Chương 310: Động thủ
Park Janie
17/06/2023
“Mấy người Nhật kia đâu?”
Giọng Thất Hồn lạnh như băng, ánh mắt, làm cho người ta cảm thấy lạnh đến tận xương tủy.
Nghe vậy, cả người cô gái trẻ đang bị Hạ Phi khống chế run cả lên, sắc mặt tái nhợt
Họ và Lão Quảng nhìn chằm chằm nhau, trong ánh mắt dần hiện ra vẻ kinh ngạc.
Tuy rằng bọn họ nhìn ra được đám người Hạ Phi là cố tình tìm tới đây, nhưng dù có nghĩ như thế nào họ cũng không dám nghĩ tới lý do họ tìm đến đây là vì võ sĩ Nhật.
Chuyện này chắc chắn không ổn rồi.
“Chúng tôi cũng không biết người Nhật gì.”
Lão Quảng chầm chậm lui về phía sau hai bước. Ông ta dùng ánh mắt sáng sáng quắc của mình nhìn xung quanh để tìm đường lui tốt nhất.
Lão Quảng đã nhìn ra được tuy Hạ Phi là người đi đầu nhưng Thất Hồn mới chính là người lợi hại nhất, và cũng là người khiến ông ta sợ nhất.
Anh ta nhất định là cao thủ.
Thanh Thiền thật sự không phải là nơi đơn giản, nhưng sao lại có thể xuất hiện nhiều cổ võ giả như vậy.
“Muốn chết!”
Hạ Phi hừ lạnh, giọng nói không hề đáng sợ, thậm chí còn không hề che giấu sự vui vẻ trong đó.
Anh ta thật sự chưa bao giờ gặp được cao thủ như Lão Quảng, tìm được một cao thủ như vậy để thử quyền, nhân tiện trong khoảng thời gian này cố hết sức tập luyện để có được thành quả thì quá tốt.
Anh ta nắm chặt nắm đấm, cả người hưng phấn như cắn thuốc, vứt cô gái trẻ trong tay đi, rồi nhắm về phía Lão Quảng.
Lão Quảng cười lạnh như băng, nếu Thất Hồn ra tay, ông ta nhất định sẽ chọn cách trốn đi thật xa.
Nhưng nếu người tới là Hạ Phi, thì ông ta cũng không cần trốn.
Hai người đồng thời ra tay, nên bốn tay đều đánh.
“Bịch bịch bịch......”
Bốn tay đập vào nhau phát ra những âm thanh trầm đục.
Hạ Phi bị trúng đòn liên tiếp, lui về phía sau, nắm đấm đau nhức, toàn bộ cánh tay đều tê rần.
Ông ta thật sự là cao thủ.
Mà, Lão Quảng lại chưa phải di chuyển một bước nào.
“Hạ Phi, đừng manh động.”
Giọng Thất Hồn lạnh nhạt, đúng lúc vang lên.
Vẻ mặt của Hạ Phi cứng lại, vuốt ve cánh tay, cổ tay.
“Kết hợp tấn công.”
Trừ người đang tóm chặt cô gái trẻ kia thì tất cả những người còn lại ngay lập tức chia làm bốn nhóm.
Hai nhóm trực tiếp chặn đầu lão Quảng và chủ quán, hai nhóm khác thì chặn đường lui của bọn họ.
“Ông già kia, ngoan ngoãn đầu hàng đi, đỡ phải chịu khổ.”
Hạ Phi cười dữ tợn.
Giang Hải đã từng nói tất cả những kẻ cấu kết với võ sĩ Nhật, thì đều đáng chết.
Những kẻ đó đã không còn coi tổ tiên nguồn gốc ra gì, lại còn tiếp tay cho người Nhật tiến vào Phương Đông.
Hạ Phi cũng rất hận những kẻ này.
Mối thù của Nhật với Phương Đông là huyết hải thâm thù được truyền từ đời này sang đời khác.
“Giữ lại mạng chó của bọn họ.”
Không chỉ đông người mà mấy người họ còn phối hợp lại, kết hợp tấn công, khiến cho bọn Lão Quảng không tìm ra được sơ hở.
Lúc đánh nhau Lão Quảng phát hiện ra không ổn.
Lão ta không phá được trận của mấy người Hạ Phi.
Mà điều quan trọng là vẻ mặt lạnh lùng của Thất Hồn, hơn nữa anh ta vẫn còn chưa ra tay.
“Rút!”
Lão Quảng hét lên, kéo thắt lưng của chủ quán kéo đi.
“Không, vợ tôi......”
Ông chủ nhìn cô gái trẻ kia, trong ánh mắt cô ta lộ ra sự tuyệt vọng trước khi chết, khiến ông ta không nỡ bỏ đi.
Dù có phải chết ông ta cũng không muốn chết cùng một chỗ với cô ta.
Vốn dĩ, chủ quán cho thể mượn tay lão Quảng để đột phá vòng vây.
Nhưng, ông ta lại không làm, mà nhanh như chớp chạy về phía cô gái trẻ kia..
Lão Quảng giận dữ hừ lạnh một tiếng.
Lão ta vốn cũng không muốn cứu chủ quán, mà muốn dùng ông ta làm mồi nhử để mình có thể dễ dàng trốn thoát.
Ánh mắt mọi người đều nhìn chủ quán, nên đây chính là cơ hội tốt nhất của Lão Quảng.
Ông ta thế mà lại không chạy ra ngoài lại còn xông vào trong phòng.
Mục đích của ông ta, là chạy ra vườn trái cây. Chỉ cần ông ta chạy được vào vườn trái cây, thì bọn người Hạ Phi sẽ không bắt được ông ta, chỗ ấy rất khó đi, khó tìm kiếm.
Nhưng đúng lúc lão Quảng chỉ còn cách cửa phòng 2,3 mét nữa thôi thì ông ta mới giật mình phát hiện ra.
Thân hình cao ngất của Thất Hồn, đang đứng chắn ở trước cửa.
Ánh mắt anh lạnh như băng, giống như đang nhìn một con kiến.
“Mày muốn liều mạng, vậy cùng chết đi!”
Lão Quảng hết lên, vung tay lên, ném ra một nắm bột trắng.
Thất Hồn không ngờ tới đối phương sẽ ra chiêu này, anh lo bột trắng có độc, nên đã tránh sang một bên.
Lão Quảng nhân lúc này mà phá cửa ra ngoài.
Cuối cùng mặt của Thất Hồn cũng cứng lại.
Ông lão này đối mặt với sự sống và cái chết mà vẫn còn che dấu thực lực.
Ông ta mà dùng tốc độ này để đánh với Hạ Phi thì anh ta chết chắc rồi.
Nhưng Lão Quảng lại không sử dụng, nên đã lừa được Thất Hồn.
Bột đó tan đi, mọi người đã biết nó là bột ớt.
Biết mình bị lừa Thất Hồn cũng không đuổi theo, mà xoay người nhìn về phía chủ quán và cô gái trẻ kia.
Bắt được bọn chúng rồi thì còn sợ mấy tên người Nhật kia trốn được sao?
Lúc này, họ cũng bắt được chủ quán.
Hạ Phi không chần chờ tát cho ông ta mấy phát.
“Mấy tên người Nhật kia ở đâu?”
Chủ quán xanh mặt, ngơ ngác nhìn cô gái trẻ.
Tình cảm của ông ta, vô cùng hèn mọn, ngay cả khi cô gái trẻ kia chưa bao giờ thèm liếc nhìn ông ta, thậm chí còn ghê tởm ông ta.
Nhưng, ông ta vẫn không mảy may để ý, hết mình vì cô ta.
“Không nói à?” Hạ Phi lấy ra một con dao.
“Giết con mụ kia trước.” Giọng Thất Hồn nhẹ nhàng vang lên như đang bảo giết một con kiến.
“Đừng......”
Tên chủ quán nóng nảy, mặc dù mạng của mình cũng khó giữ, nhưng ông ta không thể trơ mắt nhìn cô gái kia bị tổn thương.
“Tên mọi rợ chết tiệt, ông câm miệng.”
Cô gái trẻ kia gầm lên: “Nói ra, chỉ chết nhanh hơn thôi.”
Hạ Phi đã hiểu, cười lớn, con dao đặt sát trên yết hầu cô ta, từ từ cứa, trên cái cổ trắng ngần của cô ta nhỏ ra những giọt máu tươi.
“Đừng, đừng......”
Tên chủ quán nói năng lộn xộn, hoảng sợ.
Hạ Phi cúi xuống, nhếch miệng cười: “Tao sẽ không giết mày, sẽ để mày thoải mái!”
“Mày đã nghe qua hình phạt lăng trì chưa?”
“À, đúng rồi, còn có, tao nghe nói có một loại lừa gỗ, dùng để trị mấy cả đàn bà lẳng lơ đó, cho cô ta ngồi lên, sau đó cứ để cô ta trần như nhộng mà diễm khắp phố phường.”
“Mày thích cái nào?”
Giọng nói của Hạ Phi rất nhẹ, nhưng giống như tiếng yêu ma từ địa ngục truyền đến.
Sắc mặt của cô gái trẻ kia tái nhợt.
Bên kia, chủ quán lại rất kích động, ra sức giãy dụa, muốn tới gần cô gái trẻ.
“Chúng mày chỉ có hai phút để suy nghĩ.”
Anh mắt Thất Hồn lạnh lùng, nhẹ nhàng nhả ra một câu.
Thất Hồn không phải là người hay nói đùa.
Nếu bây giờ đuổi theo có lẽ còn có thể đuổi theo Lão Quảng, nhưng nếu tiếp tục kéo dài, thì rất có thể mấy võ sĩ Nhật cũng đã chạy mất.
“Tôi nói......”
Cuối cùng chủ quán cũng không nhịn được.
Mà cô gái kia cũng không dám phản đối, bọn người Hạ Phi đúng là thật sự dám giết người đó.
Cô ta không sợ chết mà là sợ bị tra tấn.
Cách vườn trái cây 2,3 km là một trang viên cũ.
Bọn võ sĩ Nhật chính là trốn ở chỗ này.
Bọn họ đang đợi, đợi lệnh của cấp trên, đợi thời cơ để ra tay.
Võ sĩ Nhật luôn rất cao ngạo nên chưa từng nghĩ tới, bọn chúng không kịp nhằm vào người khác, thì thần chết đã tìm tới chúng.
Lão Quảng lảo đảo chạy vào trang viên, bảo võ sĩ Nhật lập tức rời đi.
Nhưng tên cầm đầu võ sĩ Nhật, lại khinh thường.
“Bọn lợn Phương Đông các người thì có thể mạnh tới mức nào chứ? Gặp võ sĩ Nhật như chúng tao thì đều phải sợ tè ra quần.”
“Người Phương Đông đều là những tên ốm đau bệnh tật.”
Mặt Lão Quảng biến sắc, ngay cả lão ta, cũng chịu không nổi nỗi nhục này
Đừng nói là Thất Hồn đích thân ra tay, cho dù là đám người Hạ Phi ra tay thì đám Nhật này cũng không phải là đối thủ của họ.
Chiêu kết hợp tấn công của họ rất lợi hại, ngay cả Lão Quảng cũng không phá được, bọn người Nhật này quá tự phụ rồi.
“Người Phương Đông, không phải ai cũng yếu ớt, người Nhật các người cũng đừng quá tự phụ.”
Lão Quảng hừ lạnh: “Bọn họ sẽ tìm tới đây nhanh thôi, mấy người không đi thì chỉ có chết.”
“Mày nói cái gì?” Một tên võ sĩ Nhật lớn tiếng quát, anh ta tiến lên từng bước một, tóm lấy cổ áo của Lão Quảng: “Tao thấy mày già nên mới không thèm chấp, nhưng nếu mày dám sỉ nhục người Nhật, thì tao sẽ……..”
“Rầm......”
Một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa sắt đang đóng chặt bị lõm vào.
Đám người Hạ Phi đã đuổi theo đến đây.
Mà cô gái trẻ kia với tên chủ quán đã được Hạ Phi thành toàn cho, cũng được coi là đồng sinh cộng tử.
Đối với những tên bán nước thì bọn họ nhất định sẽ không nương tay.
Sau khi âm thanh đinh tai nhức óc kia vang lên, thì lại có một âm thanh khác vang lên.
Sắc mặt Lão Quảng trắng bệch.
Mấy tên võ sĩ Nhật này đúng là muốn chết.
Không biết ai đã cho họ tự tin để ngông cuồng như vậy, chẳng nhẽ họ không biết núi cao còn có núi cao hơn à?
Bọn họ muốn chết, Lão Quảng cũng không muốn cùng chết với bọn họ.
Đập ầm ầm như vậy làm cho mấy cái khóa bị bật ra.
“Chúng mày muốn tìm chết, tao không ngăn cản chúng mày. Dù sao tao cũng đã báo với chúng mày rồi, còn lại là chuyện của chúng mày.”
Nói xong lão Quảng quan sát một chút, trèo tường chạy đi.
“Đúng là một con chuột sợ chết..... Ha ha......”
Mấy tên võ sĩ Nhật cười vang.
“Tao là võ sĩ Nhật, có huyết thống cao nhất, được kế thừa ý chí của thần, mấy võ giả Phương Đông chẳng khác gì mấy con chuột bệnh cả.”
Ở bên ngoài trang viên có một bóng đen lướt qua.
Một người muốn đuổi theo, Thất Hồn đã lắc đầu ngăn cản.
“Người chạy chính là ông lão đó.”
Hạ Phi khiếp sợ nhìn Thất Hồn.
Ngoài Giang Hải ra thì Thất Hồn chính là người mà bọn họ thần tượng nhất, vì võ công cao nhưng không ngờ thị giác cũng tinh tường như vậy?
Trong đêm tối đen mà chỉ lần liếc qua một cái, Thất Hồn cũng có thể biết được là ai?
Bên ngoài trang viên được xây tường bao kín quanh.
Hạ Phi tiến lên vài bước rồi đá lên cửa.
Cửa sắt rất nặng đổ ầm xuống đất, tạo ra chấn động.
Trong trang viên đang có mười mấy võ sĩ Nhật.
Bên hông mỗi người đều giắt hai cây đao dài, trên mặt nở nụ cười dữ tợn.
“Láo toét! Mấy con lợn Phương Đông chúng mày lại dám xông vào nơi này?”
“Đúng là chán sống mà.”
“Nơi này là Phương Đông chứ không phải là đảo hoang của chúng mày.”
Thất Hồn chậm rãi đi đến, ánh mắt lạnh lùng đánh giá mấy tên võ sĩ đó.
“Không cần nói chuyện với súc sinh.” Thất Hồn đứng ở bên cạnh.
Muốn giết mấy tên này chỉ cần một mình Thất Hồn là đủ rồi. Bởi vì bọn chúng miễn cưỡng mới được coi là võ sĩ.
Nhưng loại võ sĩ dạng thấp này lại vô cùng tự tin.
Kiêu ngạo chính là liều thuốc độc, có thể đẩy con người ta xuống đáy vực.
Hạ Phi tiến lên, chậm rãi, rút ra một cây đao.
Đao thời nhà Đường!
Những người còn lại đều tự chia thành nhóm, rút vũ khí ra.
“Hôm nay, tao sẽ cho chúng mày biết, ai mới là tổ tông.”
Đao trong tay võ sĩ Nhật là loại đao được cải biến từ đao của nhà Đường.
Nhưng dù có cải biến thế nào, thì tổ tiên của cây đao đó cũng là đao của nhà Đường.
