn nói.

Mặc dù Tần Đại Quang rất lo lắng, nhưng ông ta cũng biết bây giờ mà ở lại chỉ tăng thêm gánh nặng cho Dương Chắn mà thôi, ông ta dặn dò Dương Chắn phải cần thận, sau đó mới dẫn Tiếu Tiếu đi.

“Ngăn bọn họ lại cho tôi!”

Sắc mặt Lê Chí Khuê rất khó coi, anh ta ra lệnh, gã vệ sĩ cuối cùng lao về phía Tần Đại Quang.

Chỉ là, đối phương còn chưa kịp lao tới thì đã bị Dương Chấn cản lại.

“Nếu không muốn chét thì hãy ngoan ngoãn cút đi!”

Dương Chấn liếc mắt nhìn gã vệ sĩ.

Khi nãy Dương Chắn đá vào một gã vệ sĩ, đến bây giờ anh ta vẫn chưa tỉnh lại.

Gã vệ sĩ còn lại sau khi nghe thầy Dương Chấn nói xong thì bừng tỉnh, đối phương là người học võ, anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Đại Quang đưa Tiều Tiều đi.

Vẻ mặt Lê Chí Khuê trở nên âm u đáng sợ, anh ta đường đường là cậu chủ nhà họ Lê, từ khi nào mà có người dám không nghe lời anh ta?

Bây giờ, một tên đàn ông trẻ hơn anh ta, đánh người của anh ta trước mặt anh ta, quả thật là sự sỉ nhục lớn nhất của anh ta.

“Anh vừa nói muốn tôi bồi thường đúng không? Bao nhiêu nói đi?”

Dương Chấn đột nhiên hỏi.

“3000 tỷ! Nếu không đưa được 3000 tỷ thì đừng mơ đi khỏi đây.”

Lê Chí Khuê còn chưa lên tiếng thì mẹ Quân đã ngạo mạn nói.

“Các người có chắc chỉ muốn lầy 3000 tỷ không?” Trong mắt Dương Chấn lóe lên một tia lạnh lùng.

“Thằng kia, tao chỉ cho mày một tiếng đồng hồ. Trong vòng một tiếng, nếu không thấy 3000 tỷ đâu thì tao sẽ khiến mày sống không bằng chết.”

Trong mắt Lê Chí Khuê tràn đầy ý cười: “Tao thấy con gái mày rất xinh đẹp, con gái xinh như vậy chắc vợ mày cũng rất xinh đẹp đúng không?”

“Nếu mày không bồi thường nỗi, vậy thì hãy bảo người phụ nữ của mày đến ngủ với tao một đêm thì tao có thể miễn cưỡng đồng ý.”

Dương Chấn đột nhiên nở nụ cười.

Nếu Mã Tuân có mặt tại đây thì nhát định sẽ biết, một khi Dương Chắn mỉm cười như vậy thì sẽ xảy ra chuyện đáng sợ như thế nào.

“Được, nếu anh đã muốn 3000 tỷ, vậy thì tôi sẽ đưa cho anh.”

Dút lời, Dương Chấn gọi một cuộc điện thoại: “Chuyển 3000 tỷ cho nhà họ Lê, làm ngay!”

Sau khi cúp điện thoại, Dương Chắn nói: “Không cần tới một tiếng đâu, ước chừng chưa tới năm phút nữa thì 3000 tỷ sẽ nằm trong tài khoản nhà họ Lê.”

“Thằng kia, mày đang đùa tao à?”



Vẻ mặt Lê Chí Khuê ảm đạm đến đáng sợ, anh ta nghiền răng nghiền lợi nói.

“Đùa mày? Tại sao phải đùa với anh?” Dương Chắn hỏi.

“Mày tưởng mày có 3000 tỷ để chuyền vào tài khoản họ Lê sao?”

Lê Chí Khuê tức giận hỏi.

“Nếu không tin tôi, vậy tôi cũng hết cách rồi.”

Dương Chấn cười khẩy nói: “À đúng rồi, anh có thể gọi cho Lê Triết nói tôi tên là Dương Chắn!”

Cùng lúc đó, ở nhà họ Lê.

Trong phòng của gia chủ nhà họ Lê vang lên tiếng ném đồ vật, con cháu dòng chính nhà họ Lê đều ở bên ngoài, bọn họ không dám đi vào.

“Khốn nạn! Một nửa tài sản hơn 21 nghìn tỷ của nhà họ Lê tôi đã bị mắt rồi!”

“Tôi mà chết thì làm sao còn mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông đây?”

“Tổ tiên nhà họ Lê, con xin lỗi mọi người! Là con có lỗi với nhà họ Lê!”

Lê Triết là người đứng đầu nhà họ Lê, bây giờ ông ta vừa ném vỡ đồ đạt vừa lớn tiếng tự trách mình.

Lúc này trong lòng ông ta chỉ có thù hận mãnh liệt, nếu biết kẻ chống lưng cho nhà họ Trần có thế lực lớn như vậy thì có cho tiền ông ta cũng không dám chọc đến họ.

Bây giờ thì tốt rồi, không những không tiêu diệt được nhà họ Trần mà một nửa tài sản của nhà họ Lê cũng bị giao cho bọn họ.

“Dương Chắn, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày, tao thề, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!”

Lê Triết nghiền răng nghiền lợi nói.

Sau khi phát tiết xong cơn tức giận, Lê Triết bước ra khỏi phòng, nhìn thây bên ngoài đều là con cháu nhà họ Lê.

“Gia chủ, ngài không sao chứ?”

