Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 1145: Bí ẩn lão thiên sư nói

A Hào

27/04/2021

“Chuyện này…”

Lâm Ẩn ngây người, anh không ngờ chuyện nghìn năm trước còn có nội tình này, hơn nữa lão thiên sư nói thế rõ ràng là hiểu rất rõ chuyện nghìn năm trước, mà anh từng nghe Tửu Đạo Nhân nói lão thiên sư chưa đến ba trăm tuổi.

Như vậy xem ra có lẽ những chuyện này là tiền bối của núi Long Hổ kể lại.

Hơn nữa với tu vi của lão thiên sư không cần phải lừa anh.

Lão thiên sư nhìn ngọn núi ở xa xa, thở dài một tiếng nói: “Nghìn năm trước, người phát hiện ra tung tích của Ma Tộc là núi Long Hổ tôi, sư tổ núi Long Hổ và Thánh long Tiên Quân rất hợp ý nhau, bèn nói chuyện này với Thánh long Tiên Quân, không ngờ vì vậy mà khiến Long phủ bị tiêu diệt”.

Lão thiên sư dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Khi sư tổ núi Long Hổ biết tin Thánh long Tiên Quân chết đã chạy đến bí cảnh Côn Luân trong đêm, giữa đường thì bị chặn giết, liều mạng mới thoát khỏi vòng vây, nhưng về đến núi Long Hổ chưa được mười năm đã tọa hóa. Nếu không vì thiên sư bây giờ của núi Long Hổ đã thăng lên Thiên Tiên thì có lẽ bây giờ núi Long Hổ đã không còn tồn tại rồi”.

“Mấy năm nay núi Long Hổ vẫn luôn tìm hiểu tin tức của Ma Tộc, có thể chắc chắn Huyết Tộc và Ma Tộc có liên quan đến nhau, lãnh đạo cấp cao của nhà họ Kiền và nhà Thanh chắc chắn cũng có quan hệ với Ma Tộc, nhà họ Tần của bí cảnh Bồng Lai có quan hệ với Ma Tộc là chuyện đã phát hiện ra từ trước, tôi nghe tin nhà họ Tần bị cậu tiêu diệt thì đoán rằng cậu đã biết chuyện của Ma Tộc”.

“Hầy!”

Lão thiên sư thở dài một tiếng: “Nếu nhà họ Thanh thật sự là phe cánh của Ma Tộc, một khi Thanh Trích Thiên thăng lên Thiên Tiên nhất định sẽ ra tay với các thế lực khác, một Thanh Trích Tiên đã có thể tiêu diệt một vương tộc rồi!”

“Tôi nên làm sao?”

Lâm Ẩn nhỏ giọng hỏi.

Anh biết rõ lão thiên sư không phải người ngồi chờ chết, đến đây tìm anh có lẽ cũng không phải vì thông báo Thanh Trích Tiên sắp xuất quan, có lẽ muốn dặn dò gì đó.

“Tôi muốn cậu và Tửu Đạo Nhân đến bí cảnh Côn Luân một chuyến để lôi kéo cao thủ, nếu nhà họ Thanh thật sự muốn ra tay, chúng ta nhất định phải cùng đánh một trận”, lão thiên sư nhìn về phương xa, trong mắt lộ vẻ lo lắng, nhỏ giọng nói: “Dù tôi bước vào cảnh giới Thiên Tiên, tôi cũng không chắc có thể ngăn cản Thanh Trích Tiên, dù núi Long Hổ tôi vẫn còn hai cụ tổ Thiên Tiên, nhưng đều lớn tuổi rồi…”

Lão thiên sư còn chưa dứt lời nhưng Lâm Ẩn đã hiểu ý của lão, núi Long Hổ không thể ngăn cản Thanh Trích Tiên đột phá Thiên Tiên.

“Nhưng sao tôi biết ai có thể lôi kéo còn ai thì không?”, Lâm Ẩn nghi hoặc hỏi. Anh biết Ma Tộc có ở khắp nơi, một vài người dù biết sự tồn tại của Ma Tộc cũng không biết thế lực nào đã bị Ma Tộc xâm lấn.

“Nhà Hiên Viên và nhà họ Tống có thể tin tưởng”, lão thiên sư nói.

“Được, tôi biết rồi!”



Lâm Ẩn gật đầu nói: “Tôi biết, nhưng mong núi Long Hổ có thể trông chừng núi Lang Gia giúp”.

“Bên này không thành vấn đề”.

Lão thiên sư gật đầu nói.

Bí cảnh Côn Luân.

Lâm Ẩn mở mắt ra, cảm nhận được linh khí nồng đậm ở xung quanh, trên mặt thoáng hiện vẻ nghi ngờ, nhìn thấy đại thụ chọc trời ở phía xa, cây nào cũng cao trăm mét, vô cùng to lớn, tiếng thú gầm vang lên, chân trời xa xa còn có một con chim khổng lồ màu vàng bắt lấy dị thú dài mười mấy mét rồi bay lên trời.

‘Dù nguyên khí thiên địa ở nơi này nồng đậm, nhưng xem ra không phải nơi mình đến lúc trước’.

Lần này Lâm Ẩn cũng tiến vào bí cảnh Côn Luân từ núi Côn Luân, nhưng khiến anh bất ngờ là lần này xuyên qua bức tường ranh giới lại không đến nơi lúc trước.

Lâm Ẩn sử dụng thần giác, thần giác quét qua phạm vi mấy chục dặm, nhưng tất cả đều là rừng rậm, hoàn toàn không có dấu vết con người từng sinh sống, hơn nữa thực lực của dị thú trong khu rừng này không mạnh, cũng không có linh trí.

Lâm Ẩn cũng không biết mình đang ở đâu, chỉ có thể bay về một phía.

Đích đến của anh là nhà Hiên Viên trên đỉnh núi Côn Khư, núi Côn Khư là nơi trung tâm của bí cảnh Côn Luân, bốn hoàng tộc đều ở trên núi Côn Khư, mà tám vương tộc của sống trên các núi nổi tiếng gần núi Côn Khư.

Lâm Ẩn bay ra trăm dặm, thần giác mới phát hiện có người tồn tại, đây là một đám võ giả hậu bối tu vi chỉ trên bảng Thiên, đang vây giết một con dị hổ đỉnh cao trên bảng Thiên.

Có chín võ giả loài người, ba người trong đó có tu vi trên bảng Thiên, mấy người khác cũng có thực lực đỉnh cao bảng Thiên, nhưng những người này đều hai mươi mấy tuổi, bên cạnh còn có một võ giả Thần cảnh bảo vệ trong bóng tối, có lẽ không phải con cháu của gia tộc lớn.

Lâm Ẩn lắc đầu, đi thẳng về phía đám người kia.

Lâm Ẩn ở chỗ cách mấy chục dặm chỉ di chuyển mấy giây đã xuất hiện gần chỗ bọn họ.

Nhưng lúc này đột nhiên có chuyện lạ diễn ra, con dị hổ đang bị vây công đột nhiên đỏ mắt, hơi thở không thuộc về trên bảng Thiên xuất hiện trên người nó, áp đảo cả đám tiểu bối loài người, khiến bọn họ không thở nổi, vuốt hổ cũng đánh về phía người đàn ông đứng đằng trước.

“Không xong rồi!’

Thần cảnh bảo vệ cách đó không xa thầm nói không xong, vội vàng bay ra muốn giúp đỡ, nhưng tiếc là ông ta cách quá xa, đương nhiên là không kịp.



“Mau chạy đi!”

Bây giờ ông ta chỉ muốn bảo vệ hai ba người trong đó, không để mấy tiểu bối này bị diệt sạch, nếu không trở về sẽ rất khó nói chuyện.

Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, một tia sáng trắng đột nhiên xuất hiện, khiến con dị hổ đang điên cuồng bị cắt nát vụn.

“Cao nhân phương nào ra tay giúp đỡ?”

Thấy bọn trẻ không sao, Hắc Đông bảo vệ trong chỗ tối cũng coi như thở phào, chắp tay với xung quanh hỏi. Rõ ràng con dị hổ khi nãy có huyết thống đặc biệt, nếu không cũng không thể bùng nổ ra thực lực mạnh mẽ đến thế vào thời điểm mấu chốt. Mà ngay cả dáng vẻ của người ta tay ông ta cũng không nhìn rõ thì con dị hổ đã bị giết chết, hiển nhiên là một cao thủ có thực lực vượt xa ông ta, nói không chừng còn là một người có thực lực tiên cảnh.

Lúc này mấy tiểu bối cũng sợ hãi không thôi, đặc biệt là người đàn ông dẫn đầu, cậu ta ngồi xuống đất, khi nãy cậu ta cũng tưởng mình sắp chết rồi.

Lâm Ẩn xuất hiện trên đầu mọi người, nhìn bọn họ lạnh nhạt hỏi: “Không biết đây là đâu, đến núi Côn Khư thì đi hướng nào?”

“Nơi này là Hắc Sơn thành, khu rừng này là rừng Hắc Sơn, thưa tiền bối, Côn Khu cách nơi này rất xa, tận mấy nghìn dặm đó ạ”, Hắc Đông cẩn thận trả lời.

“Mấy nghìn dặm?”

Lâm Ẩn không nhịn được hơi nhíu mày, dù anh dùng hết sức chạy đi mấy nghìn dặm cũng mất cả nửa ngày, hơn nữa chạy như thế rất dễ bị cao thủ chú ý, lần này cũng có chuyện quan trọng phải làm, không thể bại lộ dễ dàng như thế được.

Thấy Lâm Ẩn im lặng, Hắc Đông nói tiếp: “Tiền bối, Hắc Sơn thành cách nơi này không xa, trong thành chúng tôi cũng có đội buôn đến Côn Khư trao đổi tài nguyên, không bằng ngài đi cùng bọn họ, như vậy cũng có thể giúp đỡ nhau, dù sao trên đường đi cũng có rất nhiều chỗ nguy hiểm”.

“Vậy đến Hắc Sơn thành trước đi!”

Lâm Ẩn gật đầu nói.

“Chúng tôi đến từ Hắc Sơn thành bên ngoài dãy núi Hắc Sơn, bố tôi là chủ thành”, trên đường có một cô gái kiêu ngạo nói: “Tiền bối, ngài đến từ gia tộc nào, nhà chúng tôi có quan hệ với rất nhiều gia tộc gần Hắc Sơn thành”.

Lâm Ẩn chỉ cười chứ không nói gì.

Lần trước lúc đến bí cảnh Côn Luân anh đã biết rõ nơi này rồi, trong bí cảnh Côn Luân có các gia tộc nhỏ tập trung thành một thị trấn, cũng có mấy gia tộc có Nhân Tiên tọa trấn xây dựng thành trì ở nơi có tài nguyên, có núi có sông. Thành trì nhỏ có mấy chục nghìn người, thành trì lớn có mấy trăm nghìn người, thành trì dưới núi Côn Khư thì có tận mấy triệu người.

- -------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Cực Phẩm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook