Chương 311: Chuyện đã chấp thuận
Park Janie
17/06/2023
Trận chiến đang trên đà nổ ra. Trong tích tắc, hai bên đều trở nên khát máu và hung bạo.
Bọn người Hạ Phi phân ra bốn người một tổ, hình thành nên bốn cánh riêng biệt. Không chỉ vậy, giữa các cánh này còn có sự phối hợp với nhau.
Toàn bộ sức chiến đấu của đòn tổng lực phút chốc đã bộc phát ra hết.
Tất cả đao kiếm đều rút ra một cách điên cuồng.
Thậm chí, đã từ bỏ phòng thủ, phải dựa vào sức tấn công như vũ bão mới có thể hoàn toàn đè bẹp những võ sĩ Nhật này.
Những võ sĩ Nhật này, tuy chỉ là những võ sĩ cấp thấp nhất, nhưng cho tới nay cũng đã là đội hình mạnh nhất mà Hạ Phi từng chạm trán.
Một khi vào chiến đấu, biểu hiện kiêu ngạo của đám võ sĩ Nhật bỗng biến mất. Đến lúc này, bọn họ mới phát hiện rằng, những tên nhóc Phương Đông mà bọn họ luôn coi thường này, lại có sức chiến đấu mạnh mẽ như thế nào.
Ban đầu, các võ sĩ Nhật còn phản công lại tốt một chút, nhưng sau vài hiệp, sự kinh hãi trong mắt họ càng trở nên dữ dội hơn.
Thậm chí, không ít người đã tỏ rõ thần sắc sợ hãi.
Không ai có thể sánh độ sâu về đao pháp với những võ sĩ người Nhật.
Nhưng khi đối diện với những người của Hạ Phi, bọn họ cảm thấy, mỗi lưỡi đao, mỗi chiêu thức đều như thể đánh trên những bông hoa làm bằng bông vậy.
Mà, đao của Hạ Phi và những người còn lại, những nhát dao ngày một mạnh lên, khiến cho bọn họ không thể không toàn lực phòng thủ.
“Áp chế đến từ huyết thống!”
Đối với đao pháp, Phương Đông có những ưu thế nhất định. Suy cho cùng, dù bọn họ có thừa nhận hay không thì đao pháp của bọn họ cũng kế thừa từ Phương Đông.
Mèo dạy hổ, còn phải giữ lại một tay. Tinh hoa chân chính trong đao, há nào họ có thể bỏ sót.
Sắc mặt của võ sĩ Nhật dẫn đầu đã trở nên vô cùng khó coi.
Anh ta hối hận.
Hối hận vì đã không nghe lời lão Quảng. Lhi biết đám người Hạ Phi tìm đến, đã không lập tức tản ra.
Anh ta hối hận, hối hận vì mình đã ngạo mạn như vậy.
“Không được, nhất định không được”
Trong sâu thẳm nội tâm các võ sĩ Nhật đang gầm rú.
“Nếu cứ tiếp tục thế này, thì kẻ chết chỉ có thể là bọn họ.”
Võ sĩ dẫn đầu đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn bọn Hạ Phi. Càng chiến đấu càng mạnh, anh ta không khỏi kinh ngạc khi chứng kiến sát khí quái dị trong mắt bọn họ ngày càng trở nên mạnh hơn.
Những chàng trai này hoàn toàn từ bỏ phòng thủ.
Lẽ nào, bọn họ không sợ chết sao?
Trong lòng võ sĩ người Nhật, mỗi người ở Phương Đông đều sợ chết.
Để được sống, bọn họ sẵn sàng quỳ gối.
Để được sống, thậm chí bọn họ có thể hiến tế mọi thử, bất kể là của cải hay phụ nữ.
Chạy trốn!
Trong lòng anh ta, sớm đã nảy ra ý tưởng này rồi.
“Yaaaaaaa….”
Anh ta hét lên một tiếng, vung lên một đao, cả con người như thể không cần mạng nữa vậy. loạng choạng một bước, hạ đao, chém thẳng về phía Hạ Phi.
Một chiêu bất ngờ xuất ra khi người ta không đề phòng.
Hạ Phi chỉ cảm thấy lồng ngực mình như bị tảng đá lớn đâm thủng, khí huyết bỗng cuồn cuộn chảy. trong khoang ngực vang lên tiếng gầm rú, trong đầu chấn động không thôi.
Tinh thần bỗng chốc cảm thấy hốt hoảng.
Nhưng theo bản năng, Hạ Phi cũng đã vung ra một đao.
Võ sĩ Nhật không thể ngờ rằng, dù nhận một đòn nặng như vậy mà Hạ Phi vẫn có thể tung ra đao này.
“Phù.”
Máu tươi, giống như suối phun
Một bên, với một cú đá, võ sĩ Nhật bay ra bên ngoài.
“Khốn nạn…”
Võ sĩ Nhật nổi giận, trở nên điên loạn.
Có vài người, từ bỏ phòng thủ, lựa chọn liều mạng.
Nếu không liều mạng, bọn họ, sẽ phải chết ở đây rồi.
“Bùm…”
“…”
Đột phá một chút, những người khác lập tức tản ra.
Chỉ mất chưa đầy một phút đã bị quật ngã. Trên người mỗi người đều có vài vết dao đâm.
“Các người… rốt cuộc là ai?...”
Võ sĩ Nhật dẫn đầu, nói tiếng Trung một cách bập bẹ.
Anh ta không cam tâm, Phương Đông từ khi nào nổi lên nhiều cao thủ như vậy?
Trước khi đến đây, có một cuộc điều tra đã diễn ra, tất cả các cao thủ ở tỉnh Thanh Thiền đều đã bị điều tra qua.
Trong số những người này, đều không có những người đang đứng trước mặt họ.
“Ông tổ của chúng mày.”
Hạ Phi ôm ngực, cố gắng giữ cho máu không đổ thêm xuống, khuôn mặt tỏ vẻ đau đớn, nhợt nhạt.
“Bọn tao chính là ông tổ của bọn mày đấy.” Một người khác gằn giọng.
Trước đây, vì tìm kiếm tiên dược, hàng trăm đồng nam, đồng nữ đã rời đi. Con cháu của bọn họ, chưa bao giờ thừa nhận dòng máu của mình đến từ Phương Đông.
Nhưng, sự thật vẫn là sự thật. Nước Nhật chính là chủng tộc tạp giao mà thành, một chủng tộc đạo đức giả và đáng khinh bỉ.
“Nghe nói, tinh thần của các ngươi là nếu đánh được thì sẽ đánh, không đánh lại được thì mổ bụng, không biết như vậy có đúng không?”
Hạ Phi loạng choạng một bước, cười nhạt chế nhạo.
Mổ bụng?
Đó chỉ là truyền thuyết, hiện tượng cá biệt mà thôi.
Lẽ nào, Phương Đông lại không có khí phách như vậy?
Nhóm người Hạ Phi lặng lẽ quan sát, giơ tay, ra hiệu cho võ sĩ người Nhật có thể bắt đầu rồi.
“Các người muốn gì?”
“Hả?” Hạ Phi nghĩ rằng mình nghe nhầm chăng? Võ sĩ Nhật Bàn này, có phải ngốc không? Bọn họ đến, ngoài muốn mạng ra thì còn muốn gì nữa?
“Chúng tôi có tiền, chỉ cần buông tha cho chúng tôi…”
Đây chính là đang bắt đầu xin tha rồi.
Võ sĩ Nhật kia khó khăn rút ra một tấm thẻ. “Trong này có 100 triệu, có thể mua nổi mạng của mấy người chúng tôi không?”
Hạ Phi đưa mắt nhìn Thất Hồn.
Mặt Thất Hồn không có chút biểu cảm, không chút động lòng.
Liếm liếm khóe miệng, Hạ Phi để lộ ánh mắt nham hiểm. Đằng nào cũng đã đến Thanh Thiền một chuyến, kiếm được thứ gì đó, còn hơn là trắng tay.
“Mày nghĩ là tao chưa từng thấy tiền sao?”
Hạ Phi hắng giọng, nhìn lướt qua đám người. Anh ta muốn biết, những người này có thể nộp ra được bao nhiêu tiền.
Tìm tòi một lát, võ sĩ người Nhật lại lấy ra thêm một tấm thẻ.