Dòng chính của gia tộc vồn muốn đến đây hỏi Lê Triết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao một nửa tài sản nhà họ Lê lại bị chuyển giao cho người khác.

Bây giờ thấy Lê Triết đang tức giận, nên cũng không ai dám nhắc tới chuyện này.

Lê Triết nghiền răng nghiền lợi nói: “Các người đều vào đi, bây giờ chúng ta họp gia đình!”

Chẳng máy chóc, toàn bộ người nhà họ Lê đã ngồi xuống, Lê Triết ngồi ở vị trí trung tâm, tầm mắt quét qua đám người, sau đó đột nhiên hỏi: “Lê Chí Khuê đâu?”

“Gia chủ, Quân xảy ra chút chuyện, Chí Khuê đã đến xem thử rồi.” Một vị trưởng bối có quan hệ tốt với Lê Chí Khuê nói.

“Quân có sao không?” Lê Triết hỏi.

Cho dù thế nào thì Quân cũng là cháu trai của ông ta.

Vị trưởng bối vừa mới trả lời kia lại tiếp tục nói: “Gia chủ, ngài yên tâm, Chí Khuê đã làm việc thì sẽ không có chuyện gì đâu.”



“Quân không sao thì tốt!”

Lê Triết nói xong thì nhìn mọi người một cái, sau đó nghiến răng nghiền lợi nói: “Tôi biết các người đến đây làm gì, các người muốn chắt vần tôi vì sao một nửa sản nghiệp của gia tộc đã bị chuyển giao cho tập đoàn Thịnh Thiên đúng không.”

“Bây giờ, để tôi nói cho các người biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Lê Triết liên minh với năm gia tộc, chuẩn bị tiêu diệt nhà họ Dương đề nâng cao vị thế nhà họ Lê ở Yên Đô, nhưng cuối cùng lại gặp phải Dương Chắn.

“Lần này là do tôi đã tính toán sai, đánh giá sai thực lực của đối thủ mới khiến nhà họ Lê tổn thát nặng nề như vậy, tôi sẽ gánh chịu mọi hậu quả!”

Lê Triết nghiền răng nói: “Nhưng mọi người yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ như vậy đâu. Dù lai lịch nhà họ Trần có mạnh đến đâu thì tôi cũng tuyệt đối không dễ dàng thứ cho việc bọn họ cướp đi một nửa sản nghiệp của chúng ta!”

“Tôi sẽ tìm cách liên lạc với một gia tộc mạnh hơn. Một ngày nào đó, tôi sẽ lấy lại tất cả những gì đã mắt ngày hôm nay!”

Sau khi nghe những gì Lê Triết nói, tắt cả mọi người đều rất ngạc nhiên.

“Gia chủ, chúng tôi không trách ngài, dù sao thì ngài cũng vì tốt cho nhà họ Lê thôi.”

“Đúng vậy, chúng tôi cũng không trách ngài. Dù sao thì ngay cả nhà họ Tôn là một trong tám gia tộc lớn ở Yên Đô cũng bị sập bẫy trước nhà họ Trần thì huồng chỉ là nhà họ Lê chúng †a2”

Người nhà họ Lê không trách Lê Triết.

Trong nhà họ Lê, địa vị của Lê Triết vô cùng vững vàng, không ai có thể thay thế được, cho nên dù có phạm sai lầm lớn thế nào thì người nhà họ Lê cũng không dám làm gì.

“Gia chủ!”

Đúng lúc này, ông quản gia nhà họ Lê đột nhiên chạy vào, kích động nói: “Gia chủ, vừa rồi tài khoản nhà họ Lê chúng ta nhận được 3000 tỷ.”

Đối với nhà họ Lê mà nói thì lúc này đột nhiên nhận được 3000 tỷ, quả thật là một khoản tiền khổng lò.

Người nhà họ Lê đều rất kích động.

Lê Triết nghi ngờ hỏi: “3000 tỷ? Ai chuyển cho chúng ta vậy?”

“Tập đoàn Nhạn Chắn!” Ông quản gia vui vẻ nói.

Lê Triết nghe tháy tên tập đoàn Nhạn Chắn thì sắc mặt đột nhiên đông cứng lại, buỏi trưa vừa tới Tập đoàn Nhạn Chấn chuyển một nửa tài sản qua cho họ, mới qua mây tiếng thôi, tại sao bên kia lại đột nhiên chuyển lại 3000 tỷ chứ?

Chẳng lẽ ý của đối phương là dùng 3000 tỷ để mua lại nửa sản nghiệp của nhà họ Lê sao?

Đúng lúc này, điện thoại của Lê Triết vang lên, sau khi kết nói liền nghe thấy giọng nói của Lê Chí Khuê vang lên: “Ba, tài khoản của nhà họ Lê chúng ta có thêm 3000 tỷ không?”

“Đừng nói với ba là con làm ra được 3000 tỷ nhé?” Lê Triết hỏi.

Lê Chí Khuê cũng sửng sốt: “Mẹ nó! Cái tên ngu xuẩn này đã chuyển 3000 tỷ cho nhà họ Lê rồi sao?”

“Là ai đã chuyển tiền?”

Lê Triết có một linh cảm rất xáu, lúc nói chuyện, giọng nói của ông ta hơi run.

“Chỉ là một thanh niên 27, 28 tuổi mà thôi, ba, ba không biết đâu, cái tên ngu xuẩn này rất kiêu ngạo.”

Lê Chí Khuê rất vui vẻ, mỉm cười nói: “Tên ngu xuẩn này bảo con gọi cho ba, à đúng rồi, anh ta cũng nhờ con nói cho ba biết anh ta tên là Dương Chắn!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Chiến Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook