Chương 1353
Dạ Cầm
29/03/2022
Lúc này không ít khách đi qua chỗ bọn họ khi nhìn thấy Tô Nhan thì đều chủ động dừng lại lên tiếng chào hỏi.
Tô Nhan không khỏi giật mình, cô vội vàng mỉm cười đáp lại.
Cô ngây ngốc nhìn về phía những người vừa chào hỏi mình, trong đầu là một mảng trống rỗng.
Bởi vì ở đây có rất nhiều gương mặt cô đã từng gặp rồi.
Những tai to mặt lớn của bất động sản Giang Thành.
Những lão đại của thương mại Giang Thành.
Còn có đầu tàu của các ngành ẩm thực, châu báu, thiết kế thời trang…
Rất nhiều người đều là những người Tô Nhan mong muốn được hợp tác cùng thế nhưng lại không cách nào tiếp cận được.
Thế nhưng hôm nay, bọn họ từng người từng người một lại có thể chủ động lên tiếng chào hỏi cô sao?
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Càng nghĩ Tô Nhan lại càng cảm thấy kinh ngạc.
Có thể khiến cô nhận được sự quan tâm †o lớn như thế này, e là chỉ có một nguyên nhân duy nhất!
“Bác sĩ Lâm!” Tô Nhan trâm giọng nói.
“Bây giờ cả thế giới đều nghĩ rằng em và bác sĩ Lâm là một đôi rồi. Bọn họ muốn kết giao với em cũng là chuyện đương nhiên.”
Lâm Dương bất đắc dĩ nói.
“Mặc kệ bọn họ đi, dù sao em cũng chỉ đến để hoàn thành điều kiện mà mẹ đưa ra.
Chúng mình tìm chỗ nào rồi ngồi ở đó một lát sau đó chúng mình đi về là được rồi.”
Sắc mặt của Tô Nhan hơi trầm xuống, cô túm lấy tay Lâm Dương sau đó kéo anh tới ngồi ở một chiếc bàn sâu trong một góc.
Nhưng mà hai người còn chưa kịp đặt mông xuống thì một anh chàng đẹp trang mặc bộ vest thẳng thớm trên người dắt tay một cô gái đi tới.
“Cô Lý, xin chào. Tôi là Cư Chí Cường, tôi có thể làm quen với cô được không? Đây là danh thiếp của tôi!” Người đàn ông đó nở một nụ cười quyến rũ sau đó đưa tấm danh thiếp qua.
Tô Nhan đưa mắt nhìn tấm danh thiếp, cả người không khỏi run lên, cô thất thanh nói: “Bố của anh có phải là… Cư Nam An không?”
“Xem ra cô Lý cũng đã từng nghe qua tên của bố tôi.” Cư Chí Cường cười cười, trên gương mặt anh ta còn mang theo vẻ kiêu ngạo.
“Sao có thể chưa từng nghe qua được chứ? Có thể nói việc làm ăn buôn Tập đoàn Chính Hoa của nhà anh đã có mặt trên toàn quốc, dường như ở thành phố nào cũng có quảng trường của Chính Hoa nhà các anh.
Người Trung Quốc còn ai mà chưa từng nghe thấy tiếng tăm lừng lẫy nhà anh chứ?” Tô Nhan bật cười, cô cũng đưa danh thiếp sang cho Cư Chí Cường. Vẻ mặt phiền chán lúc nãy đã biến mất mà thay vào đó là một nụ cười chuyên nghiệp được treo lên khóe môi.
Tập đoàn Chính Hoa?
Lâm Dương đứng ở bên cạnh, khoé mi của anh hơi động đậy một chút. Anh cũng đã từng nghe qua cái tên này.
Có lẽ đây chính là doanh nghiệp nằm trong top 100 trong nước.
Không ngờ thái tử của Chính Hoa cũng tới tham gia buổi yến tiệc này, quả là không bình thường.
“Gô Lý, Tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan cũng rất có tiềm lực, tôi muốn bàn chuyện hợp tác với cô, không biết bây giờ cô có thời gian rảnh không?” Cư Chí Cường cười nói.
“Có rảnh! Tôi có thời gian rảnh! Anh Cư, mời anh ngồi.” Tô Nhan vô cùng hoan hỉ, cô vội vàng đứng dậy nói.
“Được.”
Cư Chí Cường gật gật đầu, nhưng mà anh ta không có lập tức ngồi xuống mà quay sang Lâm Dương đang ngồi ở bên cạnh, nói: “Anh này, tôi có thể nhờ anh nhường cho tôi vị trí đó không?”
“Nhường chỗ?” Lâm Dương hơi sững người, anh nhìn trái nhìn phải rồi nhìn sang chỗ trống bên cạnh, lên tiếng nói: “Đây không phải là đều là vị trí có thể ngồi được sao? Tại sao còn muốn tôi nhường chỗ?”
