Chương 115: Người của Lôi đại ca
Park Janie
28/08/2021
Sau tiệc mừng thọ của Diệp gia.
Lôi đại ca về đến thành phố Giang Thanh, đặc biệt dặn dò qua, bất kỳ ai cũng không được chọc đến Giang Hải thành phố Giang Tư.
Việc kinh doanh của tập đoàn Uyển Như bay lên như diều gặp gió.
Nếu như có thể kết mối lương duyên này vậy thì quá tốt rồi.
Giang Hải, nào đâu phải là người mà anh ta có thể đụng chạm được chứ.
Không ngờ, anh ta ngu dốt lại đến thành phố Giang Tư gây rối.
Quay đầu, lại nhìn lần nữa Thiển Lý mặt tái mét ngã dưới đất.
Người phụ nữ lười biếng này, đúng là sao chổi mà.
Lần trước, khiến toàn thân đều bị nhiễm xui xẻo.
Giang Hải lạnh lùng nói: "Người của anh Lôi thành phố Giang Thanh?"
Anh ta thở phào nhẹ nhõm, anh Lôi là người trong giang hồ lâu năm, nói thế nào Giang Hải cũng phải nể chút mặt mũi.
"Em là…...em là……. "
"Bộp……"
Giang Hải giơ tay vả một bạt tai, nửa câu sau còn chưa kịp nói đã phải nuốt vào trong.
Trên mặt xuất hiện rõ vài vết ngón tay.
Anh ta cũng không có một chút bất mãn nào, thậm chí không dám dùng tay che mặt.
Phép vua thua lệ làng, anh ta không dám dị nghị
Nhưng, Giang Hải vẫn nói: "Cho dù anh Lôi thành phố Giang Thanh có đến thì cũng phải tuân thủ phép tắc của thành phố Giang Tư."
"Anh chắc phải biết quy tắc của thành phố Giang Tư?"
Quy tắc của thành phố Giang Tư?
Anh ta quả thật có nghe nói qua.
Phàm là đến thành phố Giang Tư gây sự, Giang Hải sẽ chọn một nấm mồ tốt cho kẻ đó.
Trên mặt anh ta nở nụ cười cứng nhắc: "Anh…... Giang, em…... đây không…...không gây sự……"
"Anh muốn gây sự, lí do này cũng đủ rồi." Giang Hải nói lạnh lùng.
Quy tắc đã đặt ra rồi, vậy thì phải tuân thủ, trên điểm này, mặt mũi của ai cũng không nể.
Ở thành phố Giang Tư, không được phép gây chuyện. Nghĩ thôi cũng không được.
Càng huống hồ, Giang Hải cũng không có ấn tượng tốt gì về anh Lôi.
Nhưng, dù gì anh ta chỉ là định làm thôi chứ vẫn chưa làm.
Giang Hải nói: "Tự phế 1 cái chân, cút khỏi thành phố Giang Tư."
"Cái gì?" Một đám cô đồ liền lập tức sửng sốt.
Bọn họ có lẽ không biết Giang Hải có thân phận gì, thấy Anh Huyền xu nịnh, ắt hẳn không phải nhân vật nhỏ.
Biết không đạt được mục đích ngược lại còn tự rước họa vào thân, làm sao dám có lần hai.
Nhưng để Anh Huyền tự phế một chân của mình, điều này tuyệt đối không thể.
"Nè, anh là cái thứ gì? Thành phố Giang Tư là của nhà anh sao?”
Một đám lưu manh tức giận máu dồn lên não, biểu cảm của ai cũng đều không phục.
"Tôi xem như nể mặt anh rồi, biết Anh Huyền có thân phận gì không?"
Anh Huyền sắc mặt vàng như nến, anh ta e ngại Giang Hải, nhưng bảo anh ta tự phế một chân của mình thì vạn vạn lần không thể được.
"Anh Giang…..." Giọng của Anh Huyền run lên, nhưng biểu cảm thì dần dần trở nên hung ác.
“Em là……. Người của anh Lôi."
Giang Hải lạnh lùng cười: "Người của ai cũng thế thôi, nếu như để tôi ra tay, vậy thì không chỉ là một chân nữa đâu."
Giang Hải không muốn lãng phí thời gian trên người của những người này, anh còn phải cùng vợ về nhà ăn cơm nữa chứ.
Giang Hải, đã mấy ngày không được ăn cơm của bố mẹ vợ nấu rồi.
Còn, đối với người này.
Giang Hải tuyệt không có một chút thương hại nào.
Nếu như hôm nay không phải họn họ, người mà anh ta muốn phế là người khác.
Thì việc này nhất định đã thuận lợi hoàn thành rồi.
Càng huống hồ, thành phố Giang Thanh vẫn còn có người dám đến thành phố Giang Tư gây sự, vậy thì nói rõ, sức đe doạ vẫn chưa đủ.
Thành phố Giang Tư, bắt buộc là một mảnh đất thanh tịnh.
Nếu như nói những ngành kinh doanh mờ ám ở phía đông, Giang Hải thừa nhận, đích thực không phải êm dịu như vậy.
Nhưng chơi gái vui vẻ, người bán thì tự nguyện.
Chỉ là trao đổi tương đương mà thôi.
Nếu như không có những ngành này, trời mới biết có bao nhiêu lão lưu manh ra sức dùng năm ngón tay xinh xinh của mình để tự thỏa mãn.
Điều này, có lợi đối với ổn định của thành phố Giang Tư.
"Anh Huyền! Gọi điện thoại cho anh Lôi đi, giết chết tên đần độn này."
"Thành phố Giang Tư thì đã sao? Nói cho mày biết, người của anh Lôi từ trước đến nay muốn gì được nấy."
"Ranh con, lập tức xin lỗi Anh Huyền thì chuyện này coi như cho qua."
"Làm sao có thể cho qua thế được, tao thấy con bé bên cạnh nó cũng không tồi……."
"Haha, cũng phải, thế thì phải hầu hạ chúng ta một đêm……"
Một đám lưu manh không biết trời cao đất dày, to tiếng gào thét.
Anh Huyền, cũng chậm rãi lùi về phía sau.
Cái tên Giang Hải này, anh ta nhớ rõ rồi.
Đến ngay cả mặt mũi của anh Lôi cũng không nể.
"Thình thịch……"
"A ui……"
Ai cũng không thể ngờ được, Giang Hải lại đột nhiên ra tay.
Nhanh như chớp, Giang Hải dùng một chân đá bay những tên lưu manh vừa nói năng khiếm nhã với Cố Uyển Như.
Từng tên lưu manh bay xa sáu bảy mét, lại lăn thêm mấy vòng mới bất động.
Bò trên mặt đất, miệng mũi ăn trầu, sống chết không rõ.
Giang Hải lặng lẽ nhìn Anh Huyền bằng ánh mắt lạnh như tiền: "Là anh tự mình ra tay, hay là để tôi giúp anh?"
"Fuck!"
"Hoa Tử……"
Trước tiên một đám lưu manh ngạc nhiên mũi, miệng hít một hơi thật sâu, ngay sau đó lập tức phẫn nộ đến cực độ, vứt bỏ luôn xe máy muốn xông lên ngay.
Không ít người rút vũ khí ra, đao, dao găm và nhiều loại nữa.
Chỉ cần một câu nói của Anh Huyền, bọn họ lập tức phế Giang Hải.
Cô Uyển Như cũng không phải lần đầu nhìn thấy Giang Hải đánh nhau.
Một Giang Hải đối mặt với một trăm người sắc mặt không một chút lo lắng sao có thể sợ đám lưu manh này cơ chứ.
Nhưng cô vẫn lo lắng, đây dù gì cũng là đánh nhau.
Nắm đấm không có mắt, một khi Giang Hải thất thủ bị thương phải làm thế nào?
Anh Huyền trợn to mắt, nắm chặt bàn tay.
Anh Lôi khuyên răn qua, không được chọc giận Giang Hải.
Nhưng không có nghĩa Giang Hải có thể cưỡi lên đầu bọn họ.
"Anh nhất định muốn một chiếc chân của tôi?" Anh Huyền cắn răng nói.
Giang Hải thẫn thờ, mặt không chút biểu cảm.
" Được…... được…... anh được lắm……"
"Các anh em, hôm nay chúng ta sẽ chơi một trận lớn."
"Phế tên tiểu tử này cho anh……. giết chết tính hết lên người anh."
"Con bé kia tạm thời đừng động…... hề hề…… ông đây muốn nếm thử!"
Đám lưu manh sớm đã chờ câu nói này, cùng nhau xông về phía Giang Hải.
Giang Hải kéo Cố Uyển Như về phía sau mình, nhẹ nhàng nói: "Đi, quay về xe."
Cố Uyển Như kéo chắc tay Giang Hải, sợ gần chết: "Giang Hải, đừng…... đừng đánh nhau……"
Anh Huyền nhìn thấy tay Giang Hải vẫn đang bị Cố Uyển Như kéo, khoé miệng nhếch lên nụ cười hung ác.
Đột nhiên rút ra một chiếc dao găm, nhắm thẳng vào vùng bụng của Giang Hải.
Nếu như nhát dao này đâm trúng, Giang Hải không chết cũng bị phế.
