Chàng Rể Chiến Thần

Chương 677: Siêu anh hùng

Tiếu Ngạo Dư Sinh

06/08/2021

Nghe những gì mẹ Quân nói, Tần Đại Quang vô cùng lo lắng.

Hai người đàn ông vạm vỡ đi bên cạnh Lê Chí Khuê thoạt nhìn đều là những nhân vật rất lợi hại, nếu muốn thủ tiêu ông ta thì quả thực rất dễ dàng.

Mắt thấy người đàn ông vạm vỡ sắp bước tới, trong lòng Tần Đại Quang càng thêm căng thẳng, đừng nói đánh ông ta, cho dù giết ông ta thì ông ta cũng không sợ.

Nhưng quan trong là Tiếu Tiếu phải làm sao đây?

Người phụ nữ xáu xa đó vừa tát Tiếu Tiếu một bạt tay, néu Tiếu Tiều thực sự bị họ bắt đi thì ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra đây.

Tiếu Tiếu cũng rất sợ hãi, cơ thể nhỏ nhắn của cô bé khẽ run lên trong lòng Tần Đại Quang.

“Tiếu Tiếu đừng sợ nhé, có ông nội ở đây, sẽ không ai dám làm gì cháu đâu!”

Tân Đại Quang dịu dàng an ủi.

“Ông già, ông là cái thá gì, dựa vào ông cũng có năng lực bảo vệ con nhóc này sao?”

Mẹ Quân cười khẩy nói.

“Thì sao, các người cứ nhằm vào tôi này, bắt nạt một đứa con nít thì còn ra thể thống gì?”

Tần Đại Quang lấy hết can đảm hét lên.

Cùng lúc đó, Tần Đại Quang để Tiếu Tiếu xuống đát: “Tiếu Tiếu, mau chạy đi!”

Lúc ông ta vừa đầy Tiều Tiếu đi thì đôi mắt Tần Đại Quang bỗng đỏ hoe, ông ta lao về phía hai người đàn ông vạm vỡ kia: “Tôi liều với các người!”

“Bụp!”

Tần Đại Quang còn chưa đụng vào đối phương thì đã bị một người đàn ông vạm vỡ đá vào người.

“Ông ơi!”

Nhìn thấy Tần Đại Quang bị đánh, Tiếu Tiếu kêu to một tiếng sau đó chạy về phía Tần Đại Quang.

“Tiếu Tiếu, đừng lo cho ông, mau chạy đi!”

Tần Đại Quang bị đá ngã xuống đắt, cảm thấy xương cốt đều rã rời, ông ta dùng hết sức hét lên muốn bảo Tiếu Tiếu chạy đi.

Nhưng làm sao Tiếu Tiếu có thể bỏ ông để chạy đi được?

“Con nhóc, đi với chúng tao maul”

Tiếu Tiều chạy tới, có gắng đỡ Tần Đại Quang dậy, nhưng còn chưa chạm vào Tân Đại Quang thì đã bị một người đàn ông vạm vỡ tóm lây.

“Chú đánh ông, chú là người xấu! Là người xấu!”

Tiếu Tiều liều mạng giấy giụa, nhưng làm sao cơ thể nhỏ bé của cô bé có thể thoát ra được?

Thấy không thể thoát ra được, Tiếu Tiều đột nhiên cắn mạnh vào cánh tay của người đàn ông kia, người đàn ông vạm vỡ kêu lên: “Mày đang tìm chết đầy!”

Gã đàn ông vạm vỡ đưa tay muốn đánh vào đầu Tiều Tiếu.



“Tiếu Tiếu!”

Tân Đại Quang trợn to hai mắt, tức giận gầm lên một tiếng rồi chật vật chạy tới.

Những người xung quanh cũng sững sờ.

Tiếu Tiếu chỉ là một cô bé hơn bồn tuổi, người đàn ông vạm vỡ kia là vệ sĩ của nhà họ Lê, nếu đánh vào sau gáy của Tiều Tiều, vậy há chẳng phải sẽ bị vỡ sao?

Lê Chí Khuê và mẹ Quân hoàn toàn không có ý ngăn cản họ, ngược lại còn có ý chế nhạo, dường như trong mắt họ Tiếu Tiều và Tần Đại Quang chỉ là một con kiến, dù có bị chà đạp đến chết cũng không ai thèm quan tâm.

Lúc này, lực chú ý của mọi người đều dồn vào Tiếu Tiếu, không ai đề ý tới có một Phaeton đang tăng tốc chạy tới, một bóng người trẻ tuổi từ trong xe bước ra.

Mắt thấy cái tát của người đàn ông vạm vỡ sắp rơi xuống, đúng lúc này, một tiếng gầm vang vọng cả một vùng trời: “Mày đang muốn chết rồi!”

Người đàn ông vạm vỡ đang định tát vào đầu Tiếu Tiếu thì khi nghe tháy tiếng gầm này, anh ta cảm thấy dựng tóc gáy, đầu nổ tung, giống như lục phũ ngũ tạng của anh ta bị tiếng gầm này làm đau đớn.

Khoảnh khắc anh ta đang do dự thì một cỗ năng lượng mạnh mẽ đột nhiên ập tới.

“Bụp!”

Một âm thanh rất lớn, cơ thể gần 100 kg của người đàn ông vạm vỡ bay lên như một quả bóng.

“Rảm!”

