Chương 1568
Dạ Cầm
24/05/2022
Nếu như bác sĩ Lâm không ra mặt, Định Mao sẽ gọi bọn họ ra đối phó
với đám người tên Nghị kia… Đến lúc đó e là toàn bộ đám người bọn họ đều phải bò ở đây rồi.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào chính giữa.
Lúc này, bác sĩ Lâm và Nghị đã lao vào cuộc chiến.
Nghị không hề khách sáo một chút nào, trực tiếp triển khai một đợt tấn công điên cuồng như mưa bão về phía bác sĩ Lâm, hơn nữa đều là những đòn chí mạng.
Tay chân của hắn ta giống như là một dây pháo đang nồ mãnh liệt vậy, mỗi một đòn tấn công qua đi đều tạo thành những chấn động khủng khϊế͙p͙.
Thế nhưng… bác sĩ Lâm trước sau vẫn giông như một ngọn núi lớn vững chải vậy, hiên ngang không ngã.
Cho dù là Nghị có tấn công mãnh liệt đến mức nào, dường như dối với anh cũng không hề có chút tác dụng nào! “Nghị, anh chưa ăn cơm à?”
Thấy Nghị đã tấn công một đợt rồi mà vẫn chưa đánh ngã được Lâm Dương, cậu Ba nhà họ Dương bên này không vừa ý, hừ lạnh lên tiếng.
“Không cần phải nôn nóng!”
Nghị khàn giọng đáp, đột nhiên trong đôi mắt lộ ra ý hung tàn, tiếp đó nhún người nhảy lên một cái, người liền nhảy cao đến bảy tám mét, sau đó trực tiếp rơi thẳng xuống, một đấm từ trêи giáng xuống người Lâm Dương.
‘ẦÂm ầm ầm… Người còn chưa đến, nắm đấm cứng như sắt đang giáng xuống kia đã phát ra tiếng ầm vang khủng khϊế͙p͙, càng có một loại áp lực không thể dùng từ ngữ để hình dung từ trêи người Nghị bạo phát ra.
Giống như là thứ đang rơi xuống không phải là một người.
Mà là một ngọn núi lớn! Hô hấp của những người xung quanh nhất thời run rầy.
Cánh tay của Lâm Dương khẽ phất.
“Veol’ Một cây kim châm từ trong ngón tay anh bay ra ngoài, chuẩn xác đâm về phía nắm đấm đang rơi xuống của tên Nghị kia.
Thế nhưng… vào lúc kim châm tiếp xúc với tên Nghị, lại bị sức lực bùng phát khủng khϊế͙p͙ phóng ra từ nắm đấm kia làm cho bay ra xa.
Đầu mày Lâm Dương khẽ cau lại.
Vào ngay lúc này, kim châm đã không chống đỡ nồi sức tấn công của Nghị! “Chết đi!”
Hai mắt tên Nghị sáng quắc, càng tăng thêm sự tự tin, tất cả sức lực đều tập trung vào nắm đấm kia.”
Hắn muốn dùng nắm đấm này để quyết định thắng thua! Nhưng vào ngay lúc nắm đấm rơi xuống, Lâm Dương ở phía dưới lại không hề trốn tránh, ngược lại lại đưa tay lên một lần nữa, hướng về phía nắm đấm đang rơi xuống của Nghị mà nắm chặt nắm đấm… Cái gì?? Hô hấp của Nghị trở nên căng thẳng.
Những người của nhà họ Dương kia cũng ngây ngốc.
Bác sĩ Lâm thế mà lại muốn… trực diện va chạm với Nghị? Anh điên rồi à? Phải biết rằng bác sĩ Lâm vẫn chưa dùng kim châm đề tăng thêm sức mạnh cho cơ bắp của mình! Oai phong về võ y của anh căn bản không hề thề hiện ra! Người này… rốt cuộc là đang nghĩ như thế nào vậy? Mọi người không ai biết.
Hai nắm đấm cũng đã chính thức va chạm với nhau.
‘Bốp’! Lại là một tiếng ầm vang kịch liệt truyền ra.
Liền nhìn thấy nơi giao nhau của hai nắm đấm bùng nổ ra một làn sóng khí với sức mạnh khủng khϊế͙p͙, giống như là những đóa hoa đang phân tán ra xung quanh.
Toàn bộ đất cát ở xung quanh đều bị lật tung lên, có mấy ngọn đèn đường trực tiếp bị đánh gãy.
Những người đang đứng ở vòng vây bên ngoài kia đều có thể cảm nhận được rõ ràng một luồng gió mạnh đang thổi quét qua mặt mình.
Đương nhiên, điều khiến cho mọi người kinh hãi nhất chính là một nắm đấm này rơi xuống, mặt đất ở dưới chân Lâm Dương liền vị nồ vụn.
Mặt đất bị nứt vỡ khủng khϊế͙p͙ tạo thành bốn năm đường, kéo dài ngoằn ngoèo ra xung quanh.
Nhưng bác sĩ Lâm kia… lại vẫn đứng vững ngay tại chỗ cũ, không hề lay chuyền! Một đấm này vẫn không hề đánh ngã được anh như cũ.
“Cái gì?”