“Nhiêu đây, có thể mua mạng sống của bọn tôi không?”
Biểu cảm của Hạ Phi thay đổi, một chân bước tới, đá vào võ sĩ người Nhật khiến anh ta ngã chổng vó lên trời.
“Mày nghĩ tao là ăn mày à? Cho ăn xin đấy à? Cho bao nhiêu lấy bấy nhiêu à? Tao không kiên nhẫn đến thế đâu.”
Vẻ mặt ủ rũ, võ sĩ Nhật giao nộp tất cả những vật dụng có giá trị, suýt chút nữa cởi cả quần ra mà nói cái này cũng là thương hiệu có tiếng.
Thẻ được thử từng tấm, từng tấm một, chuyển khoản bằng mật mã. Không bao lâu sau, tiền trong những tấm thẻ này đều vào tài khoản của Thành phố Giang Tư.
“Với số tiền này, đường hầm phía Nam thành phố có thể sửa chữa được rồi chứ?”
Thất Hồn khẽ cười, gật đầu.
Thành phố Giang Tư đối với bọn họ mà nói, không chỉ là quê hương, dưới sự ảnh hưởng của Giang Hải, trong lòng mỗi người đều mong đợi Thành phố Giang Tư thay đổi từng ngày.
“Có bao nhiêu đây thôi à?”
Quăng đống rác rưởi sang một bên, khuôn mặt Hạ Phi dần lộ ra sắc mặt nghiêm túc.
“Phụt…”
Một đao vung lên, cắt đứt yết hầu của một người.
Võ sĩ người Nhật không ngờ rằng, cầm tiền rồi, Hạ Phi vẫn giết họ không tha.
Che lấy yết hầu, từ từ gục xuống.
Hai mắt mở to đầy kinh ngạc.
“Tất cả tiền của chúng tôi đều nộp cho anh rồi…”
Võ sĩ người Nhật thiếu nước mổ bụng mình ra để chứng minh sự trong sạch.
“Thật ư?”
“Tất cả tiền của chúng tôi đều đã ở chỗ anh rồi.”
“Ồ!”
“Phụt…”
Lại một đao vung lên, một võ sĩ khác lại từ từ gục xuống đất.
“Anh đã đồng ý là…” Võ sĩ người Nhật dẫn đầu vô cùng kinh hãi.
“Tôi đồng ý với mấy người cái gì nhỉ?” Hạ Phi chớp mắt, cười ranh mãnh, sau đó gằn lên từng câu từng chữ. “Tôi cũng đâu có nói sẽ giết mấy người, nhắm mắt lại đi, sẽ không đau đớn chút nào đâu!”
Quả thực, Hạ Phi không đồng ý điều gì cả. Tiền, là võ sĩ người Nhật chủ động đưa.
Tự nộp tiền ra, Hạ Phi rất cảm kích bọn họ.
Nhưng, nó không có nghĩa là kẻ dị tộc dám đặt chân vào Phương Đông này có thể bình an vô sự.
Chết, là nhất định phải chết. Chỉ là, đưa tiền thì Hạ Phi sẽ cho bọn họ chết được thoải mái hơn chút mà thôi.
Chậm rãi quay người, Hạ Phi lạnh lùng nói: “Giết hết đi!”
Tiếng hét nối tiếp vang lên. Máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất.
Những vết máu tươi như những chén rượu nồng, đổ xuống như để tỏ lòng kính trọng tới những đồng bào Phương Đông đã từng bị bọn Nhật giết hại.
Cuối cùng, đến thi thể, Hạ Phi cũng không buông tha.
Treo tất cả xác chết lên, hướng mặt ra cửa chính.
Trên đường trở về, Hạ Phi vẫn có chút hưng phấn.
“Tôi còn tưởng đám lưu manh này không sợ chết cơ đấy. Không ngờ cũng chỉ giống như những con chó kinh hãi mà thôi.”
“Các võ sĩ Nhật trong phim truyền hình đều rất cứng rắn mà.”
Thất Hồn lạnh lùng nói: “Năm đó, Nhật Bản có thể nô dịch Phương Đông, đương nhiên có thực lực nhất định.
“Tinh thần của võ sĩ Nhật quả thực rất đáng sợ.”
