Chương 1335
Dạ Cầm
29/03/2022
“Chuyện này còn cần phải nói nữa sao?
Chủ tịch Lâm à, hành vi của cậu hôm nay chắc chắn đã gây chiến với Diệp Ưng chúng tôi. Thật ra nếu cậu không đồng ý với kế hoạch mua bán sáp nhập của chúng tôi, cậu hoàn toàn có thể đuổi bọn họ đi thay vì đánh họ bị thương như vậy, sau khi chuyện này bị truyền ra ngoài, chẳng phải thể diện của Diệp Ưng chúng tôi sẽ mất hết sao? Nếu như thế thì dù Diệp Ưng chúng tôi không muốn trả thù cũng không được.” Người đàn ông lắc đầu cười.
“Vậy thì tôi cũng muốn hỏi, chuyện sai người đánh gãy chân tay tôi, chắc là mệnh lệnh của Diệp Ưng mấy người giao cho bọn họ có đúng không? Nếu chân tay tôi bị đánh gãy vậy thì thể diện của tôi… Phải để ở đâu đây?” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Người đàn ông giật mình, nheo mắt không nói gì.
Nhưng khi thấy Lâm Dương đứng lên, đi tới trước mặt người đàn ông kia.
Trong mắt người đàn ông kia hiện lên chút cảnh giác, toàn thân anh ta căng thẳng, dường như anh ta sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Nhưng hình như Lâm Dương không có ý định động đến anh ta, thay vào đó anh sửa sang lại chiếc áo sơ mi hơi xộc xệch của mình rồi điềm nhiên nói: “Anh về nói với sếp của anh, tôi là người ăn mềm không ăn cứng, muốn cứng rắn với tôi, thì cùng lắm là cá chết lưới rách. Tôi chỉ có một mình cô độc, không có gì phải bận tâm, nếu không đấu được với Diệp Ưng mấy người thì tôi cũng sẽ lột một lớp da của mấy người xuống. Đây cũng không phải là vấn đề lớn gì lớn, anh thấy thế nào?”
Những lời này vừa nói ra thì hơi thở của người đàn ông đó đột nhiên trở nên căng thẳng.
“Chủ tịch Lâm à, ý tưởng này của cậu…
Rất nguy hiểm đấy.” Anh ta khàn giọng nói.
“Nếu tôi không có ý tưởng như vậy thì tôi sẽ càng nguy hiểm hơn.” Lâm Dương lắc đầu.
Người đàn ông kia không nói gì nữa, im lặng nhìn chằm chằm vào ánh mắt lạnh lùng của Lâm Dương, khit mũi một cái, xoay người rời đi.
Lâm Dương yên lặng quan sát.
“Chủ tịch Lâm, có cần phái người giám sát Diệp Ưng không?” Mã Hải nhanh chóng bước lên phía trước căng thẳng hỏi.
“Giám sát như thế nào?” Lâm Dương quay đầu hỏi.
“Tất nhiên là cho người đến giám sát địa bàn của Diệp Ưng ở Yến Kinh, theo dõi một số thành viên chủ chốt của Diệp Ưng, thực hiện giám sát 11 với tất cả mọi thành viên của họ, nếu họ có bất kỳ thay đổi nào, thì có thể báo cáo ngay cho chúng ta biết.” Mã Hải nói.
“Vậy ông có biết Diệp Ưng ở Yến Kinh chỉ là một chi nhánh, trụ sở chủ chốt của bọn họ cũng không ở Yến Kinh không?” Lâm Dương lại nói.
“Chi… Chi nhánh?”
Mã Hải sửng sốt, sau đó vội vàng hỏi: “Vậy trụ sở ở đâu?”
“Tôi cũng không biết.”
Lâm Dương lắc đầu nói: “Thế lực của Diệp Ưng quá lớn mạnh, thật ra ở tỉnh nào cũng có chi nhánh của bọn họ. Người của gia tộc bọn họ trải khắp cả nước, có rất nhiều thủ đoạn phi thường, những gia tộc bình thường không thể so sánh được, mà trong Diệp Ưng lại xuất hiện rất nhiều nhân tài. Theo những gì tôi biết, trong số những người trẻ tuổi thuộc thế hệ trước của Diệp Ưng, có ba người đã lọt vào bảng Thiên Kiêu.”