Bị Cố Uyển Như lôi tay như vậy, đây đúng là cơ hội ngàn năm hiếm có.
Nhưng, anh ta đã quá tự tin rồi.
Dao găm vừa đâm ra, ánh mắt trở nên kinh hoàng.
Một bàn chân vung lên nhanh như chớp, vững vàng tiến hành tiếp xúc thân mật với mặt của anh ta.
Anh Huyền dường như nghe thấy tiếng xương bị gãy, cả người bay về phía sau.
Đám lưu manh đồng loạt xông lên, Giang Hải cũng không lương tay. Nói chính xác hơn là không nương chân.
Không đến một phút, tất cả mọi người chỉ có thể nằm trên đất đau khổ kêu la.
Giang Hải bước lên phía trước: "Tôi chỉ cần một chân, là anh không đồng ý."
Mũi anh ta thì bị gãy, máu đỏ tươi cứ ứa ra, người đờ đẫn mắt trợn trắng.
Cú đá này, khiến anh ta hoàn toàn mơ hồ.
Giờ thì bị gãy cả hai chân, hai chân của anh ta có một cái vẫn đang cong một góc kỳ lạ.
Một tiếng kêu đau đớn vang lên, sau đó bỗng im bặt.
Nhưng Giang Hải không định tha cho anh ta, lại đạp thêm một phát, phế đi một tay của anh ta.
Lúc này mới quay người lại.
Cố Uyển Như che mắt, không nỡ nhìn cảnh vô cùng thê thảm như vậy.
"Vợ, lên xe thôi, chúng ta về nhà ăn cơm."
Mặc kệ đám lưu manh không ngừng kêu oai oái, Giang Hải mở cửa xe.
Ngay sau đó xoay đầu lại nhìn Tô Đồng.
Bị Giang Hải nhìn chằm chằm, toàn thân Thiển Lý run rẩy.
Trong mắt toát lên sự kinh hoàng vô hạn.
"Không…... không liên quan…... không liên quan đến tôi……"
Giang Hải lại quay lại, dùng chân đã cho Thiển Lý một cái.
Vẫn to và lanh lảnh như cũ.
Nhưng mà lần này, mũi của Tô Đồng, không chỉ lệch mà còn gãy luôn rồi, muốn sửa lại, ước chừng phải tiêu không ít tiền.
"Nhớ kỹ, sau này đừng để tôi nhìn thấy cô."
"Ghê tởm."
Giang Hải lên xe, nghênh ngang bỏ đi.
Đám lưu manh kia kêu oai oái một hồi, lúc này mới gọi điện thoại kêu người.
Nghiến răng nghiến lợi, hận Giang Hải thấu đến tận xương.
Răng lung lay, còn rụng mấy chiếc.
Mơ hồ không rõ, nói: "Bà nó, tôi là em vợ của anh Lôi……"
Anh Huyền mấy lần muốn biểu rõ thân phận đều bị cắt ngang.
Nhưng cho dù anh ta có nói ra thì cũng sẽ không có bất cứ thay đổi gì.
Gây sự ở thành phố Giang Tư chính là muốn tìm đường chết.
Lúc này, thành phố Giang Thanh.
Lôi đại ca đang ngồi đối diện Hoành Thiên Giai.
Thời gian trước, Hoành Thiên Giai vẫn muốn quét sạch thế lực ngầm của thành phố Giang Thanh.
Mà lúc này, bọn họ có cùng chung lợi ích.
Vì muốn tốt hơn cho việc nắm bắt khống chế vùng đất của tỉnh, Hoành Thiên Giai muốn liên hợp với hai người Lôi đại ca và Bàng đại ca thống nhất thế lực ngầm ở tỉnh Hải Đông.
Về điểm này, Hoành Thiên Giai đã đạt được thỏa hiệp với Bàng đại ca, chỉ còn thiếu cái gật đầu của Lôi đại ca nữa thôi
"Anh Lôi, anh và anh Bàng đã đấu nhau lâu như vậy, kết quả thì sao?" Hoành Thiên Giai cười hờ hững, đẩy một tách trà đến trước mặt Lôi đại ca.
"Thành phố Giang Thanh, cũng giống như tách trà này, cho dù có đổ đầy đi chăng nữa thì cũng chỉ là một tách trà."
"Tỉnh Hải Đông, khu vực bao la, đây là một bình trà."
Đạo lý này có ai không rõ.
Những năm qua, Lôi đại ca và Bàng đại ca cũng không phải không hướng ngoại phát triển, chỉ có điều không vươn ra được xa như vậy mà thôi.
Lôi đại ca yên tĩnh nhìn tách trà: "Chủ tịch Hoành, bình trà này có bao nhiêu cái ly?"
Hoành Thiên Giai cười đáp: "Anh muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu, trà ở ngay trong bình, chỉ có điều phải thêm nước mà thôi."
Lôi đại ca gật gật đầu, không nói lời nào.
Chuyện Lôi đại ca bàn là làm thế nào để phân chia, bản thân có thể uống mấy tách.
Hoành Thiên Giai lại đang vẽ bánh, nói cho anh ta biết thị trường rộng lớn.
Trà, là đại diện cho tất cả ngành công nghiệp liên quan đến thế lực ngầm.
Một bình trà, chính là nhiều như vậy.
Còn nói thêm nước là phát triển công nghiệp vùng xung quanh, chỉ cần Lôi đại ca muốn, lại có đủ thực lực, có thể uống được bao nhiêu trà thì thêm bấy nhiêu.
Cân nhắc được một lúc, Lôi đại ca mới nói: "Nước này…... ai sẽ là người thêm?"
Hoành Thiên Giai nói: “Nước ở trong tỉnh, đều thuộc quyền của tôi. Anh Lôi muốn uống bao nhiêu cứ tùy ý lấy."
Đây là muốn nói anh Lôi muốn làm gì Hoành Thiên Giai đều sẽ tạo đủ điều kiện thuận lợi, việc còn lại anh ta chỉ cần lo chia hoa hồng.
Thế lực ngầm, rất nhiều việc buôn bán là ngoài vòng pháp luật, thủ đoạn cũng không thể nào quang minh chính đại.
Hoành Thiên Giai nếu như có thể thuận lợi tiến hành, Lôi đại ca làm việc, cũng sẽ không sợ đông sợ tây.
"Mười tách trà, chủ tịch Hoành muốn uống mấy tách?" Lôi đại ca hỏi đến vấn đề mấu chốt.
Hoành Thiên Giai giơ ra bốn ngón tay, tự tin cười.
Dù gì anh ta cũng là quan còn Lôi đại ca cũng tính là cường đạo.
Đĩa thức ăn này, nếu như không để Hoành Thiên Giai ăn, cho dù ăn vào trong miệng cũng phải ói ra mà thôi.
Lôi đại ca lại lần nữa yên lặng.
Lúc này, điện thoại của anh ta vang lên.
Nhấc lên xem, lại là người trong nhà gọi đến.
"Có chuyện gì?"
"Cái gì?"
"Ai cho nó đi chứ? Đồ khốn, bây giờ người đâu?"
Sau khi tắt điện thoại, sắc mặt của Lôi đại ca biến đổi hoàn toàn, đen giống như đế giày vậy.
"Chủ tịch Hoành, hợp tác cũng được nhưng tôi chỉ có một yêu cầu.”
"Bắt đầu từ thành phố Giang Tư!"
Lôi đại ca nghiến răng nghiến lợi.
Người họ Chu kia là em vợ của anh ta, chẳng qua chỉ là đi đến thành phố Giang Tư một chuyến, lại bị Giang Hải đánh gãy hai chân và một cánh tay.
Lúc này, đang cấp cứu trong bệnh viện.
Phẫu thuật chỉ cần một chút sơ xuất, sợ rằng nửa đời còn lại phải ngồi trên xe lăn.
Nếu như anh ta xảy ra chuyện gì, thì cô vợ xinh đẹp trong nhà không phải ngày ngày sẽ quậy anh ta sao.
Hoành Thiên Giai vừa nghe thấy lời này lập tức đồng ý.
Hai vị lão đại thành phố Giang Thanh cùng lúc tiến vào thành phố Giang Tư, Giang Hải còn có thể trải qua những ngày tháng êm đềm không?
Sinh nhật cụ Tống, Hoành Thiên Giai hạ mình đi về phía trước, vốn muốn cầu hôn với Diệp gia, kết quả lại bị Giáng Viêm sỉ nhục một trận.
Mối thù này, Hoành Thiên Giai làm sao có thể quên được.
Hợp tác với anh Lôi và anh Bàng, một là để tăng cường khống chế đối với tỉnh Hải Đông, hai là, chính là vì đối phó với Giang Hải.
Đến nay, tập đoàn Uyển Như đại phát tài, lại nắm bắt trong tay nhiều thành quả công nghệ.
Hai ngày gần đây, luân phiên truyền đến tin tức, phương Đông đã có hơn mười trường đại học ký kết hợp tác nghiên cứu khoa học với tập đoàn Uyển Như.
Tương lai, ở phương Đông tập đoàn Uyển Như nhất định sẽ đạt được thành tựu xuất sắc.
Đợi tập đoàn Uyển Như củng cố vững chắc rồi, vậy thì không có việc gì liên quan đến Hoành Thiên Giai nữa.
Lôi đại ca về đến thành phố Giang Thanh, đặc biệt dặn dò qua, bất kỳ ai cũng không được chọc đến Giang Hải thành phố Giang Tư.
Việc kinh doanh của tập đoàn Uyển Như bay lên như diều gặp gió.
Nếu như có thể kết mối lương duyên này vậy thì quá tốt rồi.
Giang Hải, nào đâu phải là người mà anh ta có thể đụng chạm được chứ.
Không ngờ, anh ta ngu dốt lại đến thành phố Giang Tư gây rối.
Quay đầu, lại nhìn lần nữa Thiển Lý mặt tái mét ngã dưới đất.
Người phụ nữ lười biếng này, đúng là sao chổi mà.
Lần trước, khiến toàn thân đều bị nhiễm xui xẻo.
Giang Hải lạnh lùng nói: "Người của anh Lôi thành phố Giang Thanh?"
Anh ta thở phào nhẹ nhõm, anh Lôi là người trong giang hồ lâu năm, nói thế nào Giang Hải cũng phải nể chút mặt mũi.
"Em là…...em là……. "
"Bộp……"
Giang Hải giơ tay vả một bạt tai, nửa câu sau còn chưa kịp nói đã phải nuốt vào trong.
Trên mặt xuất hiện rõ vài vết ngón tay.
Anh ta cũng không có một chút bất mãn nào, thậm chí không dám dùng tay che mặt.
Phép vua thua lệ làng, anh ta không dám dị nghị
Nhưng, Giang Hải vẫn nói: "Cho dù anh Lôi thành phố Giang Thanh có đến thì cũng phải tuân thủ phép tắc của thành phố Giang Tư."
"Anh chắc phải biết quy tắc của thành phố Giang Tư?"
Quy tắc của thành phố Giang Tư?
Anh ta quả thật có nghe nói qua.
Phàm là đến thành phố Giang Tư gây sự, Giang Hải sẽ chọn một nấm mồ tốt cho kẻ đó.
Trên mặt anh ta nở nụ cười cứng nhắc: "Anh…... Giang, em…... đây không…...không gây sự……"
"Anh muốn gây sự, lí do này cũng đủ rồi." Giang Hải nói lạnh lùng.
Quy tắc đã đặt ra rồi, vậy thì phải tuân thủ, trên điểm này, mặt mũi của ai cũng không nể.
Ở thành phố Giang Tư, không được phép gây chuyện. Nghĩ thôi cũng không được.
Càng huống hồ, Giang Hải cũng không có ấn tượng tốt gì về anh Lôi.
Nhưng, dù gì anh ta chỉ là định làm thôi chứ vẫn chưa làm.
Giang Hải nói: "Tự phế 1 cái chân, cút khỏi thành phố Giang Tư."
"Cái gì?" Một đám cô đồ liền lập tức sửng sốt.
Bọn họ có lẽ không biết Giang Hải có thân phận gì, thấy Anh Huyền xu nịnh, ắt hẳn không phải nhân vật nhỏ.
Biết không đạt được mục đích ngược lại còn tự rước họa vào thân, làm sao dám có lần hai.
Nhưng để Anh Huyền tự phế một chân của mình, điều này tuyệt đối không thể.
"Nè, anh là cái thứ gì? Thành phố Giang Tư là của nhà anh sao?”
Một đám lưu manh tức giận máu dồn lên não, biểu cảm của ai cũng đều không phục.
"Tôi xem như nể mặt anh rồi, biết Anh Huyền có thân phận gì không?"
Anh Huyền sắc mặt vàng như nến, anh ta e ngại Giang Hải, nhưng bảo anh ta tự phế một chân của mình thì vạn vạn lần không thể được.
"Anh Giang…..." Giọng của Anh Huyền run lên, nhưng biểu cảm thì dần dần trở nên hung ác.
“Em là……. Người của anh Lôi."
Giang Hải lạnh lùng cười: "Người của ai cũng thế thôi, nếu như để tôi ra tay, vậy thì không chỉ là một chân nữa đâu."
Giang Hải không muốn lãng phí thời gian trên người của những người này, anh còn phải cùng vợ về nhà ăn cơm nữa chứ.
Giang Hải, đã mấy ngày không được ăn cơm của bố mẹ vợ nấu rồi.
Còn, đối với người này.
Giang Hải tuyệt không có một chút thương hại nào.
Nếu như hôm nay không phải họn họ, người mà anh ta muốn phế là người khác.
Thì việc này nhất định đã thuận lợi hoàn thành rồi.
Càng huống hồ, thành phố Giang Thanh vẫn còn có người dám đến thành phố Giang Tư gây sự, vậy thì nói rõ, sức đe doạ vẫn chưa đủ.
Thành phố Giang Tư, bắt buộc là một mảnh đất thanh tịnh.
Nếu như nói những ngành kinh doanh mờ ám ở phía đông, Giang Hải thừa nhận, đích thực không phải êm dịu như vậy.
Nhưng chơi gái vui vẻ, người bán thì tự nguyện.
Chỉ là trao đổi tương đương mà thôi.
Nếu như không có những ngành này, trời mới biết có bao nhiêu lão lưu manh ra sức dùng năm ngón tay xinh xinh của mình để tự thỏa mãn.
Điều này, có lợi đối với ổn định của thành phố Giang Tư.
"Anh Huyền! Gọi điện thoại cho anh Lôi đi, giết chết tên đần độn này."
"Thành phố Giang Tư thì đã sao? Nói cho mày biết, người của anh Lôi từ trước đến nay muốn gì được nấy."
"Ranh con, lập tức xin lỗi Anh Huyền thì chuyện này coi như cho qua."
"Làm sao có thể cho qua thế được, tao thấy con bé bên cạnh nó cũng không tồi……."
"Haha, cũng phải, thế thì phải hầu hạ chúng ta một đêm……"
Một đám lưu manh không biết trời cao đất dày, to tiếng gào thét.
Anh Huyền, cũng chậm rãi lùi về phía sau.
Cái tên Giang Hải này, anh ta nhớ rõ rồi.
Đến ngay cả mặt mũi của anh Lôi cũng không nể.
"Thình thịch……"
"A ui……"
Ai cũng không thể ngờ được, Giang Hải lại đột nhiên ra tay.
Nhanh như chớp, Giang Hải dùng một chân đá bay những tên lưu manh vừa nói năng khiếm nhã với Cố Uyển Như.
Từng tên lưu manh bay xa sáu bảy mét, lại lăn thêm mấy vòng mới bất động.
Bò trên mặt đất, miệng mũi ăn trầu, sống chết không rõ.
Giang Hải lặng lẽ nhìn Anh Huyền bằng ánh mắt lạnh như tiền: "Là anh tự mình ra tay, hay là để tôi giúp anh?"
"Fuck!"
"Hoa Tử……"
Trước tiên một đám lưu manh ngạc nhiên mũi, miệng hít một hơi thật sâu, ngay sau đó lập tức phẫn nộ đến cực độ, vứt bỏ luôn xe máy muốn xông lên ngay.
Không ít người rút vũ khí ra, đao, dao găm và nhiều loại nữa.
Chỉ cần một câu nói của Anh Huyền, bọn họ lập tức phế Giang Hải.
Cô Uyển Như cũng không phải lần đầu nhìn thấy Giang Hải đánh nhau.
Một Giang Hải đối mặt với một trăm người sắc mặt không một chút lo lắng sao có thể sợ đám lưu manh này cơ chứ.
Nhưng cô vẫn lo lắng, đây dù gì cũng là đánh nhau.
Nắm đấm không có mắt, một khi Giang Hải thất thủ bị thương phải làm thế nào?
Anh Huyền trợn to mắt, nắm chặt bàn tay.
Anh Lôi khuyên răn qua, không được chọc giận Giang Hải.
Nhưng không có nghĩa Giang Hải có thể cưỡi lên đầu bọn họ.
"Anh nhất định muốn một chiếc chân của tôi?" Anh Huyền cắn răng nói.
Giang Hải thẫn thờ, mặt không chút biểu cảm.
" Được…... được…... anh được lắm……"
"Các anh em, hôm nay chúng ta sẽ chơi một trận lớn."
"Phế tên tiểu tử này cho anh……. giết chết tính hết lên người anh."
"Con bé kia tạm thời đừng động…... hề hề…… ông đây muốn nếm thử!"
Đám lưu manh sớm đã chờ câu nói này, cùng nhau xông về phía Giang Hải.
Giang Hải kéo Cố Uyển Như về phía sau mình, nhẹ nhàng nói: "Đi, quay về xe."
Cố Uyển Như kéo chắc tay Giang Hải, sợ gần chết: "Giang Hải, đừng…... đừng đánh nhau……"
Anh Huyền nhìn thấy tay Giang Hải vẫn đang bị Cố Uyển Như kéo, khoé miệng nhếch lên nụ cười hung ác.
Đột nhiên rút ra một chiếc dao găm, nhắm thẳng vào vùng bụng của Giang Hải.
Nếu như nhát dao này đâm trúng, Giang Hải không chết cũng bị phế.
Bị Cố Uyển Như lôi tay như vậy, đây đúng là cơ hội ngàn năm hiếm có.
Nhưng, anh ta đã quá tự tin rồi.
Dao găm vừa đâm ra, ánh mắt trở nên kinh hoàng.
Một bàn chân vung lên nhanh như chớp, vững vàng tiến hành tiếp xúc thân mật với mặt của anh ta.
Anh Huyền dường như nghe thấy tiếng xương bị gãy, cả người bay về phía sau.
Đám lưu manh đồng loạt xông lên, Giang Hải cũng không lương tay. Nói chính xác hơn là không nương chân.
Không đến một phút, tất cả mọi người chỉ có thể nằm trên đất đau khổ kêu la.
Giang Hải bước lên phía trước: "Tôi chỉ cần một chân, là anh không đồng ý."
Mũi anh ta thì bị gãy, máu đỏ tươi cứ ứa ra, người đờ đẫn mắt trợn trắng.
Cú đá này, khiến anh ta hoàn toàn mơ hồ.
Giờ thì bị gãy cả hai chân, hai chân của anh ta có một cái vẫn đang cong một góc kỳ lạ.
Một tiếng kêu đau đớn vang lên, sau đó bỗng im bặt.
Nhưng Giang Hải không định tha cho anh ta, lại đạp thêm một phát, phế đi một tay của anh ta.
Lúc này mới quay người lại.
Cố Uyển Như che mắt, không nỡ nhìn cảnh vô cùng thê thảm như vậy.
"Vợ, lên xe thôi, chúng ta về nhà ăn cơm."
Mặc kệ đám lưu manh không ngừng kêu oai oái, Giang Hải mở cửa xe.
Ngay sau đó xoay đầu lại nhìn Tô Đồng.
Bị Giang Hải nhìn chằm chằm, toàn thân Thiển Lý run rẩy.
Trong mắt toát lên sự kinh hoàng vô hạn.
"Không…... không liên quan…... không liên quan đến tôi……"
Giang Hải lại quay lại, dùng chân đã cho Thiển Lý một cái.
Vẫn to và lanh lảnh như cũ.
Nhưng mà lần này, mũi của Tô Đồng, không chỉ lệch mà còn gãy luôn rồi, muốn sửa lại, ước chừng phải tiêu không ít tiền.
"Nhớ kỹ, sau này đừng để tôi nhìn thấy cô."
"Ghê tởm."
Giang Hải lên xe, nghênh ngang bỏ đi.
Đám lưu manh kia kêu oai oái một hồi, lúc này mới gọi điện thoại kêu người.
Nghiến răng nghiến lợi, hận Giang Hải thấu đến tận xương.
Răng lung lay, còn rụng mấy chiếc.
Mơ hồ không rõ, nói: "Bà nó, tôi là em vợ của anh Lôi……"
Anh Huyền mấy lần muốn biểu rõ thân phận đều bị cắt ngang.
Nhưng cho dù anh ta có nói ra thì cũng sẽ không có bất cứ thay đổi gì.
Gây sự ở thành phố Giang Tư chính là muốn tìm đường chết.
Lúc này, thành phố Giang Thanh.
Lôi đại ca đang ngồi đối diện Hoành Thiên Giai.
Thời gian trước, Hoành Thiên Giai vẫn muốn quét sạch thế lực ngầm của thành phố Giang Thanh.
Mà lúc này, bọn họ có cùng chung lợi ích.
Vì muốn tốt hơn cho việc nắm bắt khống chế vùng đất của tỉnh, Hoành Thiên Giai muốn liên hợp với hai người Lôi đại ca và Bàng đại ca thống nhất thế lực ngầm ở tỉnh Hải Đông.
Về điểm này, Hoành Thiên Giai đã đạt được thỏa hiệp với Bàng đại ca, chỉ còn thiếu cái gật đầu của Lôi đại ca nữa thôi
"Anh Lôi, anh và anh Bàng đã đấu nhau lâu như vậy, kết quả thì sao?" Hoành Thiên Giai cười hờ hững, đẩy một tách trà đến trước mặt Lôi đại ca.
"Thành phố Giang Thanh, cũng giống như tách trà này, cho dù có đổ đầy đi chăng nữa thì cũng chỉ là một tách trà."
"Tỉnh Hải Đông, khu vực bao la, đây là một bình trà."
Đạo lý này có ai không rõ.
Những năm qua, Lôi đại ca và Bàng đại ca cũng không phải không hướng ngoại phát triển, chỉ có điều không vươn ra được xa như vậy mà thôi.
Lôi đại ca yên tĩnh nhìn tách trà: "Chủ tịch Hoành, bình trà này có bao nhiêu cái ly?"
Hoành Thiên Giai cười đáp: "Anh muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu, trà ở ngay trong bình, chỉ có điều phải thêm nước mà thôi."
Lôi đại ca gật gật đầu, không nói lời nào.
Chuyện Lôi đại ca bàn là làm thế nào để phân chia, bản thân có thể uống mấy tách.
Hoành Thiên Giai lại đang vẽ bánh, nói cho anh ta biết thị trường rộng lớn.
Trà, là đại diện cho tất cả ngành công nghiệp liên quan đến thế lực ngầm.
Một bình trà, chính là nhiều như vậy.
Còn nói thêm nước là phát triển công nghiệp vùng xung quanh, chỉ cần Lôi đại ca muốn, lại có đủ thực lực, có thể uống được bao nhiêu trà thì thêm bấy nhiêu.
Cân nhắc được một lúc, Lôi đại ca mới nói: "Nước này…... ai sẽ là người thêm?"
Hoành Thiên Giai nói: “Nước ở trong tỉnh, đều thuộc quyền của tôi. Anh Lôi muốn uống bao nhiêu cứ tùy ý lấy."
Đây là muốn nói anh Lôi muốn làm gì Hoành Thiên Giai đều sẽ tạo đủ điều kiện thuận lợi, việc còn lại anh ta chỉ cần lo chia hoa hồng.
Thế lực ngầm, rất nhiều việc buôn bán là ngoài vòng pháp luật, thủ đoạn cũng không thể nào quang minh chính đại.
Hoành Thiên Giai nếu như có thể thuận lợi tiến hành, Lôi đại ca làm việc, cũng sẽ không sợ đông sợ tây.
"Mười tách trà, chủ tịch Hoành muốn uống mấy tách?" Lôi đại ca hỏi đến vấn đề mấu chốt.
Hoành Thiên Giai giơ ra bốn ngón tay, tự tin cười.
Dù gì anh ta cũng là quan còn Lôi đại ca cũng tính là cường đạo.
Đĩa thức ăn này, nếu như không để Hoành Thiên Giai ăn, cho dù ăn vào trong miệng cũng phải ói ra mà thôi.
Lôi đại ca lại lần nữa yên lặng.
Lúc này, điện thoại của anh ta vang lên.
Nhấc lên xem, lại là người trong nhà gọi đến.
"Có chuyện gì?"
"Cái gì?"
"Ai cho nó đi chứ? Đồ khốn, bây giờ người đâu?"
Sau khi tắt điện thoại, sắc mặt của Lôi đại ca biến đổi hoàn toàn, đen giống như đế giày vậy.
"Chủ tịch Hoành, hợp tác cũng được nhưng tôi chỉ có một yêu cầu.”
"Bắt đầu từ thành phố Giang Tư!"
Lôi đại ca nghiến răng nghiến lợi.
Người họ Chu kia là em vợ của anh ta, chẳng qua chỉ là đi đến thành phố Giang Tư một chuyến, lại bị Giang Hải đánh gãy hai chân và một cánh tay.
Lúc này, đang cấp cứu trong bệnh viện.
Phẫu thuật chỉ cần một chút sơ xuất, sợ rằng nửa đời còn lại phải ngồi trên xe lăn.
Nếu như anh ta xảy ra chuyện gì, thì cô vợ xinh đẹp trong nhà không phải ngày ngày sẽ quậy anh ta sao.
Hoành Thiên Giai vừa nghe thấy lời này lập tức đồng ý.
Hai vị lão đại thành phố Giang Thanh cùng lúc tiến vào thành phố Giang Tư, Giang Hải còn có thể trải qua những ngày tháng êm đềm không?
Sinh nhật cụ Tống, Hoành Thiên Giai hạ mình đi về phía trước, vốn muốn cầu hôn với Diệp gia, kết quả lại bị Giáng Viêm sỉ nhục một trận.
Mối thù này, Hoành Thiên Giai làm sao có thể quên được.
Hợp tác với anh Lôi và anh Bàng, một là để tăng cường khống chế đối với tỉnh Hải Đông, hai là, chính là vì đối phó với Giang Hải.
Đến nay, tập đoàn Uyển Như đại phát tài, lại nắm bắt trong tay nhiều thành quả công nghệ.
Hai ngày gần đây, luân phiên truyền đến tin tức, phương Đông đã có hơn mười trường đại học ký kết hợp tác nghiên cứu khoa học với tập đoàn Uyển Như.
Tương lai, ở phương Đông tập đoàn Uyển Như nhất định sẽ đạt được thành tựu xuất sắc.
Đợi tập đoàn Uyển Như củng cố vững chắc rồi, vậy thì không có việc gì liên quan đến Hoành Thiên Giai nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.