Thất Hồn không nói tiếp, nhưng rất nhiều người hiểu rồi và cũng không lên tiếng.
Vì khi ấy Phương Đông chiến bại, nhất định là nhỏ yếu hơn.
Ngày nay, tình hình khác rồi. Phương Đông cũng không thể dương dương tự đắc, nếu tự cao tự đại, kiêu ngạo thái quá, sẽ đi vào con đường thất bại.
Trời tờ mờ sáng, đám người Hạ Phi đã triến vào địa giới.
Lúc đó, nhà họ Tả ở Thanh Thiền cũng đã có được thông tin, tất cả các võ sĩ Nhật đều đã chết rồi.
Những võ sĩ này thân thủ đều bất phàm. Tuy không phải những cao thủ hàng đầu, nhưng so với thực lực của nhà họ Tả cũng đã không thể sánh bằng.
Bọn họ chỉ là quân tiên phong, đợi tới khi đại sự chính thức phải hành động, bên Nhật sẽ sắp xếp cao thủ thực sự tới.
Điều khiến nhà họ Tả vô cùng sốc là, bọn họ vẫn chưa chuẩn bị hành động thì những võ sĩ Nhật đều đã chết rồi.
“Gia chủ, lão Quảng vẫn còn sống”
“Hả?” Tả Quảng Tổ khẽ cau mày.
“Ông ta nói là đã trốn ra ngoài được. Khi các cao thủ đó tìm thấy sơn trang, ông ta đã thông báo cho võ sĩ Nhật lập tức rời đi, chỉ là… chỉ là mấy võ sĩ đó không nghe lời ông ta.”
“Đồ ngu, một lũ ngu! Bọn Nhật ngu ngốc này!”
Tả Quang Tổ gầm lên một cách cuồng loạn.
Trong khoảng thời gian này, những đả kích liên tiếp, khiến một người luôn giữ được bình tĩnh như Tả Quang Tổ cũng phải phát điên lên.
Trước là Tả Thành bị phế, sau là bị giết.
Sau đó nữa là kho hàng lậu bị kiểm tra, khám xét.
Rồi đến mấy con cháu của nhà họ Tả bị giết.
Lần này, đến cả võ sĩ Nhật cũng không thoát khỏi vận đen.
“Lẽ nào, ông trời thực sự muốn diệt nhà họ Tả sao?”
“Sao có thể như vậy, sao lại như vậy được?”
“Vì sao…”
Ngón tay luồn vào trong tóc, giật giật mạnh một hồi, rụng một nhúm tóc nhỏ.
“Là ai đã làm?”
“Cái này…” Người kia cẩn thận trả lời: “Tổng cộng có bốn chiếc xe, biển số của Thành phố Giang Tư.”
Ầm…
Trong đầu Tả Quang Tổ như có tiếng sấm nổ tung.
Mặc dù đã dự đoán từ lâu, nhưng ông ta cũng không dám tin rằng việc này lại là Giang Hải ở Thành phố Giang Tư làm.
“Nhà họ Tả của chúng ta, rốt cuộc đã đắc tội gì với Giang Hải vậy?”
Nghĩ mãi không thông, Tả Quang Tổ nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra.
Ông ta từng nghĩ đến thân phận của Giang Hải.
Ông ta đoán rằng, người mà Giang Hải dựa vào, có khả năng là hoàng tộc.
Bởi vì Hoành Độ Dương vừa tới Thanh Thiền, Giang Hải đã đến gây chuyện, thật tình cờ quá.
Ông ta còn đoán, Giang Hải xuất thân từ một gia tộc lớn ở phương Bắc.
Nhưng thực lực mà Giang Hải thể hiện ra, đến cả những đại gia tộc rất có máu mặt ở phía Bắc cũng chưa chắc đã có được.
Bây giờ, Cừu Tứ vẫn chưa tìm thấy, cao thủ dưới tay Giang Hải lại đang điên cuồng nhắm vào nhà họ Tả.
Nhà họ Tả đã bước tới tình cảnh tuyệt vọng.
Hít một hơi thật sâu, Tả Quang Tổ biết, hiện tại ông ta nên làm gì.
“Sắp xếp xe, tôi sẽ tự mình đến Thành phố Giang Tư một chuyến!”
