Chương 1060
Dạ Cầm
14/12/2021
“Xin lỗi ba, con chỉ là…”
“Con không cần phải giải thích, đã có người giải thích tất cả cho ba rồi, nếu là trước đây, cho dù con làm gì, ba cũng sẽ tha thứ cho con, nhưng lần này, ba sợ rằng bản thân ba cũng không thể chấp nhận những gì con đã làm.”
Linh Trúc nghe vậy, đôi mắt xanh biếc của cô đột nhiên nhíu chặt một chút, trong lòng xúc động, bất đắc dĩ nói: “Ba, có phải vì con từ chối yêu cầu nhàm chán của Cao Minh Bách nên con mới phải chịu đựng những chuyện này không? Con đã giải thích rõ cho cả nhà rồi, con còn nghĩ rằng ba có thể hiểu con, nhưng vì sao? Vì sao ngay cả ba cũng nói như vậy? Vì sao chứ?”
Đôi mắt Linh Trúc đỏ hoe, những giọt nước mắt không ngừng rơi trên đôi má trắng nõn của cô ấy.
Nhưng ngay giây tiếp theo, ba của cô đã lên tiếng.
“Con gái, ba không phải vì chuyện này mà thất vọng với con, nhưng con đã vi phạm ước định ban đầu của con, con đã từ bỏ nền y học vĩ đại, làm cho nền y học của nước ta không thể tiến lên phía trước, con gái của ba, đây là việc mà ba không thể hiểu, cũng không thể chấp nhận được!
Sau khi nghe những lời này, Linh Trúc đột nhiên ngẩng đầu lên. “Ba, con không hiểu…”
eno bình tĩnh nói: “Bản thảo của bác sĩ Edward là thứ mà vô số người đều mơ ước, đáng lẽ ra con đã có thể yên ổn để nó nằm trên bàn của hiệp hội y khoa, nhưng con đã không làm như vậy, con thậm chí còn kéo cả gia đình xuống vực sâu, con gái, điều khiến ba không thể tha thứ cho con không phải là những tổn thất mà con đã gây ra cho gia đình, mà là sự thiếu hiểu biết và ngu ngốc của con khiến cho ba quá thất vọng…”
“Nhưng… con chỉ là vì sự thần kì của Đông y nước Việt Nam… Con tin rằng nghề y của người thầy nước Việt Nam của con sẽ có giá trị hơn bản thảo của ông Edward…” Linh Trúc lên tiếng nói.
“Là vị bác sĩ Lâm trẻ tuổi đó sao? Đúng, danh tiếng của cậu ấy đã lan truyền đến đất nước chúng ta, mặc dù chỉ có một số người biết, nhưng cậu ấy có thể đạt đến độ cao này, ở độ tuổi của cậu ấy, điều này đã rất vĩ đại rồi, nhưng vẫn chưa đủ, hơn nữa… Cho tới bây giờ Đông y là thứ thuốc không hề có căn cứ y học, con gái à, sao con lại bị thứ ma thuật này mê hoặc như vậy?”
“Cha, Đông y không phải là ma thuật!”
“Linh Trúc, ba không muốn tranh cãi với con.
“Ba.”
“Để tránh việc con và mọi người cãi nhau, con ăn xong đồ trên bàn rồi thì ra ngoài thư giãn đi.” .Jeno nhỏ giọng nói.
Ông dùng cách nói uyển chuyển như vậy để đuổi đi là đã chiếu cố cho Linh Trúc lắm rồi.
Nhưng lần này, cho dù là người ba luôn yêu thương mình, đã không còn gì để nói với Linh Trúc.
Khuôn mặt Linh Trúc đau đớn và bất lực.
Cô ấy đặt dao và nĩa xuống, cúi đầu yên lặng bước ra khỏi nhà. Không ai giữ cô ấy lại.
Cũng không ai chào đón cô ấy.
Như thể sự ra đi của cô ấy là việc phải làm.
Phía sau chỉ có sự giễu cợt của người nhà.
Nó như một nhát dao cứa thẳng vào tim cô ấy.
Sau khi rời khỏi nhà, Linh Trúc cuối cùng cũng không kìm nén được nữa, khóc rống lên.
Người qua đường nhìn cô ấy với ánh mắt kì lạ.
Nhưng cô ấy mặc kệ.
Cô ấy khóc rất thương tâm, ruột gan như đứt từng khúc…
Bỗng lúc này, điện thoại trong túi cô ấy rung lên.
Linh Trúc như muốn trút giận, tức giận lấy điện thoại ra, cũng không thèm nhìn liền ấn vào nút kết nối và chửi ầm lên.
“Bà mẹ nó thứ đê tiện này, đừng có giục nữa, bà đây không có tiền, cút xuống địa ngục đi, đồ con lợn!
Nói xong, Linh Trúc định cúp điện thoại.
Nhưng đúng lúc này, bên trong điện thoại vang lên một giọng nói từ tính và quen thuộc.
“Linh Trúc, em làm sao vậy?”
Toàn thân Linh Trúc run lên như bị điện giật.
