Chương 1157
Dạ Cầm
03/01/2022
Lúc này, Lương Huyền Du vốn đã về phòng từ trước đó đột nhiên mở cửa, trong tay cầm một cái ba lô bước ra ngoài.
“Huyền Du, em định đi đâu thế?” Lương Huyền Mi hỏi một tiếng.
“Chị à, buổi chiều em còn có tiết học mà, đương nhiên là đi đến trường học rồi!” Mặt mũi Lương Huyền Du tràn đầy u oán, liếc mắt nhìn Lương Huyền Mi đáp.
“Thế à… Thế thì để chị đưa em đi học, em đi một mình không an toàn đâu.”
“Dạ thôi chị ạ, em tự mình đi đường vòng cũng được. Nếu như chị lại xung đột với bọn họ, thì… như vậy sẽ có ảnh hưởng không tốt tới nhà họ Lương chúng ta, đến lúc đó, kiểu gì gia chủ cũng phê bình gia đình nhà chúng ta, chị cũng không muốn như vậy mà…” Lương Huyền Du khổ sở nói.
“Cái này…” Lương Huyền Mi do dự.
Lâm Dương thì chẳng hiểu gì cả, bèn mở miệng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Anh cả… không… không có gì…’ Dường như Lương Huyền Mi nhớ ra Lâm Dương đang đứng ở ngay bên cạnh. Ngay lập tức, cô ấy cố nặn ra một nụ cười, xua tay rồi nói.
Mặt mũi Lâm Dương đanh lại, trông có vẻ vô cùng nghiêm nghị. Từng đường nét trên khuôn mặt của anh đều không để lộ ra một chút cảm xúc nào. Anh trầm giọng cất tiếng: “Làm sao? Huyền Mi! Ngay cả anh mà em cũng muốn giấu à?”
“Anh à… Em không có ý đó đâu mà…”
Lương Huyền Mi lắp ba lắp bắp giải thích.
Nhưng chỉ là vài ba câu chống trả yếu ớt.
Thật tình mà nói, cô ấy cũng không biết nên nói như thế nào cho phải. Trong lúc Lương Huyền Mi đang tuyệt vọng, dường như đã rơi vào đường cùng, cô ấy đành thở dài bộc bạch: “Ây da! Thôi thì em cũng nói hết cho anh biết vậy! Thật ra thì cũng không phải là chuyện gì phức tạp cả. Chẳng qua là có người cứ quấy rầy Huyền Du mà thôi!”
“Quấy rầy Huyền Du?” Lâm Dương khẽ nhíu mày hỏi: “Chắc không phải là cái tên Vân Tư Phàm gì ấy đó chứ?”
“Sao anh lại biết?”
Lương Huyền Mi vô cùng kinh ngạc.
“Lần trước, lúc mà anh đưa Huyền Du đi học, anh đã nhìn thấy thằng nhóc này tỏ tình với Huyền Du rồi. Không những thế, thằng oắt con đó còn tìm cả một đám người đến hô hào ủng hộ cho nó nữa. Khi đó, anh còn phải kéo Huyền Du đi ra chỗ khác nữa mà.
Anh vẫn luôn lo lắng về chuyện này mãi, không ngờ đến giờ thằng nhóc đó vẫn chưa chịu từ bỏ ý định tán tỉnh con bé.”
“Thật thế ạ?”
Lương Huyền Mi cũng nhăn nhó, hàng lông mày nhíu chặt lại.
“Mâu thuẫn mà Huyền Du vừa nhắc đến lúc nãy là chuyện gì? Em có xô xát gì với cái tên Vân Tư Phàm này ư?”
Lâm Dương lại hỏi tiếp.
“Cũng… cũng không có gì đâu ạ…” Lương Huyền Mi ấp úng trả lời. Cuối cùng, cô ấy quyết định chọn cách im lặng, không tiếp tục mở miệng nói thêm câu nào.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Lương Huyền Mi, nghỉ ngờ trong lòng Lâm Dương càng lớn dần thêm.