Ông ta muốn gặp Giang Hải. Ông ta muốn hỏi, rốt cuộc là vì sao?
Bọn người Hạ Phi phân ra bốn người một tổ, hình thành nên bốn cánh riêng biệt. Không chỉ vậy, giữa các cánh này còn có sự phối hợp với nhau.
Toàn bộ sức chiến đấu của đòn tổng lực phút chốc đã bộc phát ra hết.
Tất cả đao kiếm đều rút ra một cách điên cuồng.
Thậm chí, đã từ bỏ phòng thủ, phải dựa vào sức tấn công như vũ bão mới có thể hoàn toàn đè bẹp những võ sĩ Nhật này.
Những võ sĩ Nhật này, tuy chỉ là những võ sĩ cấp thấp nhất, nhưng cho tới nay cũng đã là đội hình mạnh nhất mà Hạ Phi từng chạm trán.
Một khi vào chiến đấu, biểu hiện kiêu ngạo của đám võ sĩ Nhật bỗng biến mất. Đến lúc này, bọn họ mới phát hiện rằng, những tên nhóc Phương Đông mà bọn họ luôn coi thường này, lại có sức chiến đấu mạnh mẽ như thế nào.
Ban đầu, các võ sĩ Nhật còn phản công lại tốt một chút, nhưng sau vài hiệp, sự kinh hãi trong mắt họ càng trở nên dữ dội hơn.
Thậm chí, không ít người đã tỏ rõ thần sắc sợ hãi.
Không ai có thể sánh độ sâu về đao pháp với những võ sĩ người Nhật.
Nhưng khi đối diện với những người của Hạ Phi, bọn họ cảm thấy, mỗi lưỡi đao, mỗi chiêu thức đều như thể đánh trên những bông hoa làm bằng bông vậy.
Mà, đao của Hạ Phi và những người còn lại, những nhát dao ngày một mạnh lên, khiến cho bọn họ không thể không toàn lực phòng thủ.
“Áp chế đến từ huyết thống!”
Đối với đao pháp, Phương Đông có những ưu thế nhất định. Suy cho cùng, dù bọn họ có thừa nhận hay không thì đao pháp của bọn họ cũng kế thừa từ Phương Đông.
Mèo dạy hổ, còn phải giữ lại một tay. Tinh hoa chân chính trong đao, há nào họ có thể bỏ sót.
Sắc mặt của võ sĩ Nhật dẫn đầu đã trở nên vô cùng khó coi.
Anh ta hối hận.
Hối hận vì đã không nghe lời lão Quảng. Lhi biết đám người Hạ Phi tìm đến, đã không lập tức tản ra.
Anh ta hối hận, hối hận vì mình đã ngạo mạn như vậy.
“Không được, nhất định không được”
Trong sâu thẳm nội tâm các võ sĩ Nhật đang gầm rú.
“Nếu cứ tiếp tục thế này, thì kẻ chết chỉ có thể là bọn họ.”
Võ sĩ dẫn đầu đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn bọn Hạ Phi. Càng chiến đấu càng mạnh, anh ta không khỏi kinh ngạc khi chứng kiến sát khí quái dị trong mắt bọn họ ngày càng trở nên mạnh hơn.
Những chàng trai này hoàn toàn từ bỏ phòng thủ.
Lẽ nào, bọn họ không sợ chết sao?
Trong lòng võ sĩ người Nhật, mỗi người ở Phương Đông đều sợ chết.
Để được sống, bọn họ sẵn sàng quỳ gối.
Để được sống, thậm chí bọn họ có thể hiến tế mọi thử, bất kể là của cải hay phụ nữ.
Chạy trốn!
Trong lòng anh ta, sớm đã nảy ra ý tưởng này rồi.
“Yaaaaaaa….”
Anh ta hét lên một tiếng, vung lên một đao, cả con người như thể không cần mạng nữa vậy. loạng choạng một bước, hạ đao, chém thẳng về phía Hạ Phi.
Một chiêu bất ngờ xuất ra khi người ta không đề phòng.
Hạ Phi chỉ cảm thấy lồng ngực mình như bị tảng đá lớn đâm thủng, khí huyết bỗng cuồn cuộn chảy. trong khoang ngực vang lên tiếng gầm rú, trong đầu chấn động không thôi.