Giọng Thất Hồn lạnh như băng, ánh mắt, làm cho người ta cảm thấy lạnh đến tận xương tủy.
Nghe vậy, cả người cô gái trẻ đang bị Hạ Phi khống chế run cả lên, sắc mặt tái nhợt
Họ và Lão Quảng nhìn chằm chằm nhau, trong ánh mắt dần hiện ra vẻ kinh ngạc.
Tuy rằng bọn họ nhìn ra được đám người Hạ Phi là cố tình tìm tới đây, nhưng dù có nghĩ như thế nào họ cũng không dám nghĩ tới lý do họ tìm đến đây là vì võ sĩ Nhật.
Chuyện này chắc chắn không ổn rồi.
“Chúng tôi cũng không biết người Nhật gì.”
Lão Quảng chầm chậm lui về phía sau hai bước. Ông ta dùng ánh mắt sáng sáng quắc của mình nhìn xung quanh để tìm đường lui tốt nhất.
Lão Quảng đã nhìn ra được tuy Hạ Phi là người đi đầu nhưng Thất Hồn mới chính là người lợi hại nhất, và cũng là người khiến ông ta sợ nhất.
Anh ta nhất định là cao thủ.
Thanh Thiền thật sự không phải là nơi đơn giản, nhưng sao lại có thể xuất hiện nhiều cổ võ giả như vậy.
“Muốn chết!”
Hạ Phi hừ lạnh, giọng nói không hề đáng sợ, thậm chí còn không hề che giấu sự vui vẻ trong đó.
Anh ta thật sự chưa bao giờ gặp được cao thủ như Lão Quảng, tìm được một cao thủ như vậy để thử quyền, nhân tiện trong khoảng thời gian này cố hết sức tập luyện để có được thành quả thì quá tốt.
Anh ta nắm chặt nắm đấm, cả người hưng phấn như cắn thuốc, vứt cô gái trẻ trong tay đi, rồi nhắm về phía Lão Quảng.
Lão Quảng cười lạnh như băng, nếu Thất Hồn ra tay, ông ta nhất định sẽ chọn cách trốn đi thật xa.
Nhưng nếu người tới là Hạ Phi, thì ông ta cũng không cần trốn.
Hai người đồng thời ra tay, nên bốn tay đều đánh.
“Bịch bịch bịch......”
Bốn tay đập vào nhau phát ra những âm thanh trầm đục.
Hạ Phi bị trúng đòn liên tiếp, lui về phía sau, nắm đấm đau nhức, toàn bộ cánh tay đều tê rần.
Ông ta thật sự là cao thủ.
Mà, Lão Quảng lại chưa phải di chuyển một bước nào.
“Hạ Phi, đừng manh động.”
Giọng Thất Hồn lạnh nhạt, đúng lúc vang lên.
Vẻ mặt của Hạ Phi cứng lại, vuốt ve cánh tay, cổ tay.
“Kết hợp tấn công.”
Trừ người đang tóm chặt cô gái trẻ kia thì tất cả những người còn lại ngay lập tức chia làm bốn nhóm.
Hai nhóm trực tiếp chặn đầu lão Quảng và chủ quán, hai nhóm khác thì chặn đường lui của bọn họ.
“Ông già kia, ngoan ngoãn đầu hàng đi, đỡ phải chịu khổ.”
Hạ Phi cười dữ tợn.
Giang Hải đã từng nói tất cả những kẻ cấu kết với võ sĩ Nhật, thì đều đáng chết.
Những kẻ đó đã không còn coi tổ tiên nguồn gốc ra gì, lại còn tiếp tay cho người Nhật tiến vào Phương Đông.
Hạ Phi cũng rất hận những kẻ này.
Mối thù của Nhật với Phương Đông là huyết hải thâm thù được truyền từ đời này sang đời khác.
“Giữ lại mạng chó của bọn họ.”
Không chỉ đông người mà mấy người họ còn phối hợp lại, kết hợp tấn công, khiến cho bọn Lão Quảng không tìm ra được sơ hở.
Lúc đánh nhau Lão Quảng phát hiện ra không ổn.
Lão ta không phá được trận của mấy người Hạ Phi.
Mà điều quan trọng là vẻ mặt lạnh lùng của Thất Hồn, hơn nữa anh ta vẫn còn chưa ra tay.
“Rút!”
Lão Quảng hét lên, kéo thắt lưng của chủ quán kéo đi.
“Không, vợ tôi......”
Ông chủ nhìn cô gái trẻ kia, trong ánh mắt cô ta lộ ra sự tuyệt vọng trước khi chết, khiến ông ta không nỡ bỏ đi.
Dù có phải chết ông ta cũng không muốn chết cùng một chỗ với cô ta.
Vốn dĩ, chủ quán cho thể mượn tay lão Quảng để đột phá vòng vây.
Nhưng, ông ta lại không làm, mà nhanh như chớp chạy về phía cô gái trẻ kia..
Lão Quảng giận dữ hừ lạnh một tiếng.
Lão ta vốn cũng không muốn cứu chủ quán, mà muốn dùng ông ta làm mồi nhử để mình có thể dễ dàng trốn thoát.
Ánh mắt mọi người đều nhìn chủ quán, nên đây chính là cơ hội tốt nhất của Lão Quảng.
Ông ta thế mà lại không chạy ra ngoài lại còn xông vào trong phòng.
Mục đích của ông ta, là chạy ra vườn trái cây. Chỉ cần ông ta chạy được vào vườn trái cây, thì bọn người Hạ Phi sẽ không bắt được ông ta, chỗ ấy rất khó đi, khó tìm kiếm.
Nhưng đúng lúc lão Quảng chỉ còn cách cửa phòng 2,3 mét nữa thôi thì ông ta mới giật mình phát hiện ra.
Thân hình cao ngất của Thất Hồn, đang đứng chắn ở trước cửa.
Ánh mắt anh lạnh như băng, giống như đang nhìn một con kiến.
“Mày muốn liều mạng, vậy cùng chết đi!”
Lão Quảng hết lên, vung tay lên, ném ra một nắm bột trắng.
Thất Hồn không ngờ tới đối phương sẽ ra chiêu này, anh lo bột trắng có độc, nên đã tránh sang một bên.
Lão Quảng nhân lúc này mà phá cửa ra ngoài.
Cuối cùng mặt của Thất Hồn cũng cứng lại.
Ông lão này đối mặt với sự sống và cái chết mà vẫn còn che dấu thực lực.
Ông ta mà dùng tốc độ này để đánh với Hạ Phi thì anh ta chết chắc rồi.
Nhưng Lão Quảng lại không sử dụng, nên đã lừa được Thất Hồn.
Bột đó tan đi, mọi người đã biết nó là bột ớt.
Biết mình bị lừa Thất Hồn cũng không đuổi theo, mà xoay người nhìn về phía chủ quán và cô gái trẻ kia.
Bắt được bọn chúng rồi thì còn sợ mấy tên người Nhật kia trốn được sao?
Lúc này, họ cũng bắt được chủ quán.
Hạ Phi không chần chờ tát cho ông ta mấy phát.
“Mấy tên người Nhật kia ở đâu?”
Chủ quán xanh mặt, ngơ ngác nhìn cô gái trẻ.
Tình cảm của ông ta, vô cùng hèn mọn, ngay cả khi cô gái trẻ kia chưa bao giờ thèm liếc nhìn ông ta, thậm chí còn ghê tởm ông ta.
Nhưng, ông ta vẫn không mảy may để ý, hết mình vì cô ta.
“Không nói à?” Hạ Phi lấy ra một con dao.
“Giết con mụ kia trước.” Giọng Thất Hồn nhẹ nhàng vang lên như đang bảo giết một con kiến.
“Đừng......”
Tên chủ quán nóng nảy, mặc dù mạng của mình cũng khó giữ, nhưng ông ta không thể trơ mắt nhìn cô gái kia bị tổn thương.
“Tên mọi rợ chết tiệt, ông câm miệng.”
Cô gái trẻ kia gầm lên: “Nói ra, chỉ chết nhanh hơn thôi.”
Hạ Phi đã hiểu, cười lớn, con dao đặt sát trên yết hầu cô ta, từ từ cứa, trên cái cổ trắng ngần của cô ta nhỏ ra những giọt máu tươi.
“Đừng, đừng......”
Tên chủ quán nói năng lộn xộn, hoảng sợ.
Hạ Phi cúi xuống, nhếch miệng cười: “Tao sẽ không giết mày, sẽ để mày thoải mái!”
“Mày đã nghe qua hình phạt lăng trì chưa?”
“À, đúng rồi, còn có, tao nghe nói có một loại lừa gỗ, dùng để trị mấy cả đàn bà lẳng lơ đó, cho cô ta ngồi lên, sau đó cứ để cô ta trần như nhộng mà diễm khắp phố phường.”
“Mày thích cái nào?”
Giọng nói của Hạ Phi rất nhẹ, nhưng giống như tiếng yêu ma từ địa ngục truyền đến.
Sắc mặt của cô gái trẻ kia tái nhợt.
Bên kia, chủ quán lại rất kích động, ra sức giãy dụa, muốn tới gần cô gái trẻ.
“Chúng mày chỉ có hai phút để suy nghĩ.”
Anh mắt Thất Hồn lạnh lùng, nhẹ nhàng nhả ra một câu.
Thất Hồn không phải là người hay nói đùa.
Nếu bây giờ đuổi theo có lẽ còn có thể đuổi theo Lão Quảng, nhưng nếu tiếp tục kéo dài, thì rất có thể mấy võ sĩ Nhật cũng đã chạy mất.
“Tôi nói......”
Cuối cùng chủ quán cũng không nhịn được.
Mà cô gái kia cũng không dám phản đối, bọn người Hạ Phi đúng là thật sự dám giết người đó.
Cô ta không sợ chết mà là sợ bị tra tấn.
Cách vườn trái cây 2,3 km là một trang viên cũ.
Bọn võ sĩ Nhật chính là trốn ở chỗ này.
Bọn họ đang đợi, đợi lệnh của cấp trên, đợi thời cơ để ra tay.
Võ sĩ Nhật luôn rất cao ngạo nên chưa từng nghĩ tới, bọn chúng không kịp nhằm vào người khác, thì thần chết đã tìm tới chúng.
Lão Quảng lảo đảo chạy vào trang viên, bảo võ sĩ Nhật lập tức rời đi.
Nhưng tên cầm đầu võ sĩ Nhật, lại khinh thường.
“Bọn lợn Phương Đông các người thì có thể mạnh tới mức nào chứ? Gặp võ sĩ Nhật như chúng tao thì đều phải sợ tè ra quần.”
“Người Phương Đông đều là những tên ốm đau bệnh tật.”
Mặt Lão Quảng biến sắc, ngay cả lão ta, cũng chịu không nổi nỗi nhục này
Đừng nói là Thất Hồn đích thân ra tay, cho dù là đám người Hạ Phi ra tay thì đám Nhật này cũng không phải là đối thủ của họ.
Chiêu kết hợp tấn công của họ rất lợi hại, ngay cả Lão Quảng cũng không phá được, bọn người Nhật này quá tự phụ rồi.
“Người Phương Đông, không phải ai cũng yếu ớt, người Nhật các người cũng đừng quá tự phụ.”
Lão Quảng hừ lạnh: “Bọn họ sẽ tìm tới đây nhanh thôi, mấy người không đi thì chỉ có chết.”
“Mày nói cái gì?” Một tên võ sĩ Nhật lớn tiếng quát, anh ta tiến lên từng bước một, tóm lấy cổ áo của Lão Quảng: “Tao thấy mày già nên mới không thèm chấp, nhưng nếu mày dám sỉ nhục người Nhật, thì tao sẽ……..”
“Rầm......”
Một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa sắt đang đóng chặt bị lõm vào.
Đám người Hạ Phi đã đuổi theo đến đây.
Mà cô gái trẻ kia với tên chủ quán đã được Hạ Phi thành toàn cho, cũng được coi là đồng sinh cộng tử.
Đối với những tên bán nước thì bọn họ nhất định sẽ không nương tay.
Sau khi âm thanh đinh tai nhức óc kia vang lên, thì lại có một âm thanh khác vang lên.
Sắc mặt Lão Quảng trắng bệch.
Mấy tên võ sĩ Nhật này đúng là muốn chết.
Không biết ai đã cho họ tự tin để ngông cuồng như vậy, chẳng nhẽ họ không biết núi cao còn có núi cao hơn à?
Bọn họ muốn chết, Lão Quảng cũng không muốn cùng chết với bọn họ.
Đập ầm ầm như vậy làm cho mấy cái khóa bị bật ra.
“Chúng mày muốn tìm chết, tao không ngăn cản chúng mày. Dù sao tao cũng đã báo với chúng mày rồi, còn lại là chuyện của chúng mày.”
Nói xong lão Quảng quan sát một chút, trèo tường chạy đi.
“Đúng là một con chuột sợ chết..... Ha ha......”
Mấy tên võ sĩ Nhật cười vang.
“Tao là võ sĩ Nhật, có huyết thống cao nhất, được kế thừa ý chí của thần, mấy võ giả Phương Đông chẳng khác gì mấy con chuột bệnh cả.”
Ở bên ngoài trang viên có một bóng đen lướt qua.
Một người muốn đuổi theo, Thất Hồn đã lắc đầu ngăn cản.
“Người chạy chính là ông lão đó.”
Hạ Phi khiếp sợ nhìn Thất Hồn.
Ngoài Giang Hải ra thì Thất Hồn chính là người mà bọn họ thần tượng nhất, vì võ công cao nhưng không ngờ thị giác cũng tinh tường như vậy?
Trong đêm tối đen mà chỉ lần liếc qua một cái, Thất Hồn cũng có thể biết được là ai?
Bên ngoài trang viên được xây tường bao kín quanh.
Hạ Phi tiến lên vài bước rồi đá lên cửa.
Cửa sắt rất nặng đổ ầm xuống đất, tạo ra chấn động.
Trong trang viên đang có mười mấy võ sĩ Nhật.
Bên hông mỗi người đều giắt hai cây đao dài, trên mặt nở nụ cười dữ tợn.
“Láo toét! Mấy con lợn Phương Đông chúng mày lại dám xông vào nơi này?”
“Đúng là chán sống mà.”
“Nơi này là Phương Đông chứ không phải là đảo hoang của chúng mày.”
Thất Hồn chậm rãi đi đến, ánh mắt lạnh lùng đánh giá mấy tên võ sĩ đó.
“Không cần nói chuyện với súc sinh.” Thất Hồn đứng ở bên cạnh.
Muốn giết mấy tên này chỉ cần một mình Thất Hồn là đủ rồi. Bởi vì bọn chúng miễn cưỡng mới được coi là võ sĩ.
Nhưng loại võ sĩ dạng thấp này lại vô cùng tự tin.
Kiêu ngạo chính là liều thuốc độc, có thể đẩy con người ta xuống đáy vực.
Hạ Phi tiến lên, chậm rãi, rút ra một cây đao.
Đao thời nhà Đường!
Những người còn lại đều tự chia thành nhóm, rút vũ khí ra.
“Hôm nay, tao sẽ cho chúng mày biết, ai mới là tổ tông.”
Đao trong tay võ sĩ Nhật là loại đao được cải biến từ đao của nhà Đường.
Nhưng dù có cải biến thế nào, thì tổ tiên của cây đao đó cũng là đao của nhà Đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.