Những người xung quanh kinh ngạc đến cực điểm, nhất thời tưởng rằng bản thân nhìn nhầm.
“Chuyện này là không thể nào!”
Dương Trọng cũng ngây ngốc.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào chính giữa.
Lúc này, bác sĩ Lâm và Nghị đã lao vào cuộc chiến.
Nghị không hề khách sáo một chút nào, trực tiếp triển khai một đợt tấn công điên cuồng như mưa bão về phía bác sĩ Lâm, hơn nữa đều là những đòn chí mạng.
Tay chân của hắn ta giống như là một dây pháo đang nồ mãnh liệt vậy, mỗi một đòn tấn công qua đi đều tạo thành những chấn động khủng khϊế͙p͙.
Thế nhưng… bác sĩ Lâm trước sau vẫn giông như một ngọn núi lớn vững chải vậy, hiên ngang không ngã.
Cho dù là Nghị có tấn công mãnh liệt đến mức nào, dường như dối với anh cũng không hề có chút tác dụng nào! “Nghị, anh chưa ăn cơm à?”
Thấy Nghị đã tấn công một đợt rồi mà vẫn chưa đánh ngã được Lâm Dương, cậu Ba nhà họ Dương bên này không vừa ý, hừ lạnh lên tiếng.
“Không cần phải nôn nóng!”
Nghị khàn giọng đáp, đột nhiên trong đôi mắt lộ ra ý hung tàn, tiếp đó nhún người nhảy lên một cái, người liền nhảy cao đến bảy tám mét, sau đó trực tiếp rơi thẳng xuống, một đấm từ trêи giáng xuống người Lâm Dương.
‘ẦÂm ầm ầm… Người còn chưa đến, nắm đấm cứng như sắt đang giáng xuống kia đã phát ra tiếng ầm vang khủng khϊế͙p͙, càng có một loại áp lực không thể dùng từ ngữ để hình dung từ trêи người Nghị bạo phát ra.
Giống như là thứ đang rơi xuống không phải là một người.
Mà là một ngọn núi lớn! Hô hấp của những người xung quanh nhất thời run rầy.
Cánh tay của Lâm Dương khẽ phất.
“Veol’ Một cây kim châm từ trong ngón tay anh bay ra ngoài, chuẩn xác đâm về phía nắm đấm đang rơi xuống của tên Nghị kia.
Thế nhưng… vào lúc kim châm tiếp xúc với tên Nghị, lại bị sức lực bùng phát khủng khϊế͙p͙ phóng ra từ nắm đấm kia làm cho bay ra xa.
Đầu mày Lâm Dương khẽ cau lại.
Vào ngay lúc này, kim châm đã không chống đỡ nồi sức tấn công của Nghị! “Chết đi!”
Hai mắt tên Nghị sáng quắc, càng tăng thêm sự tự tin, tất cả sức lực đều tập trung vào nắm đấm kia.”
Hắn muốn dùng nắm đấm này để quyết định thắng thua! Nhưng vào ngay lúc nắm đấm rơi xuống, Lâm Dương ở phía dưới lại không hề trốn tránh, ngược lại lại đưa tay lên một lần nữa, hướng về phía nắm đấm đang rơi xuống của Nghị mà nắm chặt nắm đấm… Cái gì?? Hô hấp của Nghị trở nên căng thẳng.
Những người của nhà họ Dương kia cũng ngây ngốc.
Bác sĩ Lâm thế mà lại muốn… trực diện va chạm với Nghị? Anh điên rồi à? Phải biết rằng bác sĩ Lâm vẫn chưa dùng kim châm đề tăng thêm sức mạnh cho cơ bắp của mình! Oai phong về võ y của anh căn bản không hề thề hiện ra! Người này… rốt cuộc là đang nghĩ như thế nào vậy? Mọi người không ai biết.
Hai nắm đấm cũng đã chính thức va chạm với nhau.
‘Bốp’! Lại là một tiếng ầm vang kịch liệt truyền ra.
Liền nhìn thấy nơi giao nhau của hai nắm đấm bùng nổ ra một làn sóng khí với sức mạnh khủng khϊế͙p͙, giống như là những đóa hoa đang phân tán ra xung quanh.
Toàn bộ đất cát ở xung quanh đều bị lật tung lên, có mấy ngọn đèn đường trực tiếp bị đánh gãy.
Những người đang đứng ở vòng vây bên ngoài kia đều có thể cảm nhận được rõ ràng một luồng gió mạnh đang thổi quét qua mặt mình.
Đương nhiên, điều khiến cho mọi người kinh hãi nhất chính là một nắm đấm này rơi xuống, mặt đất ở dưới chân Lâm Dương liền vị nồ vụn.
Mặt đất bị nứt vỡ khủng khϊế͙p͙ tạo thành bốn năm đường, kéo dài ngoằn ngoèo ra xung quanh.
Nhưng bác sĩ Lâm kia… lại vẫn đứng vững ngay tại chỗ cũ, không hề lay chuyền! Một đấm này vẫn không hề đánh ngã được anh như cũ.
“Cái gì?”
Những người xung quanh kinh ngạc đến cực điểm, nhất thời tưởng rằng bản thân nhìn nhầm.
“Chuyện này là không thể nào!”
Dương Trọng cũng ngây ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.