Tinh thần bỗng chốc cảm thấy hốt hoảng.
Nhưng theo bản năng, Hạ Phi cũng đã vung ra một đao.
Võ sĩ Nhật không thể ngờ rằng, dù nhận một đòn nặng như vậy mà Hạ Phi vẫn có thể tung ra đao này.
“Phù.”
Máu tươi, giống như suối phun
Một bên, với một cú đá, võ sĩ Nhật bay ra bên ngoài.
“Khốn nạn…”
Võ sĩ Nhật nổi giận, trở nên điên loạn.
Có vài người, từ bỏ phòng thủ, lựa chọn liều mạng.
Nếu không liều mạng, bọn họ, sẽ phải chết ở đây rồi.
“Bùm…”
“…”
Đột phá một chút, những người khác lập tức tản ra.
Chỉ mất chưa đầy một phút đã bị quật ngã. Trên người mỗi người đều có vài vết dao đâm.
“Các người… rốt cuộc là ai?...”
Võ sĩ Nhật dẫn đầu, nói tiếng Trung một cách bập bẹ.
Anh ta không cam tâm, Phương Đông từ khi nào nổi lên nhiều cao thủ như vậy?
Trước khi đến đây, có một cuộc điều tra đã diễn ra, tất cả các cao thủ ở tỉnh Thanh Thiền đều đã bị điều tra qua.
Trong số những người này, đều không có những người đang đứng trước mặt họ.
“Ông tổ của chúng mày.”
Hạ Phi ôm ngực, cố gắng giữ cho máu không đổ thêm xuống, khuôn mặt tỏ vẻ đau đớn, nhợt nhạt.
“Bọn tao chính là ông tổ của bọn mày đấy.” Một người khác gằn giọng.
Trước đây, vì tìm kiếm tiên dược, hàng trăm đồng nam, đồng nữ đã rời đi. Con cháu của bọn họ, chưa bao giờ thừa nhận dòng máu của mình đến từ Phương Đông.
Nhưng, sự thật vẫn là sự thật. Nước Nhật chính là chủng tộc tạp giao mà thành, một chủng tộc đạo đức giả và đáng khinh bỉ.
“Nghe nói, tinh thần của các ngươi là nếu đánh được thì sẽ đánh, không đánh lại được thì mổ bụng, không biết như vậy có đúng không?”
Hạ Phi loạng choạng một bước, cười nhạt chế nhạo.
Mổ bụng?
Đó chỉ là truyền thuyết, hiện tượng cá biệt mà thôi.
Lẽ nào, Phương Đông lại không có khí phách như vậy?
Nhóm người Hạ Phi lặng lẽ quan sát, giơ tay, ra hiệu cho võ sĩ người Nhật có thể bắt đầu rồi.
“Các người muốn gì?”
“Hả?” Hạ Phi nghĩ rằng mình nghe nhầm chăng? Võ sĩ Nhật Bàn này, có phải ngốc không? Bọn họ đến, ngoài muốn mạng ra thì còn muốn gì nữa?
“Chúng tôi có tiền, chỉ cần buông tha cho chúng tôi…”
Đây chính là đang bắt đầu xin tha rồi.
Võ sĩ Nhật kia khó khăn rút ra một tấm thẻ. “Trong này có 100 triệu, có thể mua nổi mạng của mấy người chúng tôi không?”
Hạ Phi đưa mắt nhìn Thất Hồn.
Mặt Thất Hồn không có chút biểu cảm, không chút động lòng.
Liếm liếm khóe miệng, Hạ Phi để lộ ánh mắt nham hiểm. Đằng nào cũng đã đến Thanh Thiền một chuyến, kiếm được thứ gì đó, còn hơn là trắng tay.
“Mày nghĩ là tao chưa từng thấy tiền sao?”
Hạ Phi hắng giọng, nhìn lướt qua đám người. Anh ta muốn biết, những người này có thể nộp ra được bao nhiêu tiền.
Tìm tòi một lát, võ sĩ người Nhật lại lấy ra thêm một tấm thẻ.
“Nhiêu đây, có thể mua mạng sống của bọn tôi không?”
