Chương 880
Tiếu Ngạo Dư Sinh
23/08/2021
“Dương Chấn, anh mau cút ra đây cho tôi. Sao anh lại ức hiếp chị tôi?”
Tần Y vừa bước vào liền tức giận hét lớn, vẻ mặt dữ tợn.
Nhưng trên giường không có ai. Cô ta xông vào nhà tắm vẫn không thấy bóng dáng Dương Chấn đâu.
“Em đừng làm loạn nữa, chị thực sự không sao, cũng không phải Dương Chấn ức hiếp chị”.
Dường như Tần Nhã không còn sức để nói chuyện, nhỏ giọng nói: “Mau ăn sáng đi, ăn xong còn phải đi làm”.
“Nhất định là chị đang giấu em gì đó. Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Tần Y rất lo cho Tần Nhã, không ngừng truy hỏi.
Viền mắt Tần Nhã đỏ bừng, nước mắt sắp tuôn rơi. Cô không trả lời, chỉ lắc đầu nói: “Chị đi ăn sáng trước đây!”
Dứt lời, cô đi tới phòng bếp.
Tần Y đau lòng nhìn theo bóng lưng cô.
“Tiêu Tiêu, cháu mau nói cho dì biết, có phải bố mẹ cháu cãi nhau rồi không?”
Tần Y quay sang hỏi Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu mếu máo, nước mắt ào ào tuôn ra.
“Sao cháu lại khóc? Bố mẹ cháu cãi nhau à?”, Tần Y hốt hoảng hỏi.
Tiêu Tiêu khóc nức nở: “Bố mẹ ly hôn rồi. Bố cháu không cần cháu nữa rồi!”
Nghe thấy thế, Tần Y sững sờ như bị sét đánh, ngơ ngác hỏi: “Sao lại như vậy? Tình cảm của hai người họ rất sâu nặng, sao có thể ly hôn được?”
Chất lượng cách âm của biệt thự vô cùng tốt, Dương Chấn lại đứng cách quá xa, chỉ có thể nhìn thấy mọi thứ trong biệt thự, không nghe thấy bất cứ âm thanh gì.
Anh chỉ thấy Tần Y tới gõ cửa phòng Tần Nhã, không biết hai người đã nói gì, Tần Nhã xuống phòng bếp trước.
Sau đó Tần Y lại nói gì đó với Tiêu Tiêu, cô bé bất chợt bật khóc.
“Nhất định Nhã có chuyện gì đó!”
Dương Chấn lo lắng nhưng không dám vào nhà với bộ dạng hiện giờ.
Tuy vết thương trên người có thể giấu trong quần áo nhưng trên mặt lại có vết xước rõ ràng, dù đã kết vảy nhưng trông vẫn rất dọa người.
Dương Chấn có tố chất thân thể siêu nhiên nên chỉ sau một đêm, các vết thương đã hầu như khỏi hẳn.
Nếu là người mình thường gặp phải tai nạn xe tối qua, không chết cũng bị thương nặng, không nằm viện nửa tháng không hồi phục.
Trong phòng, Tần Y vội vàng ôm Tiêu Tiêu, đỏ mắt nói: “Cháu yên tâm, bố mẹ cháu không thể ly hôn được. Bố cháu cũng không thể không cần cháu”.
“Dì nói thật không?”
Hàng mi dài của Tiêu Tiêu ướt đẫm nước mắt. Cô bé nghẹn ngào hỏi.
Tần Y gật đầu: “Có bao giờ dì lừa cháu chưa?”
“Nhưng bạn Hoa ở trường mầm non nói bố mẹ không ngủ cùng nhau rồi ly hôn”.
Tiêu Tiêu nói hết câu đã không kìm được nước mắt.
Tần Y vốn đang kinh hãi nghe thấy vậy lập tức dở khóc dở cười.
“Cháu yên tâm, bố mẹ cháu không ly hôn đâu. Chỉ là bố bận việc không về nhà với mẹ cháu được thôi”.
Tần Y cười nói: “Đợi bố cháu hết bận chắc chắn sẽ ở bên hai mẹ con cháu mỗi ngày”.
“Nhưng tối hôm qua, mẹ gọi cho bố mấy lần liền, bố vẫn không hề nhà, gọi xong thì mẹ khóc”.
