Chương 1334
Dạ Cầm
29/03/2022
Cửa bị đẩy ra, Mã Hải vội vàng bước vào.
“Chủ tịch Lâm, văn phòng ở tầng cao nhất cần phải sửa chữa nên phòng làm việc của cậu tạm thời sẽ chuyển đến tầng này.
Ngoài ra, tôi đã yêu cầu Huỳnh Lam và Thủy Bình Vân tăng cường lực lượng an ninh xung quanh công ty.” Mã Hải cung kính nói.
“Hai người đó bây giờ đang ở đâu?” Lâm Dương hỏi.
“Đã đưa đến bệnh viện thành phố rồi.”
“Lát nữa đến bệnh viện thành phố nhìn một chút.”
Lâm Dương đứng dậy.
“Cái gì?”
Mã Hải ngạc nhiên, vội vàng nói: “Chủ tịch Lâm à, chuyện này… Cậu đến bệnh viện thành phố làm gì vậy?”
“Tôi phải hỏi mấy người của Diệp Ưng vài chuyện, đi thôi.”
Lâm Dương bình tĩnh nói.
Mã Hải sửng sốt, vội vàng chuẩn bị xe.
Hai giờ sau.
Lâm Dương thay quần áo rồi đi theo Mã Hải đến bệnh viện.
Đôi nam nữ kia đang được phẫu thuật, hai cảnh sát tuần tra canh giữ ở bên ngoài, chờ đến khi hai người kia bình phục sẽ tiến hành tra hỏi.
Đương nhiên Lâm Dương không tới vì hai người này.
Anh ngồi ngoài hành lang, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mã Hải đứng bên cạnh bối rối.
Lâm Dương có chuyện gì muốn hỏi bọn họ à?
Nếu cậu ấy muốn hỏi, sao trước đây không hỏi? Mà phải đợi đến lúc này?
Nhưng đúng lúc này, một người đàn ông mặc vest, đeo kính râm bước nhanh tới.
Đôi giày da của người đàn ông này rất bóng, khi giãm xuống đất phát ra âm thanh lanh lảnh.
Mã Hải vô thức nhìn về phía người đàn ông kia.
Mà người kia dường như đã nhận ra Lâm Dương, khóe miệng nhếch lên, đi thẳng về phía anh.
“Người của Diệp Ưng à?” Lâm Dương mở mắt ra, bình tĩnh nói.
“Không ngờ chủ tịch Lâm lại đợi tôi ở đây?” Người đàn ông kia hoàn toàn không có vẻ gì là kinh ngạc, cười nhẹ nói.
“Chắc là Diệp Ưng của mấy người cũng đã biết rõ thái độ của tôi rồi nhỉ?” Lâm Dương nói.
“Đã biết rồi, chủ tịch Lâm à, cậu rất đặc biệt, nhưng theo tôi thấy… Cậu cũng rất ngu ngốc.”
Người đàn ông mỉm cười nói.
Rất ngu ngốc sao?
Mã Hải đứng bên cạnh giận tím mặt: “Cậu đang nói cái gì vậy hả? Chú ý lời nói của cậu đi.”
Theo đánh giá của ông ta thì Lâm Dương giống như một vị thần, không những có y thuật tuyệt đỉnh mà võ công cũng rất cao cường, ngay cả ánh mắt cũng vô cùng lão luyện luyện, độc đáo.
Từ lâu, Mã Hải đã coi anh như một vị thần.
Nhưng bây giờ người này lại dám khinh thường bác sĩ Lâm như vậy.
Làm sao ông ta có thể không tức giận chứ?
“Mã Hải, không cần kích động.”
Lâm Dương liếc mắt nhìn người đàn ông: “Nói cho tôi biết, tại sao lại nói tôi ngu ngốc?”
“Chủ tịch Lâm, văn phòng ở tầng cao nhất cần phải sửa chữa nên phòng làm việc của cậu tạm thời sẽ chuyển đến tầng này.
Ngoài ra, tôi đã yêu cầu Huỳnh Lam và Thủy Bình Vân tăng cường lực lượng an ninh xung quanh công ty.” Mã Hải cung kính nói.
“Hai người đó bây giờ đang ở đâu?” Lâm Dương hỏi.
“Đã đưa đến bệnh viện thành phố rồi.”
“Lát nữa đến bệnh viện thành phố nhìn một chút.”
Lâm Dương đứng dậy.
“Cái gì?”
Mã Hải ngạc nhiên, vội vàng nói: “Chủ tịch Lâm à, chuyện này… Cậu đến bệnh viện thành phố làm gì vậy?”
“Tôi phải hỏi mấy người của Diệp Ưng vài chuyện, đi thôi.”
Lâm Dương bình tĩnh nói.
Mã Hải sửng sốt, vội vàng chuẩn bị xe.
Hai giờ sau.
Lâm Dương thay quần áo rồi đi theo Mã Hải đến bệnh viện.
Đôi nam nữ kia đang được phẫu thuật, hai cảnh sát tuần tra canh giữ ở bên ngoài, chờ đến khi hai người kia bình phục sẽ tiến hành tra hỏi.
Đương nhiên Lâm Dương không tới vì hai người này.
Anh ngồi ngoài hành lang, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mã Hải đứng bên cạnh bối rối.
Lâm Dương có chuyện gì muốn hỏi bọn họ à?
Nếu cậu ấy muốn hỏi, sao trước đây không hỏi? Mà phải đợi đến lúc này?
Nhưng đúng lúc này, một người đàn ông mặc vest, đeo kính râm bước nhanh tới.
Đôi giày da của người đàn ông này rất bóng, khi giãm xuống đất phát ra âm thanh lanh lảnh.
Mã Hải vô thức nhìn về phía người đàn ông kia.
Mà người kia dường như đã nhận ra Lâm Dương, khóe miệng nhếch lên, đi thẳng về phía anh.
“Người của Diệp Ưng à?” Lâm Dương mở mắt ra, bình tĩnh nói.
“Không ngờ chủ tịch Lâm lại đợi tôi ở đây?” Người đàn ông kia hoàn toàn không có vẻ gì là kinh ngạc, cười nhẹ nói.
“Chắc là Diệp Ưng của mấy người cũng đã biết rõ thái độ của tôi rồi nhỉ?” Lâm Dương nói.
“Đã biết rồi, chủ tịch Lâm à, cậu rất đặc biệt, nhưng theo tôi thấy… Cậu cũng rất ngu ngốc.”
Người đàn ông mỉm cười nói.
Rất ngu ngốc sao?
Mã Hải đứng bên cạnh giận tím mặt: “Cậu đang nói cái gì vậy hả? Chú ý lời nói của cậu đi.”
Theo đánh giá của ông ta thì Lâm Dương giống như một vị thần, không những có y thuật tuyệt đỉnh mà võ công cũng rất cao cường, ngay cả ánh mắt cũng vô cùng lão luyện luyện, độc đáo.
Từ lâu, Mã Hải đã coi anh như một vị thần.
Nhưng bây giờ người này lại dám khinh thường bác sĩ Lâm như vậy.
Làm sao ông ta có thể không tức giận chứ?
“Mã Hải, không cần kích động.”
Lâm Dương liếc mắt nhìn người đàn ông: “Nói cho tôi biết, tại sao lại nói tôi ngu ngốc?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.