Tô Nhan không khỏi giật mình, cô vội vàng mỉm cười đáp lại.
Cô ngây ngốc nhìn về phía những người vừa chào hỏi mình, trong đầu là một mảng trống rỗng.
Bởi vì ở đây có rất nhiều gương mặt cô đã từng gặp rồi.
Những tai to mặt lớn của bất động sản Giang Thành.
Những lão đại của thương mại Giang Thành.
Còn có đầu tàu của các ngành ẩm thực, châu báu, thiết kế thời trang…
Rất nhiều người đều là những người Tô Nhan mong muốn được hợp tác cùng thế nhưng lại không cách nào tiếp cận được.
Thế nhưng hôm nay, bọn họ từng người từng người một lại có thể chủ động lên tiếng chào hỏi cô sao?
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Càng nghĩ Tô Nhan lại càng cảm thấy kinh ngạc.
Có thể khiến cô nhận được sự quan tâm †o lớn như thế này, e là chỉ có một nguyên nhân duy nhất!
“Bác sĩ Lâm!” Tô Nhan trâm giọng nói.
“Bây giờ cả thế giới đều nghĩ rằng em và bác sĩ Lâm là một đôi rồi. Bọn họ muốn kết giao với em cũng là chuyện đương nhiên.”
Lâm Dương bất đắc dĩ nói.
“Mặc kệ bọn họ đi, dù sao em cũng chỉ đến để hoàn thành điều kiện mà mẹ đưa ra.
Chúng mình tìm chỗ nào rồi ngồi ở đó một lát sau đó chúng mình đi về là được rồi.”
Sắc mặt của Tô Nhan hơi trầm xuống, cô túm lấy tay Lâm Dương sau đó kéo anh tới ngồi ở một chiếc bàn sâu trong một góc.
Nhưng mà hai người còn chưa kịp đặt mông xuống thì một anh chàng đẹp trang mặc bộ vest thẳng thớm trên người dắt tay một cô gái đi tới.
“Cô Lý, xin chào. Tôi là Cư Chí Cường, tôi có thể làm quen với cô được không? Đây là danh thiếp của tôi!” Người đàn ông đó nở một nụ cười quyến rũ sau đó đưa tấm danh thiếp qua.
Tô Nhan đưa mắt nhìn tấm danh thiếp, cả người không khỏi run lên, cô thất thanh nói: “Bố của anh có phải là… Cư Nam An không?”
“Xem ra cô Lý cũng đã từng nghe qua tên của bố tôi.” Cư Chí Cường cười cười, trên gương mặt anh ta còn mang theo vẻ kiêu ngạo.
“Sao có thể chưa từng nghe qua được chứ? Có thể nói việc làm ăn buôn Tập đoàn Chính Hoa của nhà anh đã có mặt trên toàn quốc, dường như ở thành phố nào cũng có quảng trường của Chính Hoa nhà các anh.
Người Trung Quốc còn ai mà chưa từng nghe thấy tiếng tăm lừng lẫy nhà anh chứ?” Tô Nhan bật cười, cô cũng đưa danh thiếp sang cho Cư Chí Cường. Vẻ mặt phiền chán lúc nãy đã biến mất mà thay vào đó là một nụ cười chuyên nghiệp được treo lên khóe môi.
Tập đoàn Chính Hoa?
Lâm Dương đứng ở bên cạnh, khoé mi của anh hơi động đậy một chút. Anh cũng đã từng nghe qua cái tên này.
Có lẽ đây chính là doanh nghiệp nằm trong top 100 trong nước.
Không ngờ thái tử của Chính Hoa cũng tới tham gia buổi yến tiệc này, quả là không bình thường.
“Gô Lý, Tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan cũng rất có tiềm lực, tôi muốn bàn chuyện hợp tác với cô, không biết bây giờ cô có thời gian rảnh không?” Cư Chí Cường cười nói.
“Có rảnh! Tôi có thời gian rảnh! Anh Cư, mời anh ngồi.” Tô Nhan vô cùng hoan hỉ, cô vội vàng đứng dậy nói.
“Được.”
Cư Chí Cường gật gật đầu, nhưng mà anh ta không có lập tức ngồi xuống mà quay sang Lâm Dương đang ngồi ở bên cạnh, nói: “Anh này, tôi có thể nhờ anh nhường cho tôi vị trí đó không?”
“Nhường chỗ?” Lâm Dương hơi sững người, anh nhìn trái nhìn phải rồi nhìn sang chỗ trống bên cạnh, lên tiếng nói: “Đây không phải là đều là vị trí có thể ngồi được sao? Tại sao còn muốn tôi nhường chỗ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.