“Lại còn dám bảo là không có gì à? Lần trước chị đưa em đến trường, không phải là chúng ta đã đụng phải nhóm người Vân Tư Phàm rồi sao? Vốn dĩ chị muốn đuổi thẳng cổ bọn chúng đi, ai dè bên phía thằng cha đó lại có cao thủ cơ chứ! Đến cả chị cũng không đánh lại người ta còn gì! Mặc dù cuối cùng đôi bên không phân thắng bại, nhưng từ đó tới giờ, Vân Tư Phàm cứ mang chuyện này ra để gây áp lực với nhà họ Lương chúng ta. Bà chị già cũng không còn cách nào khác nên mới đi tìm thằng cha đó nhận lỗi mà.”
Lương Huyền Du chống nạnh, giọng điệu vô cùng tức giận.
“Còn có cả chuyện này à?”
Sắc mặt của Lâm Dương đột nhiên tối sầm lại.
“Cái tên Vân Tư Phàm đó ý hả! Cơ bản là cố tình gây khó dễ cho chúng tôi cả mà thôi!
Nếu như chị Huyền Mi lại ra mặt giúp tôi như vậy nữa, thì kiểu gì chị ấy cũng sẽ bị gia tộc nhốt lại cho mà xem!” Lương Huyền Du bực bội nói tiếp.
Lâm Dương nghe thấy vậy mà không khỏi thắc mắc.
“Cái tên Vân Tư Phàm này chạy đến gây phiền phức cho chúng ta? Tại sao gia tộc lại đi trừng phạt Huyền Mi cơ chứ? Đây đâu phải là lỗi của Huyền Mi đâu nhỉ? Sao lại đi giúp người ngoài kiểu đó được?”
Bil Kể từ lúc “Anh à! Anh không biết gì em ở đảo Tiêu Sầu trở về, Hiệp hội võ thuật ở Yến Kinh luôn để ý đến em. Từ đó, chắc chắn là do phía bên Hiệp hội võ thuật Yến Kinh gây áp lực, cho nên gia tộc mới trừng phạt em như vậy.”
“Huyền Du, em định đi đâu thế?” Lương Huyền Mi hỏi một tiếng.
“Chị à, buổi chiều em còn có tiết học mà, đương nhiên là đi đến trường học rồi!” Mặt mũi Lương Huyền Du tràn đầy u oán, liếc mắt nhìn Lương Huyền Mi đáp.
“Thế à… Thế thì để chị đưa em đi học, em đi một mình không an toàn đâu.”
“Dạ thôi chị ạ, em tự mình đi đường vòng cũng được. Nếu như chị lại xung đột với bọn họ, thì… như vậy sẽ có ảnh hưởng không tốt tới nhà họ Lương chúng ta, đến lúc đó, kiểu gì gia chủ cũng phê bình gia đình nhà chúng ta, chị cũng không muốn như vậy mà…” Lương Huyền Du khổ sở nói.
“Cái này…” Lương Huyền Mi do dự.
Lâm Dương thì chẳng hiểu gì cả, bèn mở miệng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Anh cả… không… không có gì…’ Dường như Lương Huyền Mi nhớ ra Lâm Dương đang đứng ở ngay bên cạnh. Ngay lập tức, cô ấy cố nặn ra một nụ cười, xua tay rồi nói.
Mặt mũi Lâm Dương đanh lại, trông có vẻ vô cùng nghiêm nghị. Từng đường nét trên khuôn mặt của anh đều không để lộ ra một chút cảm xúc nào. Anh trầm giọng cất tiếng: “Làm sao? Huyền Mi! Ngay cả anh mà em cũng muốn giấu à?”
“Anh à… Em không có ý đó đâu mà…”
Lương Huyền Mi lắp ba lắp bắp giải thích.
Nhưng chỉ là vài ba câu chống trả yếu ớt.
Thật tình mà nói, cô ấy cũng không biết nên nói như thế nào cho phải. Trong lúc Lương Huyền Mi đang tuyệt vọng, dường như đã rơi vào đường cùng, cô ấy đành thở dài bộc bạch: “Ây da! Thôi thì em cũng nói hết cho anh biết vậy! Thật ra thì cũng không phải là chuyện gì phức tạp cả. Chẳng qua là có người cứ quấy rầy Huyền Du mà thôi!”
“Quấy rầy Huyền Du?” Lâm Dương khẽ nhíu mày hỏi: “Chắc không phải là cái tên Vân Tư Phàm gì ấy đó chứ?”
“Sao anh lại biết?”
Lương Huyền Mi vô cùng kinh ngạc.
“Lần trước, lúc mà anh đưa Huyền Du đi học, anh đã nhìn thấy thằng nhóc này tỏ tình với Huyền Du rồi. Không những thế, thằng oắt con đó còn tìm cả một đám người đến hô hào ủng hộ cho nó nữa. Khi đó, anh còn phải kéo Huyền Du đi ra chỗ khác nữa mà.
Anh vẫn luôn lo lắng về chuyện này mãi, không ngờ đến giờ thằng nhóc đó vẫn chưa chịu từ bỏ ý định tán tỉnh con bé.”
“Thật thế ạ?”
Lương Huyền Mi cũng nhăn nhó, hàng lông mày nhíu chặt lại.
“Mâu thuẫn mà Huyền Du vừa nhắc đến lúc nãy là chuyện gì? Em có xô xát gì với cái tên Vân Tư Phàm này ư?”
Lâm Dương lại hỏi tiếp.
“Cũng… cũng không có gì đâu ạ…” Lương Huyền Mi ấp úng trả lời. Cuối cùng, cô ấy quyết định chọn cách im lặng, không tiếp tục mở miệng nói thêm câu nào.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Lương Huyền Mi, nghỉ ngờ trong lòng Lâm Dương càng lớn dần thêm.
“Lại còn dám bảo là không có gì à? Lần trước chị đưa em đến trường, không phải là chúng ta đã đụng phải nhóm người Vân Tư Phàm rồi sao? Vốn dĩ chị muốn đuổi thẳng cổ bọn chúng đi, ai dè bên phía thằng cha đó lại có cao thủ cơ chứ! Đến cả chị cũng không đánh lại người ta còn gì! Mặc dù cuối cùng đôi bên không phân thắng bại, nhưng từ đó tới giờ, Vân Tư Phàm cứ mang chuyện này ra để gây áp lực với nhà họ Lương chúng ta. Bà chị già cũng không còn cách nào khác nên mới đi tìm thằng cha đó nhận lỗi mà.”
Lương Huyền Du chống nạnh, giọng điệu vô cùng tức giận.
“Còn có cả chuyện này à?”
Sắc mặt của Lâm Dương đột nhiên tối sầm lại.
“Cái tên Vân Tư Phàm đó ý hả! Cơ bản là cố tình gây khó dễ cho chúng tôi cả mà thôi!
Nếu như chị Huyền Mi lại ra mặt giúp tôi như vậy nữa, thì kiểu gì chị ấy cũng sẽ bị gia tộc nhốt lại cho mà xem!” Lương Huyền Du bực bội nói tiếp.
Lâm Dương nghe thấy vậy mà không khỏi thắc mắc.
“Cái tên Vân Tư Phàm này chạy đến gây phiền phức cho chúng ta? Tại sao gia tộc lại đi trừng phạt Huyền Mi cơ chứ? Đây đâu phải là lỗi của Huyền Mi đâu nhỉ? Sao lại đi giúp người ngoài kiểu đó được?”
Bil Kể từ lúc “Anh à! Anh không biết gì em ở đảo Tiêu Sầu trở về, Hiệp hội võ thuật ở Yến Kinh luôn để ý đến em. Từ đó, chắc chắn là do phía bên Hiệp hội võ thuật Yến Kinh gây áp lực, cho nên gia tộc mới trừng phạt em như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.