Biểu cảm của Hạ Phi thay đổi, một chân bước tới, đá vào võ sĩ người Nhật khiến anh ta ngã chổng vó lên trời.
“Mày nghĩ tao là ăn mày à? Cho ăn xin đấy à? Cho bao nhiêu lấy bấy nhiêu à? Tao không kiên nhẫn đến thế đâu.”
Vẻ mặt ủ rũ, võ sĩ Nhật giao nộp tất cả những vật dụng có giá trị, suýt chút nữa cởi cả quần ra mà nói cái này cũng là thương hiệu có tiếng.
Thẻ được thử từng tấm, từng tấm một, chuyển khoản bằng mật mã. Không bao lâu sau, tiền trong những tấm thẻ này đều vào tài khoản của Thành phố Giang Tư.
“Với số tiền này, đường hầm phía Nam thành phố có thể sửa chữa được rồi chứ?”
Thất Hồn khẽ cười, gật đầu.
Thành phố Giang Tư đối với bọn họ mà nói, không chỉ là quê hương, dưới sự ảnh hưởng của Giang Hải, trong lòng mỗi người đều mong đợi Thành phố Giang Tư thay đổi từng ngày.
“Có bao nhiêu đây thôi à?”
Quăng đống rác rưởi sang một bên, khuôn mặt Hạ Phi dần lộ ra sắc mặt nghiêm túc.
“Phụt…”
Một đao vung lên, cắt đứt yết hầu của một người.
Võ sĩ người Nhật không ngờ rằng, cầm tiền rồi, Hạ Phi vẫn giết họ không tha.
Che lấy yết hầu, từ từ gục xuống.
Hai mắt mở to đầy kinh ngạc.
“Tất cả tiền của chúng tôi đều nộp cho anh rồi…”
Võ sĩ người Nhật thiếu nước mổ bụng mình ra để chứng minh sự trong sạch.
“Thật ư?”
“Tất cả tiền của chúng tôi đều đã ở chỗ anh rồi.”
“Ồ!”
“Phụt…”
Lại một đao vung lên, một võ sĩ khác lại từ từ gục xuống đất.
“Anh đã đồng ý là…” Võ sĩ người Nhật dẫn đầu vô cùng kinh hãi.
“Tôi đồng ý với mấy người cái gì nhỉ?” Hạ Phi chớp mắt, cười ranh mãnh, sau đó gằn lên từng câu từng chữ. “Tôi cũng đâu có nói sẽ giết mấy người, nhắm mắt lại đi, sẽ không đau đớn chút nào đâu!”
Quả thực, Hạ Phi không đồng ý điều gì cả. Tiền, là võ sĩ người Nhật chủ động đưa.
Tự nộp tiền ra, Hạ Phi rất cảm kích bọn họ.
Nhưng, nó không có nghĩa là kẻ dị tộc dám đặt chân vào Phương Đông này có thể bình an vô sự.
Chết, là nhất định phải chết. Chỉ là, đưa tiền thì Hạ Phi sẽ cho bọn họ chết được thoải mái hơn chút mà thôi.
Chậm rãi quay người, Hạ Phi lạnh lùng nói: “Giết hết đi!”
Tiếng hét nối tiếp vang lên. Máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất.
Những vết máu tươi như những chén rượu nồng, đổ xuống như để tỏ lòng kính trọng tới những đồng bào Phương Đông đã từng bị bọn Nhật giết hại.
Cuối cùng, đến thi thể, Hạ Phi cũng không buông tha.
Treo tất cả xác chết lên, hướng mặt ra cửa chính.
Trên đường trở về, Hạ Phi vẫn có chút hưng phấn.
“Tôi còn tưởng đám lưu manh này không sợ chết cơ đấy. Không ngờ cũng chỉ giống như những con chó kinh hãi mà thôi.”
“Các võ sĩ Nhật trong phim truyền hình đều rất cứng rắn mà.”
Thất Hồn lạnh lùng nói: “Năm đó, Nhật Bản có thể nô dịch Phương Đông, đương nhiên có thực lực nhất định.
“Tinh thần của võ sĩ Nhật quả thực rất đáng sợ.”
Thất Hồn không nói tiếp, nhưng rất nhiều người hiểu rồi và cũng không lên tiếng.
Vì khi ấy Phương Đông chiến bại, nhất định là nhỏ yếu hơn.
Ngày nay, tình hình khác rồi. Phương Đông cũng không thể dương dương tự đắc, nếu tự cao tự đại, kiêu ngạo thái quá, sẽ đi vào con đường thất bại.
Trời tờ mờ sáng, đám người Hạ Phi đã triến vào địa giới.
Lúc đó, nhà họ Tả ở Thanh Thiền cũng đã có được thông tin, tất cả các võ sĩ Nhật đều đã chết rồi.
Những võ sĩ này thân thủ đều bất phàm. Tuy không phải những cao thủ hàng đầu, nhưng so với thực lực của nhà họ Tả cũng đã không thể sánh bằng.
Bọn họ chỉ là quân tiên phong, đợi tới khi đại sự chính thức phải hành động, bên Nhật sẽ sắp xếp cao thủ thực sự tới.
Điều khiến nhà họ Tả vô cùng sốc là, bọn họ vẫn chưa chuẩn bị hành động thì những võ sĩ Nhật đều đã chết rồi.
“Gia chủ, lão Quảng vẫn còn sống”
“Hả?” Tả Quảng Tổ khẽ cau mày.
“Ông ta nói là đã trốn ra ngoài được. Khi các cao thủ đó tìm thấy sơn trang, ông ta đã thông báo cho võ sĩ Nhật lập tức rời đi, chỉ là… chỉ là mấy võ sĩ đó không nghe lời ông ta.”
“Đồ ngu, một lũ ngu! Bọn Nhật ngu ngốc này!”
Tả Quang Tổ gầm lên một cách cuồng loạn.
Trong khoảng thời gian này, những đả kích liên tiếp, khiến một người luôn giữ được bình tĩnh như Tả Quang Tổ cũng phải phát điên lên.
Trước là Tả Thành bị phế, sau là bị giết.
Sau đó nữa là kho hàng lậu bị kiểm tra, khám xét.
Rồi đến mấy con cháu của nhà họ Tả bị giết.
Lần này, đến cả võ sĩ Nhật cũng không thoát khỏi vận đen.
“Lẽ nào, ông trời thực sự muốn diệt nhà họ Tả sao?”
“Sao có thể như vậy, sao lại như vậy được?”
“Vì sao…”
Ngón tay luồn vào trong tóc, giật giật mạnh một hồi, rụng một nhúm tóc nhỏ.
“Là ai đã làm?”
“Cái này…” Người kia cẩn thận trả lời: “Tổng cộng có bốn chiếc xe, biển số của Thành phố Giang Tư.”
Ầm…
Trong đầu Tả Quang Tổ như có tiếng sấm nổ tung.
Mặc dù đã dự đoán từ lâu, nhưng ông ta cũng không dám tin rằng việc này lại là Giang Hải ở Thành phố Giang Tư làm.
“Nhà họ Tả của chúng ta, rốt cuộc đã đắc tội gì với Giang Hải vậy?”
Nghĩ mãi không thông, Tả Quang Tổ nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra.
Ông ta từng nghĩ đến thân phận của Giang Hải.
Ông ta đoán rằng, người mà Giang Hải dựa vào, có khả năng là hoàng tộc.
Bởi vì Hoành Độ Dương vừa tới Thanh Thiền, Giang Hải đã đến gây chuyện, thật tình cờ quá.
Ông ta còn đoán, Giang Hải xuất thân từ một gia tộc lớn ở phương Bắc.
Nhưng thực lực mà Giang Hải thể hiện ra, đến cả những đại gia tộc rất có máu mặt ở phía Bắc cũng chưa chắc đã có được.
Bây giờ, Cừu Tứ vẫn chưa tìm thấy, cao thủ dưới tay Giang Hải lại đang điên cuồng nhắm vào nhà họ Tả.
Nhà họ Tả đã bước tới tình cảnh tuyệt vọng.
Hít một hơi thật sâu, Tả Quang Tổ biết, hiện tại ông ta nên làm gì.
“Sắp xếp xe, tôi sẽ tự mình đến Thành phố Giang Tư một chuyến!”
Ông ta muốn gặp Giang Hải. Ông ta muốn hỏi, rốt cuộc là vì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.