Chàng Rể Phế Vật

Chương 598: Tìm trần xuân độ

Đang cập nhập

07/11/2021

Buổi chiều, Trần Xuân Độ đang nằm ở trên bàn ngủ trưa... Đột nhiên lỗ mũi hơi nhột, hắt hơi một cái.

Trần Xuân Độ xoa xoa lỗ mũi, lầm bầm lầu bầu: “Mẹ nó... Tên chó nào đang trù ẻo mình ư?"

Trần Xuân Độ đổi tư thế ngủ, tiếp tục nằm bò ngủ trên bàn làm việc. Từ tới Nước C, mỗi ngày ngủ trưa cơ hồ đã trở thành thói quen của anh. Bởi vì trừ ngủ anh không biết nên làm gì... Quá nhàm chán...

Dưới lầu cao ốc Lê thị, mặt trời chói chang nhô lên cao. Cửa trạm an ninh, mấy tên nhân viên an ninh vẫn đứng ở trạm gác gác trực.

Nhưng lúc này, đột nhiên một chiếc xe hơi Audi biển số Kinh chạy nhanh đến, chợt dừng ở cửa cao ốc!

Các nhân viên an ninh sửng sốt một chút, đang muốn tiến lên hỏi... Ngay sau đó phía sau lại là mấy chục chiếc xe nhỏ chạy tới... Từng chiếc đều là biển số tỉnh Kinh như triển lãm xe vậy, tất cả đều dừng trước của cao ốc Lê thị! Thấy cảnh này, đám an ninh trợn tròn mắt! Đây... Nhiều xe như vậy... Không phải lại là tới gây chuyện chứ?! Sẽ không lại là đến tìm anh Trần chứ?!

Cửa cao ốc, những đồng nghiệp ra vào cũng ngây ngẩn, rối rít dừng lại bước chân, tò mò kinh ngạc nhìn cảnh này! Nhiều xe biển số của tỉnh Kinh như vậy... Đây là muốn làm gì?

Một vị đội trưởng an ninh dẫn đầu đi ra, trịnh trọng hỏi: “Các vị, các người là ai? Tới tập đoàn Lê thị chúng tôi, có chuyện gì không?"

Tạ Minh vừa dứt lời, mấy chục chiếc xe rối rít mở ra, một đoàn các ký giả truyền thông tay cầm máy chụp hình, vai gánh máy chụp hình trong nháy mắt từ bên trong xe chui ra.

Tạ Minh bị cảnh này hù dọa! Nhiều ký giả truyền thông như vậy? Thấy nhiều ống kính cùng máy thu hình như vậy, Tạ Minh hoàn toàn bối rối! Đây là muốn làm gì?!

"Các người... Các người muốn làm gì?" Tạ Minh có chút bối rối ngơ ngác hỏi.

Cửa một chiếc audi bảng số xe tỉnh Kinh mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi mang khí chất cổ xưa chậm rãi chui ra, anh ta mặc trang phục luyện võ, người giống như lợi kiếm! Theo sự xuất hiện của anh ta, trong không khí tựa như nổi lên lãnh ý!

"Tôi tìm Trần Xuân Độ." Người đàn ông trẻ tuổi giọng rất bình tĩnh, mang cảm giác tang thương. Kỳ quái, một người trẻ tuổi như anh ta, giọng lại mang phong cách cổ xưa tang thương như vậy, tựa như trải qua vô số năm tháng nghiền ép.

Nghe được câu này, một đám nhân viên an ninh nhất thời chửi thề! Quả nhiên bị chứng thực! Đám người này lại là đến tìm anh Trần! Anh Trần nhất định chính là một chủ nhân vô địch gây chuyện! Hai ba ngày lại có người đến tìm anh phiền toái!

Các đồng nghiệp vây trước cửa công ty cũng trố mắt nhìn nhau, mặt đầy ngơ ngác! Tại sao lại là tìm Trần Xuân Độ? Ngày nào cũng có người tìm Trần Xuân Độ! Tập đoàn Lê thị cũng sắp trở thành từ đại diện cho Trần Xuân Độ rồi!



Lần này lại còn xuất hiện nhiều ký giả truyền thông ngoài tỉnh như vậy... Điều này làm cho Tạ Minh và các đồng nghiệp có cảm giác cực kỳ không ổn! Lần này sợ là sẽ xảy ra chuyện rồi!

"Mau, lập tức đi thông báo anh Trần!" Đội trưởng an ninh phân phó một tên bảo vệ, thần sắc tên bảo vệ gấp gáp vọt vào trong cao ốc, trực tiếp chạy đến hướng phòng làm việc của Trần Xuân Độ!

Phòng làm việc ở tầng 99, Trần Xuân Độ đang nằm ở trên bàn thích ý ngủ trưa. Đột nhiên cửa phòng làm việc lại bị gõ!

"Rầm rầm rầm ——!" Tiếng gõ cửa vang dội vang lên!

Trần Xuân Độ chợt từ trên bàn vọt lên: “Mẹ nó! Còn để người khác ngủ không?!" Trần Xuân Độ như muốn bộc phát! Mẹ nó, một buổi chiều rốt cuộc có chuyện? Đầu tiên là liên tục hắt hơi mấy cái... Bây giờ lại có người tới gõ cửa... Anh ngủ trưa cũng không được yên!

Tên bảo vệ nhỏ khiếp đảm đứng ở cửa phòng làm việc, trên mặt có chút ảm đạm, run rẩy nói: “Trần... Anh Trần... Xin lỗi quấy rầy đến ngài..."

"Có lời nói mau, có rắm mau thả!" Trần Xuân Độ như sắp không nhịn được.

Bảo vệ nhỏ cẩn thận nói: “Dưới... Dưới lầu, dưới lầu có một đoàn ký giả truyền thông... Còn có một đám đàn ông thần bí tìm ngài..."

Trần Xuân Độ nghe vậy sửng sốt một chút, ký giả truyền thông? Chuyện gì vậy?

"Để bọn họ cút! Mẹ, quấy rầy ông ngủ trưa!" Trần Xuân Độ không nhịn được đuổi một câu, sau đó định tiếp tục nằm ngủ trưa.

Tiếng gõ cửa của bảo vệ nhỏ rất lớn, hiển nhiên cũng ồn ào đến nữ thần tổng giám đốc ở phòng làm việc cách vách, Lê Kim Huyên đạp giày cao gót đi ra, nghi ngờ hỏi thăm an ninh, sau khi biết, chân mày cô cũng nhíu lại... Ký giả truyền thông? Còn có một đám đàn ông thần bí? Lại là Trần Xuân Độ gây chuyện?

Nữ thần đứng ở cửa phòng làm việc của Trần Xuân Độ, lạnh lùng nói: “Đừng ngủ nữa, mau xuống lầu, đây là anh gây chuyện, anh xử lý xong cho tôi!"

Trần Xuân Độ không phản ứng, tiếp tục nằm ngủ...

Lê Kim Huyên hai tay chống nạnh, ngay lập tức giọng lạnh như băng mấy phần: “Đứng lên cho tôi!"



Soạt! Nghe nữ thần tổng giám đốc mắng như cọp cái, Trần Xuân Độ vội vàng động thân đứng lên, buồn ngủ trong nháy mắt hoàn toàn không có! Cọp cái nổi giận!

"Còn không đi xuống? Chuyện của anh, tự mình đi giải quyết!" Lê Kim Huyên mắt đẹp trợn mắt nhìn, gương mặt xinh đẹp thở phì phò, lại tuyệt đẹp.

Nữ thần tổng giám đốc cũng phân phó rồi... Trần Xuân Độ nào còn dám ngủ? Vì vậy anh bị nữ thần cọp cái bức bách đuổi xuống lầu... Mà Lê Kim Huyên cũng tự mình xuống lầu, cô muốn xem rốt cuộc là chuyện gì? Lại đưa tới nhiều truyền thông như vậy?

Trần Xuân Độ không ngủ đủ giấc, còn bị vợ mắng, vốn đã đầy bụng tức, thấy hóa ra là em trai Vương Ngộ Năng, Vương Vô Địch đến cửa khiêu khích, lại giận không chỗ phát tiết.

Cậu hai nhà họ Vương bế quan mười năm tu luyện võ nghệ, sau khi xuất quan nghe nói có phế vật Trần Xuân Độ bắt nạt nhà họ Vương, vì vậy mang đàn em và ký giả tới chứng kiến anh ta đánh ngã Trần Xuân Độ thế nào, để cho Trần Xuân Độ ở trước mặt thế nhân không ngóc đầu lên được.

Trần Xuân Độ lười dài dòng, trực tiếp một quyền đánh Vương Vô Địch ngã trên đất, đập ra một cái hố trên đất.

Côn đồ cắc ké vành mắt rách, gắt gao trợn mắt nhìn cảnh này... Có rung động tuyệt đối không dám tin! Lại... Thậm chí ngay cả Vương Vô Địch cũng thua? Điều này sao có thể? Điều này sao có thể!

Một đám các ký giả truyền thông ở đó trong nháy mắt yên lặng tại chỗ... Đây là làm nhục võ đạo Yên Kinh! Chuyện này... Làm sao có thể báo cáo ra ngoài? Đây quả thực là nâng tay tự tát mình!

Nữ thần tổng giám đốc mặt đẹp đờ đẫn nhìn cảnh này... Mắt đẹp nhẹ nhàng khóa trên người Trần Xuân Độ... Người đàn ông này... Luôn xuất cờ bất thường như vậy... Luôn làm cho không người nào có thể đoán được... Một chiêu chế địch! Mặc dù Lê Kim Huyên biết thân thủ của Trần Xuân Độ... Nhưng hôm nay cô chính mắt thấy được vẫn thừ ra! Giờ phút này tim cô đập hơi nhanh, ngay cả chính cô cũng không giải thích được, đây... Coi như là tâm tình gì?

Trần Xuân Độ chậm rãi đốt một điếu thuốc, trực tiếp xoay người rời đi, khi đi qua người Lê Kim Huyên, anh rất tự nhiên kéo tay cô, kéo nữ thần tổng giám đốc đi vào bên trong cao ốc.

Lúc này, nữ thần tổng giám đốc vẫn có chút ngơ ngác... Người này... Đánh xong liền đi như vậy?

"Anh không xử lý hiện trường sao?" Lê Kim Huyên hỏi.

Trần Xuân Độ chậm rãi phun ra một vòng khói, lạnh nhạt nói: “Xử lý cái rắm, tôi chỉ phụ trách đánh nhau, không phụ trách dọn dẹp hiện trường."

Nữ thần tổng giám đốc:...

Cửa cao ốc, đám ký giả truyền thông yên lặng im lặng nhìn bóng người Trần Xuân Độ dửng dưng rời đi... Hôm nay ngàn dặm đánh một trận, trần truồng đánh bọn họ một bạt tai!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Phế Vật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook