Chương 597: Tin tức thần bí
Đang cập nhập
07/11/2021
Trần Xuân Độ nhẹ nhàng cởi giày cao gót cho cô, sau đó ôn nhu đắp lại chăn cho cô, để phòng cô bị lạnh. Nhìn mĩ nhân yêu kiều ngủ trên giường... Vào giờ phút này đêm tối dài vô tận, nhưng lòng Trần Xuân Độ lòng lại yên bình. Bởi vì người phụ nữ anh quan tâm đang ngủ trên giường, rất an toàn, rất an tâm.
...
Một đêm mộng dài.
Trần Xuân Độ vươn người một cái, mở mắt ra, bên cạnh vẫn là Lê Kim Huyên mắt đẹp khẽ nhắm, giống như một chú mèo con co rúc, mềm mại ở trên giường, cô tựa hồ còn đang ngủ say.
Thương thế của Trần Xuân Độ còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, vươn người một cái, tối hôm qua anh rửa mặt một cái, cũng ngủ trên giường, đồng giường cộng chẩm với Lê Kim Huyên một đêm. Chẳng qua là một đêm này anh lại không làm ra bất kỳ chuyện gì khác. Ngay cả ôm cũng không, chẳng qua là nằm trên giường, an tĩnh ngủ một giấc mà thôi.
Trên người Lê Kim Huyên rất thơm, cô nằm trên giường, một mùi thơm nhẹ nhàng bay tới, mùi đó rất dễ ngửi, chính là mùi nhàn nhạt. Trần Xuân Độ có chút không kềm hãm được rồi, anh vốn ngửi mùi nhận biết phụ nữ... Sở thích lớn nhất của anh là cảm thụ mùi thơm phụ nữ. Mà lúc này một người phụ nữ xinh đẹp như vậy ngủ ở bên cạnh, anh tự nhiên có chút động tâm...
Trần Xuân Độ nhẹ nhàng đến gần bên người Lê Kim Huyên, ngửi mùi thơm đạm nhã trên người cô... Mùi thơm kia thật sự rất dễ ngửi, làm cho người ta ghiện...
Mà nhưng vào lúc này, Lê Kim Huyên đang co lại như con mèo nhỏ lại nhẹ nhàng xê dịch thân thể mềm mại... Sau đó tỉnh táo mở mắt ra...
Lê Kim Huyên vừa mở mắt thì thấy Trần Xuân Độ gần trong gang tấc... Anh đang nhẹ nhàng ghé vào trước mặt mình... Không biết đang làm gì?
Trong nháy mắt 0.01s đó, trong lòng Lê Kim Huyên đầu tiên là sinh ra một tia cảm giác an toàn... Bởi vì Trần Xuân Độ đang ở bên người... Loại cảm giác này thật an toàn.
Ngay sau đó một giây sau, trái tim Lê Kim Huyên bắt đầu ùm ùm nhảy lên... Cô thanh tỉnh hơn, bỗng nhiên trợn to hai mắt!
Không đúng! Đây là phòng của cô, người này sao lại ngủ cùng giường với cô rồi!
Khuôn mặt tuyệt đẹp của Lê Kim Huyên bỗng nhiên dâng lên sương lạnh, lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, thần sắc lạnh như băng, sát khí tràn ngập!
Ngay sau đó, cô không chút do dự nâng chân dài, đột nhiên đạp Trần Xuân Độ!
"Ầm!" Trần Xuân Độ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ lập tức bị Lê Kim Huyên đạp xuống giường, anh nhìn bóng lưng Lê Kim Huyên thở phì phò lao ra khỏi phòng, đột nhiên, khóe miệng cong lên.
Sau khi ăn sáng...
Nữ thần tổng giám đốc đã ở cửa biệt thự đợi hơn nửa ngày, mới thấy Trần Xuân Độ lững thững lái xe tới, mặt đẹp lạnh như băng, hiển nhiên không có sắc mặt tốt.
Nữ thần thở phì phò chui vào trong xe, Trần Xuân Độ lái xe đến công ty.
Dọc theo đường đi, hai người cũng không trò chuyện.
"Tối hôm qua tại sao ở phòng tôi?" Rất lâu sau nữ thần tổng giám đốc mới đặt câu hỏi, giọng lạnh như băng.
Trần Xuân Độ lúng túng, lái xe, trong lòng có chút chần chờ, không biết phải giải thích như thế nào.
Thấy Trần Xuân Độ chần chờ như vậy, tâm trạng Lê Kim Huyên dường như có chút xốc xếch, người này tuyệt đối là cố ý! Càng nghĩ... Lòng nữ thần cũng càng lúc càng xốc xếch.
Trần Xuân Độ trở lại phòng làm việc, vừa đốt một điếu thuốc. Cửa phòng làm việc liền bị gõ.
"Anh Trần, có một bức thư gửi cho ngài, cần ngài tự mình ký nhận." Một nữ đồng nghiệp đứng ở cửa cung kính nói.
Trần Xuân Độ sửng sốt một chút, thư gửi cho anh? Còn phải tự anh ký nhận?
Ngay sau đó, nữ đồng nghiệp dẫn một người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu vào.
Người đàn ông mặc âu phục, thân sĩ vô cùng, anh ta đi tới trước mặt Trần Xuân Độ nhẹ nhàng cúi người tỏ ý, tự giới thiệu mình: “Chào ngài Trần, tôi là chuyển phát nhanh toàn cầu, có một bức thư gửi cho ngài, cần ngài tự mình ký nhận."
Nghi ngờ trong tròng mắt Trần Xuân Độ sâu hơn... Chuyển phát nhanh Toàn cầu? Gửi một phong thư còn cần ủy thác bưu điện phục vụ cao như vậy? Thần bí như vậy?
Nhân viên bưu điện thân sĩ cúi người, sau đó đưa phong thư vàng kim lóa mắt tới trước mặt Trần Xuân Độ.
"Ngài Trần, mời ngài ký nhận." Nhân viên giao hàng cung kính nói.
"Người ủy thác gửi thư là ai?" Trần Xuân Độ hỏi.
Nhân viên giao hàng cung kính gật đầu, chậm rãi nói: “Xin lỗi ngài Trần, đây là thuộc về phạm vi phải giữ bí mật... Không thể tiết lộ."
Thấy nhân viên giao hàng đến đối phương là ai cũng không chịu nói, Trần Xuân Độ cũng lười để ý tới anh ta: “Không ký, cút."
Nhân viên giao hàng kia hơi sững sờ... Có chút không nghĩ tới... Đối phương lại không ký nhận?
"Ngài Trần... Người gửi hàng đã nhấn mạnh... Phong... Phong thư này vô cùng quan trọng với ngài... Mời ngài nhất định phải ký nhận..." Nhân viên giao hàng cúi người, nghiêm túc nói.
Trần Xuân Độ không nhịn được, quát một tiếng: “Cút!"
Nhân viên giao hàng kia bị dọa đến hồn phi phách tán! Lảo đảo lùi lại, liên tục thối lui ra phòng làm việc!
Trần Xuân Độ đốt một điếu thuốc, dửng dưng như thường mở máy vi tính ra bắt đầu chơi game.
Đối với bức thư thần bí vừa rồi, anh căn bản không để ý, trên thế giới này còn chưa có gì để Long Vương anh sợ!
...
Thành phố T, trong một phòng khách sạn cao cấp, một người thanh niên đứng ở trước cửa sổ, ngắm nhìn cảnh sắc của thành phố T.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền tới một tràng tiếng gõ cửa.
"Vào đi." Thanh niên chậm rãi nói.
Ngay sau đó, tên nhân viên giao hàng bưu điện mặc âu phục thẳng thớm cung kính đi vào phòng.
"Thưa ngài, phong thư này của ngài... Đối phương không chịu ký nhận." Nhân viên giao hàng của bưu điện hơi bất đắc dĩ, khom người nói.
"A... Không nhận?" Thanh niên chắp hai tay sau lưng, trong mắt thoáng qua một tia kình khí sắc bén.
"Dạ, anh ấy không chịu nhận." Nhân viên giao hàng của bưu điện cung kính trả lời.
"Biết rồi, để thư xuống đi." Thanh niên chậm rãi nói.
Nhân viên giao hàng bưu điện rất cung kính để phong thư viền vàng lên bàn, sau đó dè dặt lui ra ngoài.
Tròng mắt thanh niên hơi nheo lại, khóe miệng thoáng qua lãnh ý: “Nếu anh không nhận... Vậy tôi tự mình đưa qua... Chẳng qua là, không biết anh có nhận nổi không?!"
"Trần Xuân Độ... Đây chính là quà Kinh cho anh... Cho dù anh không muốn, cũng phải nhận..."
Đột nhiên, thanh niên chậm rãi giơ tay lên, đưa bàn tay đặt lên cửa sổ thủy tinh sát đất trước mặt, tựa hồ là đang ngưng thần.
"Cảnh sắc thành phố T, cũng chỉ có như vậy..." giọng anh ta bình tĩnh vô cùng, tựa như lộ ra vẻ tự trào phúng nhẹ. Theo tiếng nói anh ta rơi xuống... Tấm thủy tinh dày chắc của cửa sổ sát đất trước mặt đột nhiên hiện lên một vết nứt nhỏ xíu! Vết nứt theo bàn tay anh không ngừng lan tràn, ngay sau đó... Tấm thủy tinh bền chắc chống nổ trong nháy mắt đầy vết nứt!
Thủy tinh chống nổ có độ dày cực kỳ cứng rắn, người bình thường chỉ sợ cũng ngay cả chùy đập cũng khó đập vỡ! Mà người đàn ông thần bí này... Lại chỉ dựa vào bàn tay bình tĩnh nhấn một cái, liền đã làm thủy tinh chống trộm đầy vết nứt như vậy! Điều này cần lực đạo đáng sợ dường nào! Điều này cần lực khống chế tinh chuẩn kinh khủng đến thế nào? Nhiều một tấc, thủy tinh sẽ nổ... Ít một tấc, lực đạo sẽ mất khống chế!
Thanh niên chậm rãi thu tay về, sau đó cầm phong thư viền vàng kia lên, bình tĩnh rời khỏi phòng... Sau khi anh ta rời đi... Mặt đấy lát gỗ thật dày trong căn phòng sang trọng kia đột nhiên sụp đổ... Ngay lập tức hiện ra mấy dấu chân đáng sợ sụp đổ trên mặt đất... Vẻn vẹn chỉ là mấy dấu chân mà thôi... Lại đã đáng sợ đến vậy?!
...
Một đêm mộng dài.
Trần Xuân Độ vươn người một cái, mở mắt ra, bên cạnh vẫn là Lê Kim Huyên mắt đẹp khẽ nhắm, giống như một chú mèo con co rúc, mềm mại ở trên giường, cô tựa hồ còn đang ngủ say.
Thương thế của Trần Xuân Độ còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, vươn người một cái, tối hôm qua anh rửa mặt một cái, cũng ngủ trên giường, đồng giường cộng chẩm với Lê Kim Huyên một đêm. Chẳng qua là một đêm này anh lại không làm ra bất kỳ chuyện gì khác. Ngay cả ôm cũng không, chẳng qua là nằm trên giường, an tĩnh ngủ một giấc mà thôi.
Trên người Lê Kim Huyên rất thơm, cô nằm trên giường, một mùi thơm nhẹ nhàng bay tới, mùi đó rất dễ ngửi, chính là mùi nhàn nhạt. Trần Xuân Độ có chút không kềm hãm được rồi, anh vốn ngửi mùi nhận biết phụ nữ... Sở thích lớn nhất của anh là cảm thụ mùi thơm phụ nữ. Mà lúc này một người phụ nữ xinh đẹp như vậy ngủ ở bên cạnh, anh tự nhiên có chút động tâm...
Trần Xuân Độ nhẹ nhàng đến gần bên người Lê Kim Huyên, ngửi mùi thơm đạm nhã trên người cô... Mùi thơm kia thật sự rất dễ ngửi, làm cho người ta ghiện...
Mà nhưng vào lúc này, Lê Kim Huyên đang co lại như con mèo nhỏ lại nhẹ nhàng xê dịch thân thể mềm mại... Sau đó tỉnh táo mở mắt ra...
Lê Kim Huyên vừa mở mắt thì thấy Trần Xuân Độ gần trong gang tấc... Anh đang nhẹ nhàng ghé vào trước mặt mình... Không biết đang làm gì?
Trong nháy mắt 0.01s đó, trong lòng Lê Kim Huyên đầu tiên là sinh ra một tia cảm giác an toàn... Bởi vì Trần Xuân Độ đang ở bên người... Loại cảm giác này thật an toàn.
Ngay sau đó một giây sau, trái tim Lê Kim Huyên bắt đầu ùm ùm nhảy lên... Cô thanh tỉnh hơn, bỗng nhiên trợn to hai mắt!
Không đúng! Đây là phòng của cô, người này sao lại ngủ cùng giường với cô rồi!
Khuôn mặt tuyệt đẹp của Lê Kim Huyên bỗng nhiên dâng lên sương lạnh, lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, thần sắc lạnh như băng, sát khí tràn ngập!
Ngay sau đó, cô không chút do dự nâng chân dài, đột nhiên đạp Trần Xuân Độ!
"Ầm!" Trần Xuân Độ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ lập tức bị Lê Kim Huyên đạp xuống giường, anh nhìn bóng lưng Lê Kim Huyên thở phì phò lao ra khỏi phòng, đột nhiên, khóe miệng cong lên.
Sau khi ăn sáng...
Nữ thần tổng giám đốc đã ở cửa biệt thự đợi hơn nửa ngày, mới thấy Trần Xuân Độ lững thững lái xe tới, mặt đẹp lạnh như băng, hiển nhiên không có sắc mặt tốt.
Nữ thần thở phì phò chui vào trong xe, Trần Xuân Độ lái xe đến công ty.
Dọc theo đường đi, hai người cũng không trò chuyện.
"Tối hôm qua tại sao ở phòng tôi?" Rất lâu sau nữ thần tổng giám đốc mới đặt câu hỏi, giọng lạnh như băng.
Trần Xuân Độ lúng túng, lái xe, trong lòng có chút chần chờ, không biết phải giải thích như thế nào.
Thấy Trần Xuân Độ chần chờ như vậy, tâm trạng Lê Kim Huyên dường như có chút xốc xếch, người này tuyệt đối là cố ý! Càng nghĩ... Lòng nữ thần cũng càng lúc càng xốc xếch.
Trần Xuân Độ trở lại phòng làm việc, vừa đốt một điếu thuốc. Cửa phòng làm việc liền bị gõ.
"Anh Trần, có một bức thư gửi cho ngài, cần ngài tự mình ký nhận." Một nữ đồng nghiệp đứng ở cửa cung kính nói.
Trần Xuân Độ sửng sốt một chút, thư gửi cho anh? Còn phải tự anh ký nhận?
Ngay sau đó, nữ đồng nghiệp dẫn một người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu vào.
Người đàn ông mặc âu phục, thân sĩ vô cùng, anh ta đi tới trước mặt Trần Xuân Độ nhẹ nhàng cúi người tỏ ý, tự giới thiệu mình: “Chào ngài Trần, tôi là chuyển phát nhanh toàn cầu, có một bức thư gửi cho ngài, cần ngài tự mình ký nhận."
Nghi ngờ trong tròng mắt Trần Xuân Độ sâu hơn... Chuyển phát nhanh Toàn cầu? Gửi một phong thư còn cần ủy thác bưu điện phục vụ cao như vậy? Thần bí như vậy?
Nhân viên bưu điện thân sĩ cúi người, sau đó đưa phong thư vàng kim lóa mắt tới trước mặt Trần Xuân Độ.
"Ngài Trần, mời ngài ký nhận." Nhân viên giao hàng cung kính nói.
"Người ủy thác gửi thư là ai?" Trần Xuân Độ hỏi.
Nhân viên giao hàng cung kính gật đầu, chậm rãi nói: “Xin lỗi ngài Trần, đây là thuộc về phạm vi phải giữ bí mật... Không thể tiết lộ."
Thấy nhân viên giao hàng đến đối phương là ai cũng không chịu nói, Trần Xuân Độ cũng lười để ý tới anh ta: “Không ký, cút."
