Chương 879
Tiếu Ngạo Dư Sinh
23/08/2021
Nhưng nước mắt lại lăn ra khỏi khóe mắt đóng chặt.
Cô ta biết mình đã đem lòng yêu Dương Chấn, người đàn ông mà cô ta không thể yêu.
Cùng lúc đó ở trong dinh thự Vân Phong, Tần Nhã cũng không ngủ được.
Tiêu Tiêu đã ngủ say từ lâu, đang rúc vào lòng cô.
Hai mắt cô hơi sưng đỏ, rõ ràng vừa mới khóc xong.
“Tại sao? Tại sao anh lại lừa gạt em?”
Tần Nhã nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt lại rơi xuống.
Cô không biết đây là lần thứ mấy mình khóc trong đêm nay.
Mỗi lần chỉ kìm nén được một lúc cô lại bật khóc.
Cô cảm thấy rất đau khổ, nghĩ mãi không ra tại sao Dương Chấn lại lừa gạt mình.
Lúc nghe thấy tiếng hét chói tai của phụ nữ trong điện thoại, Dương Chấn giải thích là người đi đường bị trẹo chân, Tần Nhã vốn đã định tin.
Nhưng cô lại phải thất vọng khi nghe thấy người phụ nữ kia nói mình ngã trong nhà tắm, nhờ Dương Chấn tới giúp ngay trước khi cúp máy.
Tuyệt vọng hơn cả chính là Dương Chấn nói mình sẽ tới ngay.
Đêm hôm khuya khoắt, Dương Chấn ở cùng phòng với một người phụ nữ khác, sao có thể không xảy ra chuyện gì?
Lúc này trong đầu cô tràn đầy hình ảnh Dương Chấn ân ái với người phụ nữ khác. Cô chợt cảm thấy dơ bẩn.
Một đêm khó ngủ với rất nhiều người.
Sáng sớm hôm sau, Dương Chấn thức trắng đêm lặng lẽ rời khỏi nhà Mã Siêu.
Sau khi về tới dinh thự Vân Phong, anh không dám vào trong vì vết thương trên người mình quá kinh khủng, chỉ trốn ở ngoài quan sát.
Anh thấy Tần Đại Dũng đang bận rộn trong phòng bếp, cũng nhìn thấy Tần Y vừa trang điểm xong ra khỏi phòng ngủ, nhưng lại không thấy Tần Nhã xuất hiện.
Dương Chấn lại càng thêm lo lắng.
Lúc ở nhà, Tần Nhã làm việc và nghỉ ngơi rất đúng giờ. Bởi vì sáng nào cũng phải chải tóc cho Tiêu Tiêu nên cô thường dậy rất sớm.
Sửa soạn cho mình xong xuôi rồi mới chải tóc cho Tiêu Tiêu.
Sau khi cho Tiêu Tiêu mặc quần áo xinh đẹp, hai mẹ con mới xuống phòng bếp ăn sáng.
Tần Đại Dũng đã dọn đồ ăn ra bàn, nghi hoặc hỏi: “Tần Y, sao chị con vẫn chưa ra?”
Tần Y cũng cảm thấy kỳ quái: “Để con đi gọi chị”.
Thoáng chốc Tần Y đã đến trước cửa phòng của Tần Nhã, đang định gõ cửa thì cửa phòng đã bị mở ra.
“Sao chị…”
Tần Y đang định hỏi thăm chợt phát hiện hai mắt Tần Nhã sưng đỏ, tinh thần mỏi mệt, lập tức hốt hoảng: “Chị bị sao thế?”
“Có phải đêm qua chị không chịu ngủ nằm khóc cả đêm không? Nếu không sao sắc mặt lại kém như vậy?”
Tần Nhã gượng cười nói: “Tối qua chị tăng ca uống hơi nhiều cà phê nên bị khó ngủ”.
“Chị đừng gạt em, chắc chắc chị đã khóc rất lâu”.
Tần Y đau lòng nói.
Cô ta sống cùng Tần Nhã bao nhiêu năm nay, sao có thể không nhìn ra cô đã khóc suốt đêm?
“Phải rồi, anh rể đâu? Không phải anh ấy ức hiếp chị đấy chứ?”
Tần Y hùng hổ nói.
