Chương 1569
Dạ Cầm
24/05/2022
Một đấm kinh hoàng như thế này, thế mà Lâm Dương lại đỡ được! Nghị cũng khá là bất ngờ.
“Thế nào? Anh chỉ có một chút thực lực này thôi à?”
Lâm Dương nhìn chằm chằm Nghị, nhàn nhạt hỏi.
Trong mắt Nghị lộ ra vẻ hung ác, thầm hừ một tiếng, sức lực trêи người đột ngột vụt ra.
‘Bốp!’ ‘Bốp! ‘Bếp! Sức mạnh trêи người hắn ta mạnh như thủy triều hướng về phía cơ thể Lâm Dương hung hăng hơn vô số lần.
Cơ thề Lâm Dương lại nặng xuống một lần nữa, mặt đất lại lún xuống thêm một chút.
Nhưng cho dù lực đạo có lớn đến mức nào đi chăng nữa… cơ thể của anh vẫn trước sau không hề cong lại.
Mọi người nhìn thấy vậy, bây giờ mới hiểu rõ được sự khủng khϊế͙p͙ của bác sĩ Lâm… Nghị khá là không cam tâm, vẫn còn muốn phát lực, nhưng bác sĩ Lâm đã dùng một tay nắm chặt lấy nắm đấm của Nghị, hung hăng hất tung về phía bên cạnh.
“Vút! Sức mạnh cuồn cuộn mạnh mẽ hất Nghị bay ra xa.
Mọi người sợ hãi run lầy bẩy.
Thực lực của bác sĩ Lâm quả thật là đáng ngạc nhiên…
Những người xung quanh đều không biết sức mạnh của bác sĩ Lâm rốt cuộc là đến mức nào mà anh vừa hất một cái, Nghị liền không chống đỡ nồi, cả người nặng nề ngã trên nền đất, mạnh mẽ đập vào mặt đất, lăn lộn mấy vòng mới dừng lại được.
Nhưng xem ra hắn có vẻ là không hề có chuyện gì, tuy nhiên toàn thân đều là bùn đất, rất nhanh liền bò dậy.
“Nghị!”
“Anh làm sao vậy?”
“Nghị, anh không sao chứ?”
Người nhà họ Dương hốt hoảng hét lên.
“Không sao, chỉ là có hơi sơ suất!”
Nghị nhàn nhạt nói, dáng vẻ không hề kinh sợ.
“Vậy thì nhanh chóng giải quyết người này cho tôi!“ Dương Trọng có phần giận dữ, lớn tiếng hét lên.
Nghị không nói gì, ánh mắt ngưng tụ, đi nhanh về phía Lâm Dương.
Có điều Lâm Dương lại dường như không muốn cứ đứng tại chỗ bị đánh như vậy, anh nhìn chằm chằm Nghị, từng bước từng bước lại gần, liền giống như một cơn gió hướng về phía Nghị.
Hô hấp của Nghị trở nên căng thằng.
Không ngờ rằng Lâm Dương một khi đã động thủ, tốc độ lại nhanh đến vậy.
Không chờ cho hắn ta kịp phản ứng, đầu ngón tay đã đến gần sát mặt Nghị.
Nghị vô thức đưa tay lên chặn lại.
Thắn y ð rế thương 9zw; snong & tay ‘Bốp!”
Âm thanh truyền ra.
Cánh tay Nghị run rẩy, chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh cuộn trào như sóng thần truyền đến.
Cơ thể hắn ta chấn động đến mức có phần tê dại.
Đây là lực đạo của bác sĩ Lâm?
Hắn tim đập chân run, lại không thể ngồi im chờ chết, đành phải lật cánh ta mang theo một đòn hiểm nhào qua.
Lâm Dương vẫn không hề thủ thế, cứ gặp chiêu phá chiêu như cũ.
Hai bên cứ điên cuồng vung vầy cánh tay dán vào mặt như vậy, điên cuống đấm nhau.
‘Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp…’ Những âm thanh dày đặc như pháo nồ truyền ra.
“Thế nào? Anh chỉ có một chút thực lực này thôi à?”
Lâm Dương nhìn chằm chằm Nghị, nhàn nhạt hỏi.
Trong mắt Nghị lộ ra vẻ hung ác, thầm hừ một tiếng, sức lực trêи người đột ngột vụt ra.
‘Bốp!’ ‘Bốp! ‘Bếp! Sức mạnh trêи người hắn ta mạnh như thủy triều hướng về phía cơ thể Lâm Dương hung hăng hơn vô số lần.
Cơ thề Lâm Dương lại nặng xuống một lần nữa, mặt đất lại lún xuống thêm một chút.
Nhưng cho dù lực đạo có lớn đến mức nào đi chăng nữa… cơ thể của anh vẫn trước sau không hề cong lại.
Mọi người nhìn thấy vậy, bây giờ mới hiểu rõ được sự khủng khϊế͙p͙ của bác sĩ Lâm… Nghị khá là không cam tâm, vẫn còn muốn phát lực, nhưng bác sĩ Lâm đã dùng một tay nắm chặt lấy nắm đấm của Nghị, hung hăng hất tung về phía bên cạnh.
“Vút! Sức mạnh cuồn cuộn mạnh mẽ hất Nghị bay ra xa.
Mọi người sợ hãi run lầy bẩy.
Thực lực của bác sĩ Lâm quả thật là đáng ngạc nhiên…
Những người xung quanh đều không biết sức mạnh của bác sĩ Lâm rốt cuộc là đến mức nào mà anh vừa hất một cái, Nghị liền không chống đỡ nồi, cả người nặng nề ngã trên nền đất, mạnh mẽ đập vào mặt đất, lăn lộn mấy vòng mới dừng lại được.
Nhưng xem ra hắn có vẻ là không hề có chuyện gì, tuy nhiên toàn thân đều là bùn đất, rất nhanh liền bò dậy.
“Nghị!”
“Anh làm sao vậy?”
“Nghị, anh không sao chứ?”
Người nhà họ Dương hốt hoảng hét lên.
“Không sao, chỉ là có hơi sơ suất!”
Nghị nhàn nhạt nói, dáng vẻ không hề kinh sợ.
“Vậy thì nhanh chóng giải quyết người này cho tôi!“ Dương Trọng có phần giận dữ, lớn tiếng hét lên.
Nghị không nói gì, ánh mắt ngưng tụ, đi nhanh về phía Lâm Dương.
Có điều Lâm Dương lại dường như không muốn cứ đứng tại chỗ bị đánh như vậy, anh nhìn chằm chằm Nghị, từng bước từng bước lại gần, liền giống như một cơn gió hướng về phía Nghị.
Hô hấp của Nghị trở nên căng thằng.
Không ngờ rằng Lâm Dương một khi đã động thủ, tốc độ lại nhanh đến vậy.
Không chờ cho hắn ta kịp phản ứng, đầu ngón tay đã đến gần sát mặt Nghị.
Nghị vô thức đưa tay lên chặn lại.
Thắn y ð rế thương 9zw; snong & tay ‘Bốp!”
Âm thanh truyền ra.
Cánh tay Nghị run rẩy, chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh cuộn trào như sóng thần truyền đến.
Cơ thể hắn ta chấn động đến mức có phần tê dại.
Đây là lực đạo của bác sĩ Lâm?
Hắn tim đập chân run, lại không thể ngồi im chờ chết, đành phải lật cánh ta mang theo một đòn hiểm nhào qua.
Lâm Dương vẫn không hề thủ thế, cứ gặp chiêu phá chiêu như cũ.
Hai bên cứ điên cuồng vung vầy cánh tay dán vào mặt như vậy, điên cuống đấm nhau.
‘Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp…’ Những âm thanh dày đặc như pháo nồ truyền ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.