Mã Hải nghe thấy vậy thì hít mạnh một hơi.
Ba người lọt vào Thiên Kiêu Bảng?
Với bối cảnh này, cả nước có rất ít gia tộc có thể sánh được.
“Chúng ta cứ yên lặng xem diễn biến đi, Diệp Ưng đến tìm tôi, thực ra đơn giản là vì muốn tiền. Tôi liên tục dọa bọn họ như thế, hẳn là có hiệu quả, đại hội sắp được tổ chức, bọn họ chắc chắn sẽ không muốn cá chết lưới rách cùng với tôi.” Lâm Dương nói.
“Được rồi. Nhưng chủ tịch Lâm, đại hội là cái gì vậy?” Mã Hải khó hiểu hỏi.
“Ông không biết à?”
“Tôi đã nghe nói qua, nhưng… Nhưng mà tôi không biết rõ lắm.” Mã Hải xấu hổ cúi đầu.
Lâm Dương nghe thấy thế thì thở phào.
Mã Hải từng là người lãnh đạo của một tập đoàn hạng hai ở Giang Thành, tầm mắt của ông ta cũng chỉ đặt ở mảnh đất Giang Thành này, đương nhiên không biết nhiều lắm về đại hội.
Cho dù bây giờ ông ta đã quản lý một tập đoàn to như Dương Hoa, những người mà ông ta gặp cũng đã cao hơn trước rất nhiều, nhưng ông ta vẫn biết rất ít về khía cạnh này.
“Đại hội là một sự kiện cực kỳ quan trọng, về phần nó quan trọng như thế nào, tôi sẽ giải thích cho ông hiểu như thế này. Đại hội lần này sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh tương lai của rất nhiều tập đoàn lớn và các gia tộc lớn ở Việt Nam.”
Chủ tịch Lâm à, hành vi của cậu hôm nay chắc chắn đã gây chiến với Diệp Ưng chúng tôi. Thật ra nếu cậu không đồng ý với kế hoạch mua bán sáp nhập của chúng tôi, cậu hoàn toàn có thể đuổi bọn họ đi thay vì đánh họ bị thương như vậy, sau khi chuyện này bị truyền ra ngoài, chẳng phải thể diện của Diệp Ưng chúng tôi sẽ mất hết sao? Nếu như thế thì dù Diệp Ưng chúng tôi không muốn trả thù cũng không được.” Người đàn ông lắc đầu cười.
“Vậy thì tôi cũng muốn hỏi, chuyện sai người đánh gãy chân tay tôi, chắc là mệnh lệnh của Diệp Ưng mấy người giao cho bọn họ có đúng không? Nếu chân tay tôi bị đánh gãy vậy thì thể diện của tôi… Phải để ở đâu đây?” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Người đàn ông giật mình, nheo mắt không nói gì.
Nhưng khi thấy Lâm Dương đứng lên, đi tới trước mặt người đàn ông kia.
Trong mắt người đàn ông kia hiện lên chút cảnh giác, toàn thân anh ta căng thẳng, dường như anh ta sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Nhưng hình như Lâm Dương không có ý định động đến anh ta, thay vào đó anh sửa sang lại chiếc áo sơ mi hơi xộc xệch của mình rồi điềm nhiên nói: “Anh về nói với sếp của anh, tôi là người ăn mềm không ăn cứng, muốn cứng rắn với tôi, thì cùng lắm là cá chết lưới rách. Tôi chỉ có một mình cô độc, không có gì phải bận tâm, nếu không đấu được với Diệp Ưng mấy người thì tôi cũng sẽ lột một lớp da của mấy người xuống. Đây cũng không phải là vấn đề lớn gì lớn, anh thấy thế nào?”
