Chương 1156
Dạ Cầm
03/01/2022
“Ai nha, con đã tới rồi đó ư? Nhanh nhanh nhanh, bên ngoài lạnh lắm,
mau vào nhà đi, rồi chuẩn bị ăn cơmI” Lương Thu Yến vội chạy tới kéo
cánh tay của Lâm Dương, nói.
“Con chào mẹ. Dạo này mẹ vẫn khỏe chứ?” Trong lòng Lâm Dương như được sưởi ấm, anh mỉm cười nói.
“Khỏe… Khỏe… Mẹ rất khỏe! Còn con thì sao, con đã đói chưa? Mau vào nhà ngồi đi!
Mau lên!”
Lương Thu Yến cười nói, cầm tay Lâm Dương kéo vào trong nhà.
“Ấy, Lâm Dương tới đó à? Đến đây đến đây, hôm nay hai ba con chúng ta phải làm một chén mới được!” Lương Phong Liêm bưng bát canh từ trong phòng bếp ra ngoài, sau đó lấy một bình rượu trên chiếc kệ bên cạnh xuống, vừa cười vừa nói.
“Vâng ạ.” Lâm Dương gật đầu.
“Làm cái gì thế, sao ba mẹ lại đối xử tốt với tên này như vậy! Thật đúng là!”
Lương Huyền Du bĩu bĩu môi, nhỏ giọng thì thầm.
“Con đang lẩm bẩm cái gì đó, mau mang cho anh cả con một bát canh đi!” Lương Thu Yến nghiêm khắc nói.
“Mẹ…” Lương Huyền Du không tình nguyện nói.
“Mau lên đi!”
“Hừi”
Lương Huyền Du bẹp bẹp miệng, bưng bát canh để lên trên bàn.
Cả gia đình ăn uống vui vẻ hòa thuận.
Chỉ có điều Lương Thu Yến không ngừng lầm bầm rằng cả thằng con cả Lương Trạch Nghệ lẫn đứa con thứ Lương Bình Minh đều không trở về.
“Hai cái thằng này, không biết lại chạy đến chỗ xó xỉnh nào rồi! Mặc kệ hai đứa nó đi! Đến đây đến đây, Lâm Dương, chúng ta làm thêm một chén đi!”
“Vâng! Cạn ly!”
Lâm Dương cười cười, cũng uống tiếp một chén nữa.
Nhưng mà cơ thể anh đã được ngâm †rong rượu thuốc nhiều năm, loại rượu bình thường chẳng có tác dụng gì mấy đối với anh, uống xong mấy chén, Lâm Dương vẫn tỉnh táo, mặt không đổi sắc.
“Ây gu, không nhìn ra đó, tửu lượng của con cũng khá phết đấy nhỉ!” Lương Phong Liêm vô cùng kinh ngạc.
“Ba nuôi à, con cũng không tốt như vậy…”
Lâm Dương cười nói.
“Nhân tài nghìn chén không say toàn nói như vậy cả! Cái thằng này, nhất định là con vẫn còn giấu diếm ba! Xem ra hôm nay ba phải lấy bản lĩnh thực sự ra mới được!” Lương Phong Liêm nói, sau đó lại lấy thêm một bình rượu nữa, bắt đầu nâng ly cạn chén.
“Ba à, đừng uống nữa! Ba nên uống ít rượu thôi Lương Huyền Mi ở bên cạnh khuyên nhủ, nhưng không hề có tác dụng.
Hiện tại, Lương Phong Liêm nhất quyết phải so tửu lượng với Lâm Dương bằng được.
Một tiếng đồng hồ sau đó, cuối cùng Lương Phong Liêm cũng không thể chống đỡ nổi, “bịch” một tiếng, nằm gục trên bàn gáy “9G”.
Cả khuôn mặt Lương Huyền Mi đều là bất đắc dĩ.
Lương Thu Yến đang bận bịu dọn dẹp trong phòng bếp cũng ngó ra ngoài, liên tục cười khổ.
Lâm Dương đứng dậy, đỡ Lương Phong Liêm về phòng nghỉ ngơi.
“Ba rất hiếm khi uống rượu với người ta đến nỗi say mèm như vậy.” Lương Huyền Mi bất đắc dĩ cười nói.
“Hôm nay là do ba vui mà.”
Lâm Dương cười đáp.
Lương Huyền Mị bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể gật đầu.
Nhưng mà đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy thấy ba mình vui vẻ như vậy.
Nhìn qua bầu không khí vui vẻ hòa thuận này, trong lòng Lương Huyền Mi cũng vô cùng vui vẻ.
“Con chào mẹ. Dạo này mẹ vẫn khỏe chứ?” Trong lòng Lâm Dương như được sưởi ấm, anh mỉm cười nói.
“Khỏe… Khỏe… Mẹ rất khỏe! Còn con thì sao, con đã đói chưa? Mau vào nhà ngồi đi!
Mau lên!”
Lương Thu Yến cười nói, cầm tay Lâm Dương kéo vào trong nhà.
“Ấy, Lâm Dương tới đó à? Đến đây đến đây, hôm nay hai ba con chúng ta phải làm một chén mới được!” Lương Phong Liêm bưng bát canh từ trong phòng bếp ra ngoài, sau đó lấy một bình rượu trên chiếc kệ bên cạnh xuống, vừa cười vừa nói.
“Vâng ạ.” Lâm Dương gật đầu.
“Làm cái gì thế, sao ba mẹ lại đối xử tốt với tên này như vậy! Thật đúng là!”
Lương Huyền Du bĩu bĩu môi, nhỏ giọng thì thầm.
“Con đang lẩm bẩm cái gì đó, mau mang cho anh cả con một bát canh đi!” Lương Thu Yến nghiêm khắc nói.
“Mẹ…” Lương Huyền Du không tình nguyện nói.
“Mau lên đi!”
“Hừi”
Lương Huyền Du bẹp bẹp miệng, bưng bát canh để lên trên bàn.
Cả gia đình ăn uống vui vẻ hòa thuận.
Chỉ có điều Lương Thu Yến không ngừng lầm bầm rằng cả thằng con cả Lương Trạch Nghệ lẫn đứa con thứ Lương Bình Minh đều không trở về.
“Hai cái thằng này, không biết lại chạy đến chỗ xó xỉnh nào rồi! Mặc kệ hai đứa nó đi! Đến đây đến đây, Lâm Dương, chúng ta làm thêm một chén đi!”
“Vâng! Cạn ly!”
Lâm Dương cười cười, cũng uống tiếp một chén nữa.
Nhưng mà cơ thể anh đã được ngâm †rong rượu thuốc nhiều năm, loại rượu bình thường chẳng có tác dụng gì mấy đối với anh, uống xong mấy chén, Lâm Dương vẫn tỉnh táo, mặt không đổi sắc.
“Ây gu, không nhìn ra đó, tửu lượng của con cũng khá phết đấy nhỉ!” Lương Phong Liêm vô cùng kinh ngạc.
“Ba nuôi à, con cũng không tốt như vậy…”
Lâm Dương cười nói.
“Nhân tài nghìn chén không say toàn nói như vậy cả! Cái thằng này, nhất định là con vẫn còn giấu diếm ba! Xem ra hôm nay ba phải lấy bản lĩnh thực sự ra mới được!” Lương Phong Liêm nói, sau đó lại lấy thêm một bình rượu nữa, bắt đầu nâng ly cạn chén.
“Ba à, đừng uống nữa! Ba nên uống ít rượu thôi Lương Huyền Mi ở bên cạnh khuyên nhủ, nhưng không hề có tác dụng.
Hiện tại, Lương Phong Liêm nhất quyết phải so tửu lượng với Lâm Dương bằng được.
Một tiếng đồng hồ sau đó, cuối cùng Lương Phong Liêm cũng không thể chống đỡ nổi, “bịch” một tiếng, nằm gục trên bàn gáy “9G”.
Cả khuôn mặt Lương Huyền Mi đều là bất đắc dĩ.
Lương Thu Yến đang bận bịu dọn dẹp trong phòng bếp cũng ngó ra ngoài, liên tục cười khổ.
Lâm Dương đứng dậy, đỡ Lương Phong Liêm về phòng nghỉ ngơi.
“Ba rất hiếm khi uống rượu với người ta đến nỗi say mèm như vậy.” Lương Huyền Mi bất đắc dĩ cười nói.
“Hôm nay là do ba vui mà.”
Lâm Dương cười đáp.
Lương Huyền Mị bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể gật đầu.
Nhưng mà đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy thấy ba mình vui vẻ như vậy.
Nhìn qua bầu không khí vui vẻ hòa thuận này, trong lòng Lương Huyền Mi cũng vô cùng vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.