Nhân viên giao hàng kia hơi sững sờ... Có chút không nghĩ tới... Đối phương lại không ký nhận?
"Ngài Trần... Người gửi hàng đã nhấn mạnh... Phong... Phong thư này vô cùng quan trọng với ngài... Mời ngài nhất định phải ký nhận..." Nhân viên giao hàng cúi người, nghiêm túc nói.
Trần Xuân Độ không nhịn được, quát một tiếng: “Cút!"
Nhân viên giao hàng kia bị dọa đến hồn phi phách tán! Lảo đảo lùi lại, liên tục thối lui ra phòng làm việc!
Trần Xuân Độ đốt một điếu thuốc, dửng dưng như thường mở máy vi tính ra bắt đầu chơi game.
Đối với bức thư thần bí vừa rồi, anh căn bản không để ý, trên thế giới này còn chưa có gì để Long Vương anh sợ!
...
Thành phố T, trong một phòng khách sạn cao cấp, một người thanh niên đứng ở trước cửa sổ, ngắm nhìn cảnh sắc của thành phố T.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền tới một tràng tiếng gõ cửa.
"Vào đi." Thanh niên chậm rãi nói.
Ngay sau đó, tên nhân viên giao hàng bưu điện mặc âu phục thẳng thớm cung kính đi vào phòng.
"Thưa ngài, phong thư này của ngài... Đối phương không chịu ký nhận." Nhân viên giao hàng của bưu điện hơi bất đắc dĩ, khom người nói.
"A... Không nhận?" Thanh niên chắp hai tay sau lưng, trong mắt thoáng qua một tia kình khí sắc bén.
"Dạ, anh ấy không chịu nhận." Nhân viên giao hàng của bưu điện cung kính trả lời.
"Biết rồi, để thư xuống đi." Thanh niên chậm rãi nói.
Nhân viên giao hàng bưu điện rất cung kính để phong thư viền vàng lên bàn, sau đó dè dặt lui ra ngoài.
Tròng mắt thanh niên hơi nheo lại, khóe miệng thoáng qua lãnh ý: “Nếu anh không nhận... Vậy tôi tự mình đưa qua... Chẳng qua là, không biết anh có nhận nổi không?!"
"Trần Xuân Độ... Đây chính là quà Kinh cho anh... Cho dù anh không muốn, cũng phải nhận..."
Đột nhiên, thanh niên chậm rãi giơ tay lên, đưa bàn tay đặt lên cửa sổ thủy tinh sát đất trước mặt, tựa hồ là đang ngưng thần.
"Cảnh sắc thành phố T, cũng chỉ có như vậy..." giọng anh ta bình tĩnh vô cùng, tựa như lộ ra vẻ tự trào phúng nhẹ. Theo tiếng nói anh ta rơi xuống... Tấm thủy tinh dày chắc của cửa sổ sát đất trước mặt đột nhiên hiện lên một vết nứt nhỏ xíu! Vết nứt theo bàn tay anh không ngừng lan tràn, ngay sau đó... Tấm thủy tinh bền chắc chống nổ trong nháy mắt đầy vết nứt!
Thủy tinh chống nổ có độ dày cực kỳ cứng rắn, người bình thường chỉ sợ cũng ngay cả chùy đập cũng khó đập vỡ! Mà người đàn ông thần bí này... Lại chỉ dựa vào bàn tay bình tĩnh nhấn một cái, liền đã làm thủy tinh chống trộm đầy vết nứt như vậy! Điều này cần lực đạo đáng sợ dường nào! Điều này cần lực khống chế tinh chuẩn kinh khủng đến thế nào? Nhiều một tấc, thủy tinh sẽ nổ... Ít một tấc, lực đạo sẽ mất khống chế!
Thanh niên chậm rãi thu tay về, sau đó cầm phong thư viền vàng kia lên, bình tĩnh rời khỏi phòng... Sau khi anh ta rời đi... Mặt đấy lát gỗ thật dày trong căn phòng sang trọng kia đột nhiên sụp đổ... Ngay lập tức hiện ra mấy dấu chân đáng sợ sụp đổ trên mặt đất... Vẻn vẹn chỉ là mấy dấu chân mà thôi... Lại đã đáng sợ đến vậy?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.