Chương 1354
Dạ Cầm
29/03/2022
“Có vẻ anh không biết nhỉ, tôi không thích ngồi cùng với những kẻ rác
rưởi, bất tài, vô dụng cho lắm, như thế sẽ khiến tôi cảm thấy vô cùng
buồn nôn! Nếu như anh không để bụng thì có thể chuyển sang bàn bên cạnh
ngồi được không?” Cư Chí Cường cười nói.
Lời nói vừa mới dứt thì gương mặt của Tô Nhan đột nhiên biến sắc.
Lúc này Tô Nhan mới nhận ra, hoá ra cô đã quá ngây thơ rồi.
Cư Chí Cường này là người có thân phận như thế nào chứ? Sao anh ta có thể vô duyên vô cớ tự tìm tới cô để bàn chuyện hợp tác? Nghĩ đi nghĩ lại thì chẳng phải đấy là vì bác sĩ Lâm hay saol Sợ rằng anh ta muốn thông qua cô để kết giao với bác sĩ Lâm thì có.
Vê phần Lâm Dương… Đương nhiên bọn họ sẽ không thèm để anh vào mắt.
Trong mắt của những người này thì người mà bác sĩ Lâm thích chính là Tô Nhan.
Vậy thì người chông Lâm Dương trên danh nghĩa của Tô Nhan cũng đã trở thành một hòn đá ngáng chân lớn nhất.
Nếu ai có thể đá Lâm Dương ở bên cạnh Tô Nhan đi thì vô hình chung sẽ khiển bác sĩ Lâm nợ mình một cái ơn ân tình lớn, sau này cho đù là bàn chuyện làm ăn hay nhờ người ta giúp chút chuyện thì cũng sẽ trở nên đễ dàng hơn rất nhiêu.
Thế nên có rất nhiều người để lộ ra vẻ thù địch đối với Lâm Dương.
Trong đó có cả Cư Chí Cường.
Giò khắc này cuối cùng Tô Nhan cũng đã hiểu được vì sau lần này mẹ cô lại phá lệ, không có phản ứng gì khi cô nói sẽ đưa Lâm Dương cùng tới tham dự buổi yến tiệc này.
Bởi vì mẹ cô biết, chỉ cần Lâm Dương tới tham dự buổi yến tiệc này thì anh sẽ trở thành mục tiêu của rất nhiêu người.
Những người đó đều là những người muốn kết giao với bác sĩ Lâm, bọn họ đều sẽ coi Lâm Dương như cái gai trong mắt.
Ví dụ như Cư Chí Cường này.
Lâm Dương cũng chẳng phải tên ngốc, sao anh có thể không hiểu suy nghĩ của Cư Chí Cường chứ?
“Những lời nói này của anh Lâm là có ý gì vậy? Tố chất của anh thấp như thế này thì có lẽ phải tương đương với rác rưởi mới đúng chứ, thế mà lại cảm thấy buồn nôn với rác rưởi sao? Tôi thấy hình như anh không muốn ngồi chung với chúng tôi lắm, có lẽ không phải là vì ghét rác rưởi mà là ghét những người xem anh như rác rưởi ấy, có đúng không?”
Lâm Dương cười nói.
“Anh nói cái gì? Ý của anh là anh xem anh Cư như rác rưởi sao? Gan của anh cũng to phết nhỉ!
Dám nhục mạ anh Cư!”
Cô gái đi cùng Cư Chí Cường đang đứng ở bên cạnh nhất thời nổi giận, cô ta đập bàn sau đó chỉ thẳng vào mặt Lâm Dương nói.
“Ý của tôi chính là vật họp theo loài đáy.
Anh này đã không có tố chất rồi, những người đi cùng bên cạnh tố chất cũng chẳng ra làm sao cả!”
Lâm Dương lắc đầu, nhún nhún vai.
“Anh…”
Người phụ nữ kia tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, chuẩn bị lấy hơi mắng chửi một tràng.
Thế nhưng Cư Chí Cường ở bên cạnh lại ngăn cô ta lại.
⁄A Bình, em đừng tức giận.
Việc gì em phải tức giận với một tên rác rưởi như hắn chứ?”
Cư Chí Cường khẽ cười một tiếng sau đó quay đầu nhìn sang Lâm Dương.
“Anh chính là Lâm Dương nhỉ.”
“Sao nào? Ngay cả tôi là ai anh cũng không biết mà đã tới khiêu khích tôi sao?”
Lâm Dương cảm thấy hơi buồn cười.
“Tôi đã từng nghe qua tên của anh rồi, thế nhưng chưa từng được gặp mặt. Theo như những gì tôi biết thì anh chính là kẻ bất tài vô dụng có tiếng ở Giang Thành. Hôm nay vừa mới nhìn thấy anh thì thấy hình như anh không phải là bộ dạng đó, vì thế tôi không dám tin.” Cư Chí Cường nói.
“Thế sao?”
Lời nói vừa mới dứt thì gương mặt của Tô Nhan đột nhiên biến sắc.
Lúc này Tô Nhan mới nhận ra, hoá ra cô đã quá ngây thơ rồi.
Cư Chí Cường này là người có thân phận như thế nào chứ? Sao anh ta có thể vô duyên vô cớ tự tìm tới cô để bàn chuyện hợp tác? Nghĩ đi nghĩ lại thì chẳng phải đấy là vì bác sĩ Lâm hay saol Sợ rằng anh ta muốn thông qua cô để kết giao với bác sĩ Lâm thì có.
Vê phần Lâm Dương… Đương nhiên bọn họ sẽ không thèm để anh vào mắt.
Trong mắt của những người này thì người mà bác sĩ Lâm thích chính là Tô Nhan.
Vậy thì người chông Lâm Dương trên danh nghĩa của Tô Nhan cũng đã trở thành một hòn đá ngáng chân lớn nhất.
Nếu ai có thể đá Lâm Dương ở bên cạnh Tô Nhan đi thì vô hình chung sẽ khiển bác sĩ Lâm nợ mình một cái ơn ân tình lớn, sau này cho đù là bàn chuyện làm ăn hay nhờ người ta giúp chút chuyện thì cũng sẽ trở nên đễ dàng hơn rất nhiêu.
Thế nên có rất nhiều người để lộ ra vẻ thù địch đối với Lâm Dương.
Trong đó có cả Cư Chí Cường.
Giò khắc này cuối cùng Tô Nhan cũng đã hiểu được vì sau lần này mẹ cô lại phá lệ, không có phản ứng gì khi cô nói sẽ đưa Lâm Dương cùng tới tham dự buổi yến tiệc này.
Bởi vì mẹ cô biết, chỉ cần Lâm Dương tới tham dự buổi yến tiệc này thì anh sẽ trở thành mục tiêu của rất nhiêu người.
Những người đó đều là những người muốn kết giao với bác sĩ Lâm, bọn họ đều sẽ coi Lâm Dương như cái gai trong mắt.
Ví dụ như Cư Chí Cường này.
Lâm Dương cũng chẳng phải tên ngốc, sao anh có thể không hiểu suy nghĩ của Cư Chí Cường chứ?
“Những lời nói này của anh Lâm là có ý gì vậy? Tố chất của anh thấp như thế này thì có lẽ phải tương đương với rác rưởi mới đúng chứ, thế mà lại cảm thấy buồn nôn với rác rưởi sao? Tôi thấy hình như anh không muốn ngồi chung với chúng tôi lắm, có lẽ không phải là vì ghét rác rưởi mà là ghét những người xem anh như rác rưởi ấy, có đúng không?”
Lâm Dương cười nói.
“Anh nói cái gì? Ý của anh là anh xem anh Cư như rác rưởi sao? Gan của anh cũng to phết nhỉ!
Dám nhục mạ anh Cư!”
Cô gái đi cùng Cư Chí Cường đang đứng ở bên cạnh nhất thời nổi giận, cô ta đập bàn sau đó chỉ thẳng vào mặt Lâm Dương nói.
“Ý của tôi chính là vật họp theo loài đáy.
Anh này đã không có tố chất rồi, những người đi cùng bên cạnh tố chất cũng chẳng ra làm sao cả!”
Lâm Dương lắc đầu, nhún nhún vai.
“Anh…”
Người phụ nữ kia tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, chuẩn bị lấy hơi mắng chửi một tràng.
Thế nhưng Cư Chí Cường ở bên cạnh lại ngăn cô ta lại.
⁄A Bình, em đừng tức giận.
Việc gì em phải tức giận với một tên rác rưởi như hắn chứ?”
Cư Chí Cường khẽ cười một tiếng sau đó quay đầu nhìn sang Lâm Dương.
“Anh chính là Lâm Dương nhỉ.”
“Sao nào? Ngay cả tôi là ai anh cũng không biết mà đã tới khiêu khích tôi sao?”
Lâm Dương cảm thấy hơi buồn cười.
“Tôi đã từng nghe qua tên của anh rồi, thế nhưng chưa từng được gặp mặt. Theo như những gì tôi biết thì anh chính là kẻ bất tài vô dụng có tiếng ở Giang Thành. Hôm nay vừa mới nhìn thấy anh thì thấy hình như anh không phải là bộ dạng đó, vì thế tôi không dám tin.” Cư Chí Cường nói.
“Thế sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.