Những lời này vừa nói ra thì hơi thở của người đàn ông đó đột nhiên trở nên căng thẳng.
“Chủ tịch Lâm à, ý tưởng này của cậu…
Rất nguy hiểm đấy.” Anh ta khàn giọng nói.
“Nếu tôi không có ý tưởng như vậy thì tôi sẽ càng nguy hiểm hơn.” Lâm Dương lắc đầu.
Người đàn ông kia không nói gì nữa, im lặng nhìn chằm chằm vào ánh mắt lạnh lùng của Lâm Dương, khit mũi một cái, xoay người rời đi.
Lâm Dương yên lặng quan sát.
“Chủ tịch Lâm, có cần phái người giám sát Diệp Ưng không?” Mã Hải nhanh chóng bước lên phía trước căng thẳng hỏi.
“Giám sát như thế nào?” Lâm Dương quay đầu hỏi.
“Tất nhiên là cho người đến giám sát địa bàn của Diệp Ưng ở Yến Kinh, theo dõi một số thành viên chủ chốt của Diệp Ưng, thực hiện giám sát 11 với tất cả mọi thành viên của họ, nếu họ có bất kỳ thay đổi nào, thì có thể báo cáo ngay cho chúng ta biết.” Mã Hải nói.
“Vậy ông có biết Diệp Ưng ở Yến Kinh chỉ là một chi nhánh, trụ sở chủ chốt của bọn họ cũng không ở Yến Kinh không?” Lâm Dương lại nói.
“Chi… Chi nhánh?”
Mã Hải sửng sốt, sau đó vội vàng hỏi: “Vậy trụ sở ở đâu?”
“Tôi cũng không biết.”
Lâm Dương lắc đầu nói: “Thế lực của Diệp Ưng quá lớn mạnh, thật ra ở tỉnh nào cũng có chi nhánh của bọn họ. Người của gia tộc bọn họ trải khắp cả nước, có rất nhiều thủ đoạn phi thường, những gia tộc bình thường không thể so sánh được, mà trong Diệp Ưng lại xuất hiện rất nhiều nhân tài. Theo những gì tôi biết, trong số những người trẻ tuổi thuộc thế hệ trước của Diệp Ưng, có ba người đã lọt vào bảng Thiên Kiêu.”
Mã Hải nghe thấy vậy thì hít mạnh một hơi.
Ba người lọt vào Thiên Kiêu Bảng?
Với bối cảnh này, cả nước có rất ít gia tộc có thể sánh được.
“Chúng ta cứ yên lặng xem diễn biến đi, Diệp Ưng đến tìm tôi, thực ra đơn giản là vì muốn tiền. Tôi liên tục dọa bọn họ như thế, hẳn là có hiệu quả, đại hội sắp được tổ chức, bọn họ chắc chắn sẽ không muốn cá chết lưới rách cùng với tôi.” Lâm Dương nói.
“Được rồi. Nhưng chủ tịch Lâm, đại hội là cái gì vậy?” Mã Hải khó hiểu hỏi.
“Ông không biết à?”
“Tôi đã nghe nói qua, nhưng… Nhưng mà tôi không biết rõ lắm.” Mã Hải xấu hổ cúi đầu.
Lâm Dương nghe thấy thế thì thở phào.
Mã Hải từng là người lãnh đạo của một tập đoàn hạng hai ở Giang Thành, tầm mắt của ông ta cũng chỉ đặt ở mảnh đất Giang Thành này, đương nhiên không biết nhiều lắm về đại hội.
Cho dù bây giờ ông ta đã quản lý một tập đoàn to như Dương Hoa, những người mà ông ta gặp cũng đã cao hơn trước rất nhiều, nhưng ông ta vẫn biết rất ít về khía cạnh này.
“Đại hội là một sự kiện cực kỳ quan trọng, về phần nó quan trọng như thế nào, tôi sẽ giải thích cho ông hiểu như thế này. Đại hội lần này sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh tương lai của rất nhiều tập đoàn lớn và các gia tộc lớn ở Việt Nam.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.