Dứt lời, cô ta chạy vọt vào phòng của Tần Nhã.
Cô ta biết mình đã đem lòng yêu Dương Chấn, người đàn ông mà cô ta không thể yêu.
Cùng lúc đó ở trong dinh thự Vân Phong, Tần Nhã cũng không ngủ được.
Tiêu Tiêu đã ngủ say từ lâu, đang rúc vào lòng cô.
Hai mắt cô hơi sưng đỏ, rõ ràng vừa mới khóc xong.
“Tại sao? Tại sao anh lại lừa gạt em?”
Tần Nhã nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt lại rơi xuống.
Cô không biết đây là lần thứ mấy mình khóc trong đêm nay.
Mỗi lần chỉ kìm nén được một lúc cô lại bật khóc.
Cô cảm thấy rất đau khổ, nghĩ mãi không ra tại sao Dương Chấn lại lừa gạt mình.
Lúc nghe thấy tiếng hét chói tai của phụ nữ trong điện thoại, Dương Chấn giải thích là người đi đường bị trẹo chân, Tần Nhã vốn đã định tin.
Nhưng cô lại phải thất vọng khi nghe thấy người phụ nữ kia nói mình ngã trong nhà tắm, nhờ Dương Chấn tới giúp ngay trước khi cúp máy.
Tuyệt vọng hơn cả chính là Dương Chấn nói mình sẽ tới ngay.
Đêm hôm khuya khoắt, Dương Chấn ở cùng phòng với một người phụ nữ khác, sao có thể không xảy ra chuyện gì?
Lúc này trong đầu cô tràn đầy hình ảnh Dương Chấn ân ái với người phụ nữ khác. Cô chợt cảm thấy dơ bẩn.
Một đêm khó ngủ với rất nhiều người.
Sáng sớm hôm sau, Dương Chấn thức trắng đêm lặng lẽ rời khỏi nhà Mã Siêu.
Sau khi về tới dinh thự Vân Phong, anh không dám vào trong vì vết thương trên người mình quá kinh khủng, chỉ trốn ở ngoài quan sát.
Anh thấy Tần Đại Dũng đang bận rộn trong phòng bếp, cũng nhìn thấy Tần Y vừa trang điểm xong ra khỏi phòng ngủ, nhưng lại không thấy Tần Nhã xuất hiện.
Dương Chấn lại càng thêm lo lắng.
Lúc ở nhà, Tần Nhã làm việc và nghỉ ngơi rất đúng giờ. Bởi vì sáng nào cũng phải chải tóc cho Tiêu Tiêu nên cô thường dậy rất sớm.
Sửa soạn cho mình xong xuôi rồi mới chải tóc cho Tiêu Tiêu.
Sau khi cho Tiêu Tiêu mặc quần áo xinh đẹp, hai mẹ con mới xuống phòng bếp ăn sáng.
Tần Đại Dũng đã dọn đồ ăn ra bàn, nghi hoặc hỏi: “Tần Y, sao chị con vẫn chưa ra?”
Tần Y cũng cảm thấy kỳ quái: “Để con đi gọi chị”.
Thoáng chốc Tần Y đã đến trước cửa phòng của Tần Nhã, đang định gõ cửa thì cửa phòng đã bị mở ra.
“Sao chị…”
Tần Y đang định hỏi thăm chợt phát hiện hai mắt Tần Nhã sưng đỏ, tinh thần mỏi mệt, lập tức hốt hoảng: “Chị bị sao thế?”
“Có phải đêm qua chị không chịu ngủ nằm khóc cả đêm không? Nếu không sao sắc mặt lại kém như vậy?”
Tần Nhã gượng cười nói: “Tối qua chị tăng ca uống hơi nhiều cà phê nên bị khó ngủ”.
“Chị đừng gạt em, chắc chắc chị đã khóc rất lâu”.
Tần Y đau lòng nói.
Cô ta sống cùng Tần Nhã bao nhiêu năm nay, sao có thể không nhìn ra cô đã khóc suốt đêm?
“Phải rồi, anh rể đâu? Không phải anh ấy ức hiếp chị đấy chứ?”
Tần Y hùng hổ nói.
Dứt lời, cô ta chạy vọt vào phòng của Tần Nhã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.