Tiêu Tiêu ngây thơ nói.
Tần Y vừa bước vào liền tức giận hét lớn, vẻ mặt dữ tợn.
Nhưng trên giường không có ai. Cô ta xông vào nhà tắm vẫn không thấy bóng dáng Dương Chấn đâu.
“Em đừng làm loạn nữa, chị thực sự không sao, cũng không phải Dương Chấn ức hiếp chị”.
Dường như Tần Nhã không còn sức để nói chuyện, nhỏ giọng nói: “Mau ăn sáng đi, ăn xong còn phải đi làm”.
“Nhất định là chị đang giấu em gì đó. Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Tần Y rất lo cho Tần Nhã, không ngừng truy hỏi.
Viền mắt Tần Nhã đỏ bừng, nước mắt sắp tuôn rơi. Cô không trả lời, chỉ lắc đầu nói: “Chị đi ăn sáng trước đây!”
Dứt lời, cô đi tới phòng bếp.
Tần Y đau lòng nhìn theo bóng lưng cô.
“Tiêu Tiêu, cháu mau nói cho dì biết, có phải bố mẹ cháu cãi nhau rồi không?”
Tần Y quay sang hỏi Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu mếu máo, nước mắt ào ào tuôn ra.
“Sao cháu lại khóc? Bố mẹ cháu cãi nhau à?”, Tần Y hốt hoảng hỏi.
Tiêu Tiêu khóc nức nở: “Bố mẹ ly hôn rồi. Bố cháu không cần cháu nữa rồi!”
Nghe thấy thế, Tần Y sững sờ như bị sét đánh, ngơ ngác hỏi: “Sao lại như vậy? Tình cảm của hai người họ rất sâu nặng, sao có thể ly hôn được?”
Chất lượng cách âm của biệt thự vô cùng tốt, Dương Chấn lại đứng cách quá xa, chỉ có thể nhìn thấy mọi thứ trong biệt thự, không nghe thấy bất cứ âm thanh gì.
Anh chỉ thấy Tần Y tới gõ cửa phòng Tần Nhã, không biết hai người đã nói gì, Tần Nhã xuống phòng bếp trước.
Sau đó Tần Y lại nói gì đó với Tiêu Tiêu, cô bé bất chợt bật khóc.
“Nhất định Nhã có chuyện gì đó!”
Dương Chấn lo lắng nhưng không dám vào nhà với bộ dạng hiện giờ.
Tuy vết thương trên người có thể giấu trong quần áo nhưng trên mặt lại có vết xước rõ ràng, dù đã kết vảy nhưng trông vẫn rất dọa người.
Dương Chấn có tố chất thân thể siêu nhiên nên chỉ sau một đêm, các vết thương đã hầu như khỏi hẳn.
Nếu là người mình thường gặp phải tai nạn xe tối qua, không chết cũng bị thương nặng, không nằm viện nửa tháng không hồi phục.
Trong phòng, Tần Y vội vàng ôm Tiêu Tiêu, đỏ mắt nói: “Cháu yên tâm, bố mẹ cháu không thể ly hôn được. Bố cháu cũng không thể không cần cháu”.
“Dì nói thật không?”
Hàng mi dài của Tiêu Tiêu ướt đẫm nước mắt. Cô bé nghẹn ngào hỏi.
Tần Y gật đầu: “Có bao giờ dì lừa cháu chưa?”
“Nhưng bạn Hoa ở trường mầm non nói bố mẹ không ngủ cùng nhau rồi ly hôn”.
Tiêu Tiêu nói hết câu đã không kìm được nước mắt.
Tần Y vốn đang kinh hãi nghe thấy vậy lập tức dở khóc dở cười.
“Cháu yên tâm, bố mẹ cháu không ly hôn đâu. Chỉ là bố bận việc không về nhà với mẹ cháu được thôi”.
Tần Y cười nói: “Đợi bố cháu hết bận chắc chắn sẽ ở bên hai mẹ con cháu mỗi ngày”.
“Nhưng tối hôm qua, mẹ gọi cho bố mấy lần liền, bố vẫn không hề nhà, gọi xong thì mẹ khóc”.
Tiêu Tiêu ngây thơ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.