Ngay sau đó, lại có một tiếng động lớn khác, cơ thể người đàn ông vạm vỡ rơi thẳng vào chiếc Rolls Royce xa xỉ của mẹ Quân.

Người đàn ông vạm vỡ nằm bát động trên đất, không biết sống chết thề nào.

Lúc này, mọi người đều rất khiếp sợ!

“Ba ơi!”

Tiếu Tiều nhìn thấy Dương Chấn thì tủi thân hét lên, cô bé nhào vào lồng ngực Dương Chắn, bật khóc nức nở: “Ba ơi, không phải Tiếu Tiếu làm hỏng chiếc xe đó đâu, là Quân đó ba, nhưng bọn họ lại ức hiếp Tiều Tiều và ông nội, còn muốn đưa Tiếu Tiều đi nữa.”

Tiếu Tiều khóc thút thít, Dương Chắn cảm tháy trái tim mình như muốn vỡ ra, hai mắt đỏ bừng, sát ý mãnh liệt bao phủ.

“Tiếu Tiếu đừng sợ! Có ba ở đây, không ai dám bắt nạt con nữa đâu!” Dương Chắn dịu dàng nói.

“Dương Chắn, cuối cùng con cũng đền rồi!”

Tân Đại Quang cũng bước tới, nhưng sắc mặt tái nhọt, trên ngực còn in rõ dâu chân.

“Ba, ba không sao chứ?”

Dương Chấn tự trách hỏi.

Tần Đại Quang lắc đâu, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, ông ta tháp giọng nói: “Hình như đối phương có lai lịch rất tốt, con đừng làm khó bọn họ nữa.”

Tần Đại Quang không biết thân phận thật sự của Dương Chắn, cho nên rất sợ nếu Dương Chắn quá kích động thì sẽ gây ra tai họa lớn.

Dương Chắn nói: “Ba, ba yên tâm đi, chuyện tiếp theo để con lo liệu.”

Tân Đại Quang gật đầu.



Lúc này mọi người mới biết người thanh niên đột ngột xuất hiện kia chính là ba của cô gái nhỏ.

“Thằng kia, mày có phải là ba của con nhóc kia không?”

Mẹ Quân nghiền răng nói: “Con gái mày làm hỏng xe của tao. Mày lại đánh người nhà họ Lê chúng tao, còn tông hỏng chiếc xe của tao. Hôm nay nếu mày không bồi thường đủ 3000 tỷ thì một nhà ba người tụi mày đừng nghĩ rời khỏi đây.”

Dương Chắn ôm Tiếu Tiếu, có gắng nén cơn giận trong lòng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm mẹ Quân.

Mẹ Quân đột nhiên bị Dương Chắn nhìn chằm chằm như vậy thì run bần bật.

“Ông xã, anh không thể bỏ qua dễ dàng cho bọn họ được.” Mẹ Quân nói với Lê Chí Khuê.

Lê Chí Khuê nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Dương Chắn nói: “Thằng kia, mày có biết ông là ai không? Mày dám động vào người của tao, mày chán sóng rồi đúng không?”

“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, chúng ta cùng nhau bàn cách giải quyết chuyện này đi!”

Dương Chắn lạnh nhạt nói.

Nếu không phải còn có con gái ở đây thì anh còn lâu mới nói nhảm với bọn súc sinh này mà đã ra tay từ lâu rồi.

“Con gái mày làm hỏng xe của vợ tao, mày lại đánh người của tao. Trước tiên bồi thường 3000 tỷ đã rồi nói!”

Lê Chí Khuê ngạo mạn nói.

“Ba, Tiếu Tiếu không làm hỏng xe của họ, là Quân làm.” Tiếu Tiếu nhanh chóng phủ nhận.

Dương Chắn khẽ cười: “Ba biết, Tiếu Tiếu nói không làm hỏng xe thì chắc chắn không phải con làm rồi.”

Sau đó, Dương Chắn lại nhìn về phía Tần Đại Quang: “Ba, thân thể ba không sao chứ?”

“Ba không sao!”

Tân Đại Quang lắc đầu, vừa rồi bị đá một cái, tuy ngực có chút khó chịu nhưng cũng không nghiêm trọng lắm.

“Tiếu Tiếu, con và ông về trước đi, ba sẽ xử lý chuyện này, có được không?” Dương Chắn nói.

Tiếu Tiếu nhanh chóng lắc đâu: “Ba, ba chỉ có một mình, còn bọn họ có rất nhiều người, lại còn là người xấu nữa, Tiếu Tiếu sợ ba sẽ bị thương.”

Nhìn đứa con gái hiểu chuyện của mình, Dương Chắn chỉ cảm thấy đau lòng.

“Tiếu Tiếu, không phải con nói ba là siêu anh hùng của con sao? Con đã từng thấy kẻ xáu nào có thể làm siêu anh hùng bị thương chưa?” Dương Chắn dịu dàng nói.

Tiếu Tiếu lắc đầu: “Không có ạ!”

“Nếu không có, vậy thì con phải tin ba, về nhà với ông nội trước đi, lát nữa ba sẽ về nhà chơi với con!”

Dương Chấn lại nói tiếp.

“Vâng ạ!”

Tiếu Tiếu lúc này mới đồng ý: “Nhưng mà ba phải cẩn thận, không được thua những người xấu đó!”

“Được, ba bảo đảm, nhất định sẽ đánh bại kẻ xáu!” Dương Chắn hứa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Chiến Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook