Chương 114: Thì ra là anh!
Park Janie
28/08/2021
Anh Huyền liếm môi, bàn tay đang mò mẫm trên người Thiển Lý bỗng dưng véo một phát thật đau.
Thiển Lý bị đau, rên la một chập.
Ngậm lấy điếu thuốc, hung hăng hút một hơi thuốc, xoay đầu nhả đầu thuốc lá ra, mặt lộ vẻ dữ tợn, dùng chân hung hăng dụi tắt tàn thuốc.
Xa bên đường, huýt sáo ra hiệu cho những tên cưỡi motor kia, đưa ngón tay bỉ ổi ra hiệu cho bọn họ.
Cầm lấy điện thoại cười lạnh lùng: "Lát nữa tất cả mọi người đều đi hết, tìm chỗ vắng người rồi mới ra tay."
Ra khỏi trung tâm mua sắm, Giang Hải chỉ liếc nhìn về phía Thiển Lý có 1 lần.
Cô gái này thành thật còn tốt, nếu còn hành động bất chính nào, Giang Hải cũng không tính buông tha cô lần nữa.
Hai người Giang Hải lên xe, lái ra ngoại ô.
Cố Uyển Như sửa sang lại quần áo vừa mua, lấy ra một bộ, xem kỹ xem có vừa dàng người Giang Hải không.
"Cũng không biết anh mặc có vừa không."
Giang Hải cười: "Em mua mà còn sợ không vừa sao? Chắc là chỉ có đồ lót là phải đo lại xem là to hay nhỏ."
Dạo này, Giang Hải nói chuyện bậy bạ càng ngày càng rõ ra rồi.
Đã ôm nhau ngủ chung giường rồi, còn bước tiếp theo thì chỉ là vấn đề thời gian.
Cố Uyển Như hắng giọng một cái, mặt đỏ tới mang tai.
"Anh nói xàm nữa là em kệ anh luôn đó."
Liền đó cô phát hiện có gì đó sai sai: "Anh lái đi đâu đấy? Đây không phải đường về nhà."
Nhìn kính chiếu hậu, một đám xe gắn máy cứ như một đám ruồi vo ve bám theo đuôi.
Giang Hải cười lạnh lùng, thật đúng là tự tìm chết.
Nếu đã muốn cầu xin tôi hành hạ các người, Giang Hải không ngại giết gà dọa khỉ.
Giang Hải nói: "Vợ yêu à, đến bờ biển hóng gió không?"
"Em mệt rồi, hay là về nhà đi." Cố Uyển Như đi mua sắm cũng là tranh thủ lúc rảnh rỗi, đi cả buổi trời, cũng mệt mỏi rồi.
Giang Hải cũng không nhiều lời, thấy mình cũng đã ra khỏi thành phố, đạp phanh ngừng xe ven đường.
"Vợ à, đợi anh giải quyết xíu phiền phức cái đã."
Cố Uyển Như tưởng Giang Hải muốn đi ‘hái hoa bên đường’, bèn đỏ mặt không nói gì, chỉ xoay đầu qua hướng khác.
Phía sau xe, Anh Huyền chở Tô Đồng, dùng tay ra hiệu, định ra lệnh cho đám đàn em đằng sau vượt lên chặn đầu xe Giang Hải.
Không nghờ, lúc này, Giang Hải lại chủ động dừng xe đậu ở ven đường.
"Tên nhóc này, thật là biết chọn chỗ tốt." Anh Huyền hơi sửng sốt một chút, đảo mắt nhìn hoàn cảnh chung quanh bèn nhe răng cười.
Lập tức chỉ huy bọn tay sai phân bố bốn phía, bao vây cả người lẫn xe.
Liếm chiếc môi khô khốc, anh ta nhìn xuyên qua cửa sổ xe để dò xét Cố Uyển Như.
Cố Uyển Như nắm tay Giang Hải từ trung tâm thương mại đi ra, mặc dù chỉ là từ xa nhìn thoáng qua, cũng đã động lòng dục vọng với mỹ nhân này.
So với ả Thiển Lý dâm đãng lăng loàn đê tiện này, Cố Uyển Như đích thực là một đóa hoa sen yêu kiều trong trắng.
Giang Hải từ trên xe bước xuống.
Nhìn về phía Anh Huyền, khóe môi anh nhếch lên cười thản nhiên, nhưng ánh mắt đó, rất là mạnh mẽ sắc bén.
Chậm rãi đi về hướng Anh Huyền, dáng người anh cao ngất, tuy không phải là quá cường tráng, nhưng cũng đủ khiến người khác cảm thấy nguy nga.
Cả người Giang Hải toát lên sát khí, khiến những người chung quanh cảm thấy dường như mình đang bị một con mãnh thú nhìn chằm chằm vậy.
Thót tim hoảng sợ!
Nổi cả da gà, lạnh cả sống lưng!
Gặp lại Giang Hải, Thiển Lý căm phẫn nghiến răng nghiến lợi.
Thiển Lý cũng không quan tâm tại sao Giang Hải lại chủ động đỗ xe, đối với cô mà nói, việc chủ động đỗ xe này như là tự chui đầu vào rọ.
Bên Anh Huyền, có những hai ba mươi người.
Trên chiếc xe motor, Thiển Lý vẫn ôm khư khư Anh Huyền, cơ thể đầy đặn mạnh bạo cọ cọ vào lưng anh ta.
Ỏng ẹo nói: "Anh Huyền, chính là anh ta, một tên đi ở rể mà thôi, chỉ cần đánh nó tàn phế, em nhất định vui vẻ với anh tới bến."
"Chỉ cần anh muốn, vui vẻ với anh bao nhiêu lần cũng được."
"Anh thích tư thế nào, em sẽ thỏa mãn anh tư thế đó..."
Thiển Lý đi nước cờ thật hay.
Đánh Giang Hải tàn phế để báo thù, lại còn được Anh Huyền thỏa mãn, một mũi tên trúng hai con nhạn.
Cơ thể Anh Huyền cứ như cái máy đóng cọc siêu mạnh ấy, chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ khiến cho cả người Thiển Lý mềm nhũn ra rồi.
Phụ nữ được tạo nên từ nước, gặp được Anh Huyền, Thiển Lý cảm giác mình lúc nào cũng đang chảy nước vậy.
Lúc trước, Thiển Lý muốn Giang Hải trở thành con cờ dưới váy của cô ta.
Bây giờ thì Thiển Lý tàn nhẫn muốn đánh tàn phế hết ba cái chân của Giang Hải.
"Ngoại trừ anh ta, còn có cô gái trên xe kia nữa."
"Cũng thế, Anh Huyền, nhất định phải cào rách mặt cô ta."
Trong mắt cô ta lộ ra vẻ tàn ác ma mị, Thiển Lý õng ẹo nói: "Anh Huyền, con nhỏ kia là bạn học em, nhưng mà em bực mình rồi. Cho cô ta vui vẻ chơi đùa với đám anh em bọn anh một chút, xong chuyện cứ cào nát mặt cô ta là xong."
Có đám anh em của Anh Huyền ở đây, Thiển Lý lại gọi ý thêm một ý tưởng hay nữa.
Thậm chí Thiển Lý còn đem cơ thể của mình ra đánh đổi như con cờ, trong mắt Thiển Lý mà nói, vụ trao đổi này, chắc chắn chỉ có lời mà không lỗ.
Ánh mắt Thiển Lý lộ ra vẻ dữ tợn.
Nhưng mà, Anh Huyền lại không nhúc nhích động thủ gì.
Nheo mắt nhìn kĩ Giang Hải.
Người đàn ông đang đứng trước mắt này trông như người bình thường, nhưng lại khiến mình bất giác cảm thấy sợ hãi.
Hơn nữa, sao lại thấy Giang Hải trông quen quen.
"Tô Đồng, trông cô thật là ngầu nhỉ."
"Tất cả những người này, đều là đàn ông của cô cả sao?"
"Cô thật là sướng quá đấy."
Giang Hải nói, sặc mùi xiên xỏ mỉa mai.
Phụ nữ một khi không biết xấu hổ, quả là vô địch thiên hạ.
Tô Đồng, rõ ràng chính là ả đàn bà đê tiện.
Hơn nữa, còn rất ngu ngốc.
Thiển Lý hung tợn nói: "Tên họ Giang kia, lần trước bà nội cho mày cơ hội mày không quý trọng, bây giờ, cho dù mày quỳ xuống cầu xin tao cũng muộn rồi."
"Tao kêu Anh Huyền phế đi mày, đời này mày đừng mong làm đàn ông nữa."
"Tao còn muốn cái con Cố Uyển Như đê tiện kia bị cào rách mặt."
Thiển Lý cười to như người điên: "Thấy đám anh em này của tao không? Bọn họ nghĩ cái con Cố Uyển Như giả nai trong sáng này chắc là “ngon” lắm đó. Há há..."
Giang Hải vừa xuống xe, Cố Uyển Như đa cảm giác thấy có gì đó không ổn, trước xe và sau xe đều có rất nhiều xe gắn máy chặn đầu, hơn nữa những người này trông cũng không phải là người tốt gì.
Lo lắng Giang Hải gặp chuyện không may, cô cuống quít bước xuống xe.
Người cô nhìn thấy đầu tiên chính là Tô Đồng.
"Tô Đồng, sao lại là cô?" Cố Uyển Như ngạc nhiên hỏi.
"Đúng rồi, chính là tôi." Thiển Lý giọng the thé nói: "Cố Uyển Như, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết."
"Anh Huyền, chính là cô ta, chỉ cần dạy dỗ đàng hoàng, thì sẽ thoải mái lắm đấy..."
"Anh thấy dáng vẻ giả bộ ngây thơ trong sáng của cô ta chưa..."
Nhưng mà, trong khi Thiển Lý đang giương nanh múa vuốt, vẻ mặt Anh Huyền chùng xuống.
Anh ta lấy tay dụi mắt nhìn kĩ Giang Hải.
Ngay lập tức.
Hai đầu gối như nhũn ra!
Toàn thân run lẩy bẩy!
Xoay người lại, vung tay tát Thiển Lý một bạt tai thật mạnh.
"Bốp!"
Cái tát thật mạnh, nhanh mà dứt khoát.
Thiển Lý bối rối ngơ ngác, hai mắt nhìn trừng trừng, tay bụm lấy gương mặt sưng đỏ.
Cô ta có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, Anh Huyền chẳng những không giúp cô ta giải quyết hai tên mèo mả gà đồng Giang Hải và Cố Uyển Như này, còn đáp trả lại cô ta một bạt tai.
"Anh Huyền, anh..."
"Đáng ra anh phải đánh con đàn bà kia chứ..."
"Bốp..."
Câu trả lời lần này, lại là một cái tát thật kêu nữa.
Hai bên mặt đều bị đánh, khiến Thiển Lý bất ngờ quên cả khóc.
Cô ta còn chưa nói hết, Anh Huyền phản ứng vượt ngoài dự tính.
Tại sao?
Tại sao lại đánh cô ta?
Anh Huyền, chính là cô ta đã gọi tới.
Để gọi được Anh Huyền tới, Thiển Lý đã phải cật lực phát huy kinh nghiệm giường chiếu hết mình.
Thậm chí bị Anh Huyền chà đạp hành hạ mắt trợn trắng sùi bọt mép.
Kịch bản không tệ, chẳng lẽ không đủ để Anh Huyền đánh Giang Hải cái bạt tai sao?
Đáng lí ra phải xé nát gương mặt giả tạo Cố Uyển Như chứ, phải để ba mươi thằng đi motor kia hành hạ ả ta chứ?
Phản ứng của Anh Huyền, vượt ngoài dự tính của Tô Đồng.
Ngay cả bọn đàn em kia của anh ta cũng ngơ ngác.
Vậy là sao?
Sao Anh Huyền lại nổi điên tát Thiển Lý thế.
Tuy rằng không xinh đẹp lắm, nhưng Thiển Lý phong lưu mà.
Bọn họ, thích nhất là loại gái thả rông này.
Tuy lúc tắt đèn không thấy gì chỉ có thể kiểm tra kĩ xảo giường chiếu, nhưng bây giờ bị tát sưng cả mặt rồi cũng làm mất hứng lắm chứ, chơi đâu còn vui nữa.
Cả bọn nhìn nhau, rồi toàn bộ ánh mắt lại ném về phía Anh Huyền.
Cố Uyển Như che miệng, tuy chỉ nghe tiếng bạt tai thôi, nhưng cô cũng cảm thấy đau.
Tô Đồng, cuối cùng cô muốn làm gì?
Chỉ có Giang Hải, từ đầu đến cuối đều bình thản.
Sau đó, mọi người thấy Anh Huyền chà hai bàn tay lên áo cho thật sạch sau khi tát Thiển Lý xong.
Giống như là mặt của Thiển Lý đang làm bẩn tay của anh ta vậy.
Mạnh mẽ nhấc chân, đá Thiển Lý từ trên xe máy xuống dưới đất.
Còn coi cô ta như bịch rác đá thêm một phát.
Xoay người lại, đổi một bộ mặt tươi cười nịnh nọt nhìn Giang Hải.
Rồi nhấc chân chạy một mạch đến gần anh.
Không chỉ thế, khi đứng trước mặt ở Giang Hải, anh ta còn rất sợ hãi khom lưng kính cẩn.
Giống như một lão thái giám được gặp vị vua của mình sau bao năm trời vậy.
"Anh… anh Giang... thật không ngờ tới... lại là anh..."
Nhiều tên đàn em khác thấy Anh Huyền xoay người cúi đầu chào, hai tay lại run rẩy không ngừng. Trán họ cũng bắt đầu nhỏ mồ hôi hột.
Thái độ cử chỉ, không chỉ là nịnh nọt, mà còn là sợ hãi.
"Không ngờ lại là tôi chứ gì?" Giang Hải cười lạnh lùng.
"Tôi nhớ là, anh nghe lời Thiển Lý đến đây để nhắm vào người của tôi mà?"
"Tôi còn nhớ anh định bao vây tôi ở đây, rồi đánh tàn phế hai vợ chồng chúng tôi phải không?"
"Tại sao tôi lại ở đây? Bộ anh không biết sao?"
Thật ra Giang Hải chẳng nhận ra anh ta là ai, cũng chẳng có ấn tượng gì.
Nhưng, Giang Hải không muốn biết, cũng không cần biết, tạo sao anh ta lại nhận ra anh.
Giờ cả thiên hạ này, số người biết đến Giang Hải nhiều không kể xiết.
Một mình anh ta thì tính là gì.
Thêm nữa, người quen của Giang Hải cũng nhiều vô số kể.
So với họ thì một Anh Huyền chẳng là gì.
Thậm chí, anh ta còn chẳng có tư cách khiến Giang Hải phải để ý tới.
Mắt anh ta co rụt lại, giật mình nhìn về phía Cố Uyển Như.
Vợ chồng sao?
Đúng đúng đúng, Thiển Lý có nói qua, Giang Hải là đi ở rể.
Sợ tới mức xém chút đái ra quần, còn nhớ Thiển Lý đã nói gì nữa đâu.
"Dạ em... em không biết... là anh... Dạ nếu em biết... là anh... thì cho dù... cho em một trăm... lá gan... dạ em… cũng không dám... ạ."
Anh Huyền lắp bắp, sợ hãi tột độ.
Lúc này đây, anh ta căm ghét Thiển Lý đến cực điểm.
Không phải nói là bạn học của cô ta sao?
Không phải nói là người đi ở rể sao?
Xem bộ đạng gái dân chơi của Tô Đồng, cũng đáng làm bạn học của Cố Uyển Như?
Giang Hải sao? Bộ Giang Hải là người muốn đụng là có thể đụng được sao? Giang Hải mà phải đi ở rể sao?
Trong lòng, phập phồng lo sợ quá chừng.
Giang Hải chính là người đại náo Diệp gia đấy.
Ngay cả ông cụ Diệp cũng phải cung kính hết mức với Giang Hải, thậm chí phải nói là khúm núm nữa.
Còn anh ta thì tính vào đâu.
Anh ta kinh hồn bạt vía lấy tay xoa cái trán đang đổ mồ hôi hột.
Thật là may quá.
Anh ta từng có vinh dự đi cùng Lôi đại ca đến Diệp gia một chuyến, tận mắt thấy Giang Hải một lần.
Nếu không thì, hôm nay không chỉ nhẹ nhàng bị đá lăn quay thôi đâu.
Giang Hải nói: "Đây, tôi đang đứng chình ình trước mặt anh đây, hình như anh muốn chân của tôi phải không?"
Giang Hải duỗi một chân ra: "Cứ tự nhiên."
Anh Huyền, tên đô con cao một mét tám, xém chút nữa là đầu gối mềm nhũn quỳ xuống đất.
"Anh... anh Giang, anh... anh đừng giỡn nữa. Trước mặt anh, thì em ngay cả... cái rắm cũng không bằng."
"Anh Giang... anh gọi em là Tiểu Chu được rồi."
"Tiểu Chu em từng theo anh Lôi đến... đến Diệp gia... vinh hạnh được nhìn thấy anh Giang đây."
"Anh Giang... là... là mắt em bị mù... anh... anh cứ coi em như ta là cái rắm... mà thả em đi."
Ở Diệp gia, Giang Hải khiêu chiến với người của Cục bảo mật số 13, càng không xem đám người Lôi đại ca ra gì.
Việc này chưa phải là việc quan trọng nhất.
Mà quan trọng nhất là Giang Hải đã khiến buổi yến tiệc nhà ông cụ Diệp phá banh chành.
Rồi dửng dưng như chẳng có gì xảy ra.
Đến giờ, anh ta vẫn còn sống nhăn răng.
Thiển Lý bị đau, rên la một chập.
Ngậm lấy điếu thuốc, hung hăng hút một hơi thuốc, xoay đầu nhả đầu thuốc lá ra, mặt lộ vẻ dữ tợn, dùng chân hung hăng dụi tắt tàn thuốc.
Xa bên đường, huýt sáo ra hiệu cho những tên cưỡi motor kia, đưa ngón tay bỉ ổi ra hiệu cho bọn họ.
Cầm lấy điện thoại cười lạnh lùng: "Lát nữa tất cả mọi người đều đi hết, tìm chỗ vắng người rồi mới ra tay."
Ra khỏi trung tâm mua sắm, Giang Hải chỉ liếc nhìn về phía Thiển Lý có 1 lần.
Cô gái này thành thật còn tốt, nếu còn hành động bất chính nào, Giang Hải cũng không tính buông tha cô lần nữa.
Hai người Giang Hải lên xe, lái ra ngoại ô.
Cố Uyển Như sửa sang lại quần áo vừa mua, lấy ra một bộ, xem kỹ xem có vừa dàng người Giang Hải không.
"Cũng không biết anh mặc có vừa không."
Giang Hải cười: "Em mua mà còn sợ không vừa sao? Chắc là chỉ có đồ lót là phải đo lại xem là to hay nhỏ."
Dạo này, Giang Hải nói chuyện bậy bạ càng ngày càng rõ ra rồi.
Đã ôm nhau ngủ chung giường rồi, còn bước tiếp theo thì chỉ là vấn đề thời gian.
Cố Uyển Như hắng giọng một cái, mặt đỏ tới mang tai.
"Anh nói xàm nữa là em kệ anh luôn đó."
Liền đó cô phát hiện có gì đó sai sai: "Anh lái đi đâu đấy? Đây không phải đường về nhà."
Nhìn kính chiếu hậu, một đám xe gắn máy cứ như một đám ruồi vo ve bám theo đuôi.
Giang Hải cười lạnh lùng, thật đúng là tự tìm chết.
Nếu đã muốn cầu xin tôi hành hạ các người, Giang Hải không ngại giết gà dọa khỉ.
Giang Hải nói: "Vợ yêu à, đến bờ biển hóng gió không?"
"Em mệt rồi, hay là về nhà đi." Cố Uyển Như đi mua sắm cũng là tranh thủ lúc rảnh rỗi, đi cả buổi trời, cũng mệt mỏi rồi.
Giang Hải cũng không nhiều lời, thấy mình cũng đã ra khỏi thành phố, đạp phanh ngừng xe ven đường.
"Vợ à, đợi anh giải quyết xíu phiền phức cái đã."
Cố Uyển Như tưởng Giang Hải muốn đi ‘hái hoa bên đường’, bèn đỏ mặt không nói gì, chỉ xoay đầu qua hướng khác.
Phía sau xe, Anh Huyền chở Tô Đồng, dùng tay ra hiệu, định ra lệnh cho đám đàn em đằng sau vượt lên chặn đầu xe Giang Hải.
Không nghờ, lúc này, Giang Hải lại chủ động dừng xe đậu ở ven đường.
"Tên nhóc này, thật là biết chọn chỗ tốt." Anh Huyền hơi sửng sốt một chút, đảo mắt nhìn hoàn cảnh chung quanh bèn nhe răng cười.
Lập tức chỉ huy bọn tay sai phân bố bốn phía, bao vây cả người lẫn xe.
Liếm chiếc môi khô khốc, anh ta nhìn xuyên qua cửa sổ xe để dò xét Cố Uyển Như.
Cố Uyển Như nắm tay Giang Hải từ trung tâm thương mại đi ra, mặc dù chỉ là từ xa nhìn thoáng qua, cũng đã động lòng dục vọng với mỹ nhân này.
So với ả Thiển Lý dâm đãng lăng loàn đê tiện này, Cố Uyển Như đích thực là một đóa hoa sen yêu kiều trong trắng.
Giang Hải từ trên xe bước xuống.
Nhìn về phía Anh Huyền, khóe môi anh nhếch lên cười thản nhiên, nhưng ánh mắt đó, rất là mạnh mẽ sắc bén.
Chậm rãi đi về hướng Anh Huyền, dáng người anh cao ngất, tuy không phải là quá cường tráng, nhưng cũng đủ khiến người khác cảm thấy nguy nga.
Cả người Giang Hải toát lên sát khí, khiến những người chung quanh cảm thấy dường như mình đang bị một con mãnh thú nhìn chằm chằm vậy.
Thót tim hoảng sợ!
Nổi cả da gà, lạnh cả sống lưng!
Gặp lại Giang Hải, Thiển Lý căm phẫn nghiến răng nghiến lợi.
Thiển Lý cũng không quan tâm tại sao Giang Hải lại chủ động đỗ xe, đối với cô mà nói, việc chủ động đỗ xe này như là tự chui đầu vào rọ.
Bên Anh Huyền, có những hai ba mươi người.
Trên chiếc xe motor, Thiển Lý vẫn ôm khư khư Anh Huyền, cơ thể đầy đặn mạnh bạo cọ cọ vào lưng anh ta.
Ỏng ẹo nói: "Anh Huyền, chính là anh ta, một tên đi ở rể mà thôi, chỉ cần đánh nó tàn phế, em nhất định vui vẻ với anh tới bến."
"Chỉ cần anh muốn, vui vẻ với anh bao nhiêu lần cũng được."
"Anh thích tư thế nào, em sẽ thỏa mãn anh tư thế đó..."
Thiển Lý đi nước cờ thật hay.
Đánh Giang Hải tàn phế để báo thù, lại còn được Anh Huyền thỏa mãn, một mũi tên trúng hai con nhạn.
Cơ thể Anh Huyền cứ như cái máy đóng cọc siêu mạnh ấy, chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ khiến cho cả người Thiển Lý mềm nhũn ra rồi.
Phụ nữ được tạo nên từ nước, gặp được Anh Huyền, Thiển Lý cảm giác mình lúc nào cũng đang chảy nước vậy.
Lúc trước, Thiển Lý muốn Giang Hải trở thành con cờ dưới váy của cô ta.
Bây giờ thì Thiển Lý tàn nhẫn muốn đánh tàn phế hết ba cái chân của Giang Hải.
"Ngoại trừ anh ta, còn có cô gái trên xe kia nữa."
"Cũng thế, Anh Huyền, nhất định phải cào rách mặt cô ta."
Trong mắt cô ta lộ ra vẻ tàn ác ma mị, Thiển Lý õng ẹo nói: "Anh Huyền, con nhỏ kia là bạn học em, nhưng mà em bực mình rồi. Cho cô ta vui vẻ chơi đùa với đám anh em bọn anh một chút, xong chuyện cứ cào nát mặt cô ta là xong."
Có đám anh em của Anh Huyền ở đây, Thiển Lý lại gọi ý thêm một ý tưởng hay nữa.
Thậm chí Thiển Lý còn đem cơ thể của mình ra đánh đổi như con cờ, trong mắt Thiển Lý mà nói, vụ trao đổi này, chắc chắn chỉ có lời mà không lỗ.
Ánh mắt Thiển Lý lộ ra vẻ dữ tợn.
Nhưng mà, Anh Huyền lại không nhúc nhích động thủ gì.
Nheo mắt nhìn kĩ Giang Hải.
Người đàn ông đang đứng trước mắt này trông như người bình thường, nhưng lại khiến mình bất giác cảm thấy sợ hãi.
Hơn nữa, sao lại thấy Giang Hải trông quen quen.
"Tô Đồng, trông cô thật là ngầu nhỉ."
"Tất cả những người này, đều là đàn ông của cô cả sao?"
"Cô thật là sướng quá đấy."
Giang Hải nói, sặc mùi xiên xỏ mỉa mai.
Phụ nữ một khi không biết xấu hổ, quả là vô địch thiên hạ.
Tô Đồng, rõ ràng chính là ả đàn bà đê tiện.
Hơn nữa, còn rất ngu ngốc.
Thiển Lý hung tợn nói: "Tên họ Giang kia, lần trước bà nội cho mày cơ hội mày không quý trọng, bây giờ, cho dù mày quỳ xuống cầu xin tao cũng muộn rồi."
"Tao kêu Anh Huyền phế đi mày, đời này mày đừng mong làm đàn ông nữa."
"Tao còn muốn cái con Cố Uyển Như đê tiện kia bị cào rách mặt."
Thiển Lý cười to như người điên: "Thấy đám anh em này của tao không? Bọn họ nghĩ cái con Cố Uyển Như giả nai trong sáng này chắc là “ngon” lắm đó. Há há..."
Giang Hải vừa xuống xe, Cố Uyển Như đa cảm giác thấy có gì đó không ổn, trước xe và sau xe đều có rất nhiều xe gắn máy chặn đầu, hơn nữa những người này trông cũng không phải là người tốt gì.
Lo lắng Giang Hải gặp chuyện không may, cô cuống quít bước xuống xe.
Người cô nhìn thấy đầu tiên chính là Tô Đồng.
"Tô Đồng, sao lại là cô?" Cố Uyển Như ngạc nhiên hỏi.
"Đúng rồi, chính là tôi." Thiển Lý giọng the thé nói: "Cố Uyển Như, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết."
"Anh Huyền, chính là cô ta, chỉ cần dạy dỗ đàng hoàng, thì sẽ thoải mái lắm đấy..."
"Anh thấy dáng vẻ giả bộ ngây thơ trong sáng của cô ta chưa..."
Nhưng mà, trong khi Thiển Lý đang giương nanh múa vuốt, vẻ mặt Anh Huyền chùng xuống.
Anh ta lấy tay dụi mắt nhìn kĩ Giang Hải.
Ngay lập tức.
Hai đầu gối như nhũn ra!
Toàn thân run lẩy bẩy!
Xoay người lại, vung tay tát Thiển Lý một bạt tai thật mạnh.
"Bốp!"
Cái tát thật mạnh, nhanh mà dứt khoát.
Thiển Lý bối rối ngơ ngác, hai mắt nhìn trừng trừng, tay bụm lấy gương mặt sưng đỏ.
Cô ta có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, Anh Huyền chẳng những không giúp cô ta giải quyết hai tên mèo mả gà đồng Giang Hải và Cố Uyển Như này, còn đáp trả lại cô ta một bạt tai.
"Anh Huyền, anh..."
"Đáng ra anh phải đánh con đàn bà kia chứ..."
"Bốp..."
Câu trả lời lần này, lại là một cái tát thật kêu nữa.
Hai bên mặt đều bị đánh, khiến Thiển Lý bất ngờ quên cả khóc.
Cô ta còn chưa nói hết, Anh Huyền phản ứng vượt ngoài dự tính.
Tại sao?
Tại sao lại đánh cô ta?
Anh Huyền, chính là cô ta đã gọi tới.
Để gọi được Anh Huyền tới, Thiển Lý đã phải cật lực phát huy kinh nghiệm giường chiếu hết mình.
Thậm chí bị Anh Huyền chà đạp hành hạ mắt trợn trắng sùi bọt mép.
Kịch bản không tệ, chẳng lẽ không đủ để Anh Huyền đánh Giang Hải cái bạt tai sao?
Đáng lí ra phải xé nát gương mặt giả tạo Cố Uyển Như chứ, phải để ba mươi thằng đi motor kia hành hạ ả ta chứ?
Phản ứng của Anh Huyền, vượt ngoài dự tính của Tô Đồng.
Ngay cả bọn đàn em kia của anh ta cũng ngơ ngác.
Vậy là sao?
Sao Anh Huyền lại nổi điên tát Thiển Lý thế.
Tuy rằng không xinh đẹp lắm, nhưng Thiển Lý phong lưu mà.
Bọn họ, thích nhất là loại gái thả rông này.
Tuy lúc tắt đèn không thấy gì chỉ có thể kiểm tra kĩ xảo giường chiếu, nhưng bây giờ bị tát sưng cả mặt rồi cũng làm mất hứng lắm chứ, chơi đâu còn vui nữa.
Cả bọn nhìn nhau, rồi toàn bộ ánh mắt lại ném về phía Anh Huyền.
Cố Uyển Như che miệng, tuy chỉ nghe tiếng bạt tai thôi, nhưng cô cũng cảm thấy đau.
Tô Đồng, cuối cùng cô muốn làm gì?
Chỉ có Giang Hải, từ đầu đến cuối đều bình thản.
Sau đó, mọi người thấy Anh Huyền chà hai bàn tay lên áo cho thật sạch sau khi tát Thiển Lý xong.
Giống như là mặt của Thiển Lý đang làm bẩn tay của anh ta vậy.
Mạnh mẽ nhấc chân, đá Thiển Lý từ trên xe máy xuống dưới đất.
Còn coi cô ta như bịch rác đá thêm một phát.
Xoay người lại, đổi một bộ mặt tươi cười nịnh nọt nhìn Giang Hải.
Rồi nhấc chân chạy một mạch đến gần anh.
Không chỉ thế, khi đứng trước mặt ở Giang Hải, anh ta còn rất sợ hãi khom lưng kính cẩn.
Giống như một lão thái giám được gặp vị vua của mình sau bao năm trời vậy.
"Anh… anh Giang... thật không ngờ tới... lại là anh..."
Nhiều tên đàn em khác thấy Anh Huyền xoay người cúi đầu chào, hai tay lại run rẩy không ngừng. Trán họ cũng bắt đầu nhỏ mồ hôi hột.
Thái độ cử chỉ, không chỉ là nịnh nọt, mà còn là sợ hãi.
"Không ngờ lại là tôi chứ gì?" Giang Hải cười lạnh lùng.
"Tôi nhớ là, anh nghe lời Thiển Lý đến đây để nhắm vào người của tôi mà?"
"Tôi còn nhớ anh định bao vây tôi ở đây, rồi đánh tàn phế hai vợ chồng chúng tôi phải không?"
"Tại sao tôi lại ở đây? Bộ anh không biết sao?"
Thật ra Giang Hải chẳng nhận ra anh ta là ai, cũng chẳng có ấn tượng gì.
Nhưng, Giang Hải không muốn biết, cũng không cần biết, tạo sao anh ta lại nhận ra anh.
Giờ cả thiên hạ này, số người biết đến Giang Hải nhiều không kể xiết.
Một mình anh ta thì tính là gì.
Thêm nữa, người quen của Giang Hải cũng nhiều vô số kể.
So với họ thì một Anh Huyền chẳng là gì.
Thậm chí, anh ta còn chẳng có tư cách khiến Giang Hải phải để ý tới.
Mắt anh ta co rụt lại, giật mình nhìn về phía Cố Uyển Như.
Vợ chồng sao?
Đúng đúng đúng, Thiển Lý có nói qua, Giang Hải là đi ở rể.
Sợ tới mức xém chút đái ra quần, còn nhớ Thiển Lý đã nói gì nữa đâu.
"Dạ em... em không biết... là anh... Dạ nếu em biết... là anh... thì cho dù... cho em một trăm... lá gan... dạ em… cũng không dám... ạ."
Anh Huyền lắp bắp, sợ hãi tột độ.
Lúc này đây, anh ta căm ghét Thiển Lý đến cực điểm.
Không phải nói là bạn học của cô ta sao?
Không phải nói là người đi ở rể sao?
Xem bộ đạng gái dân chơi của Tô Đồng, cũng đáng làm bạn học của Cố Uyển Như?
Giang Hải sao? Bộ Giang Hải là người muốn đụng là có thể đụng được sao? Giang Hải mà phải đi ở rể sao?
Trong lòng, phập phồng lo sợ quá chừng.
Giang Hải chính là người đại náo Diệp gia đấy.
Ngay cả ông cụ Diệp cũng phải cung kính hết mức với Giang Hải, thậm chí phải nói là khúm núm nữa.
Còn anh ta thì tính vào đâu.
Anh ta kinh hồn bạt vía lấy tay xoa cái trán đang đổ mồ hôi hột.
Thật là may quá.
Anh ta từng có vinh dự đi cùng Lôi đại ca đến Diệp gia một chuyến, tận mắt thấy Giang Hải một lần.
Nếu không thì, hôm nay không chỉ nhẹ nhàng bị đá lăn quay thôi đâu.
Giang Hải nói: "Đây, tôi đang đứng chình ình trước mặt anh đây, hình như anh muốn chân của tôi phải không?"
Giang Hải duỗi một chân ra: "Cứ tự nhiên."
Anh Huyền, tên đô con cao một mét tám, xém chút nữa là đầu gối mềm nhũn quỳ xuống đất.
"Anh... anh Giang, anh... anh đừng giỡn nữa. Trước mặt anh, thì em ngay cả... cái rắm cũng không bằng."
"Anh Giang... anh gọi em là Tiểu Chu được rồi."
"Tiểu Chu em từng theo anh Lôi đến... đến Diệp gia... vinh hạnh được nhìn thấy anh Giang đây."
"Anh Giang... là... là mắt em bị mù... anh... anh cứ coi em như ta là cái rắm... mà thả em đi."
Ở Diệp gia, Giang Hải khiêu chiến với người của Cục bảo mật số 13, càng không xem đám người Lôi đại ca ra gì.
Việc này chưa phải là việc quan trọng nhất.
Mà quan trọng nhất là Giang Hải đã khiến buổi yến tiệc nhà ông cụ Diệp phá banh chành.
Rồi dửng dưng như chẳng có gì xảy ra.
Đến giờ, anh ta vẫn còn sống nhăn răng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.