“Thầy Lâm?”
“Con không cần phải giải thích, đã có người giải thích tất cả cho ba rồi, nếu là trước đây, cho dù con làm gì, ba cũng sẽ tha thứ cho con, nhưng lần này, ba sợ rằng bản thân ba cũng không thể chấp nhận những gì con đã làm.”
Linh Trúc nghe vậy, đôi mắt xanh biếc của cô đột nhiên nhíu chặt một chút, trong lòng xúc động, bất đắc dĩ nói: “Ba, có phải vì con từ chối yêu cầu nhàm chán của Cao Minh Bách nên con mới phải chịu đựng những chuyện này không? Con đã giải thích rõ cho cả nhà rồi, con còn nghĩ rằng ba có thể hiểu con, nhưng vì sao? Vì sao ngay cả ba cũng nói như vậy? Vì sao chứ?”
Đôi mắt Linh Trúc đỏ hoe, những giọt nước mắt không ngừng rơi trên đôi má trắng nõn của cô ấy.
Nhưng ngay giây tiếp theo, ba của cô đã lên tiếng.
“Con gái, ba không phải vì chuyện này mà thất vọng với con, nhưng con đã vi phạm ước định ban đầu của con, con đã từ bỏ nền y học vĩ đại, làm cho nền y học của nước ta không thể tiến lên phía trước, con gái của ba, đây là việc mà ba không thể hiểu, cũng không thể chấp nhận được!
Sau khi nghe những lời này, Linh Trúc đột nhiên ngẩng đầu lên. “Ba, con không hiểu…”
eno bình tĩnh nói: “Bản thảo của bác sĩ Edward là thứ mà vô số người đều mơ ước, đáng lẽ ra con đã có thể yên ổn để nó nằm trên bàn của hiệp hội y khoa, nhưng con đã không làm như vậy, con thậm chí còn kéo cả gia đình xuống vực sâu, con gái, điều khiến ba không thể tha thứ cho con không phải là những tổn thất mà con đã gây ra cho gia đình, mà là sự thiếu hiểu biết và ngu ngốc của con khiến cho ba quá thất vọng…”
“Nhưng… con chỉ là vì sự thần kì của Đông y nước Việt Nam… Con tin rằng nghề y của người thầy nước Việt Nam của con sẽ có giá trị hơn bản thảo của ông Edward…” Linh Trúc lên tiếng nói.
“Là vị bác sĩ Lâm trẻ tuổi đó sao? Đúng, danh tiếng của cậu ấy đã lan truyền đến đất nước chúng ta, mặc dù chỉ có một số người biết, nhưng cậu ấy có thể đạt đến độ cao này, ở độ tuổi của cậu ấy, điều này đã rất vĩ đại rồi, nhưng vẫn chưa đủ, hơn nữa… Cho tới bây giờ Đông y là thứ thuốc không hề có căn cứ y học, con gái à, sao con lại bị thứ ma thuật này mê hoặc như vậy?”
“Cha, Đông y không phải là ma thuật!”
“Linh Trúc, ba không muốn tranh cãi với con.
“Ba.”
“Để tránh việc con và mọi người cãi nhau, con ăn xong đồ trên bàn rồi thì ra ngoài thư giãn đi.” .Jeno nhỏ giọng nói.
Ông dùng cách nói uyển chuyển như vậy để đuổi đi là đã chiếu cố cho Linh Trúc lắm rồi.
Nhưng lần này, cho dù là người ba luôn yêu thương mình, đã không còn gì để nói với Linh Trúc.
Khuôn mặt Linh Trúc đau đớn và bất lực.
Cô ấy đặt dao và nĩa xuống, cúi đầu yên lặng bước ra khỏi nhà. Không ai giữ cô ấy lại.
Cũng không ai chào đón cô ấy.
Như thể sự ra đi của cô ấy là việc phải làm.
Phía sau chỉ có sự giễu cợt của người nhà.
Nó như một nhát dao cứa thẳng vào tim cô ấy.
Sau khi rời khỏi nhà, Linh Trúc cuối cùng cũng không kìm nén được nữa, khóc rống lên.
Người qua đường nhìn cô ấy với ánh mắt kì lạ.
Nhưng cô ấy mặc kệ.
Cô ấy khóc rất thương tâm, ruột gan như đứt từng khúc…
Bỗng lúc này, điện thoại trong túi cô ấy rung lên.
Linh Trúc như muốn trút giận, tức giận lấy điện thoại ra, cũng không thèm nhìn liền ấn vào nút kết nối và chửi ầm lên.
“Bà mẹ nó thứ đê tiện này, đừng có giục nữa, bà đây không có tiền, cút xuống địa ngục đi, đồ con lợn!
Nói xong, Linh Trúc định cúp điện thoại.
Nhưng đúng lúc này, bên trong điện thoại vang lên một giọng nói từ tính và quen thuộc.
“Linh Trúc, em làm sao vậy?”
Toàn thân Linh Trúc run lên như bị điện giật.
“Thầy Lâm?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.