Chương 1724
Dạ Cầm
28/05/2022
Chương 1724:
Ẩm!
Ẩm!
Ẩm…
Móng hồ to lớn không ngừng đập về phía Lâm Dương.
Mặt đất bị nện chấn động ầm ầm, từng cái hố to xuất hiện, đất đai rạn nứt, vô cùng hỗn độn, cực kì đáng sợ.
Nhưng tốc độ của Lâm Dương cực nhanh, cơ thể linh hoạt, cái bóng hồ to lớn —, lấn này dường như không làm gì được anh.
“Tên nhóc kia! Cậu thật sự cho rắng cậu chạy được sao? Ha ha ha ha…”
Lão già đột nhiên bắt được một khe hở nào đó, cười ha ha một tiếng, cả người đột nhiên chui vào trong lòng đất.
Bóng hồ kia cũng chui vào theo ông ta “Cái gì?”
Đám người xung vô cùng hoảng sợ.
Lâm Dương sa sầm mặt lại, lập tức nhìn xuống dưới lòng bàn chân của mình Chỉ thấy lòng đất truyền đến âm thanh “âm ầm” nặng nề.
Giống như là mặt đất đang gầm thét.
Sau đó không ít chỗ trên mặt đất nứt ra một cách khó hiều.
Một đống vết rách xuất hiện.
Toàn bộ đỉnh núi Thiên Vương chia năm xẻ bảy, gần như sụp đồ.
Cả ngọn núi cũng không khỏi chấn động.
“AI Một vài đệ tử kêu gào ầm lên.
Có người còn sợ hãi trốn xuống phía dưới núi.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc…
Lúc này, một đống vết nứt bắt đầu xuất hiện tại ở quanh người Lâm Dương.
Còn có không ít vụn đất rơi vào bên trong kế hở.
Giống như… mặt đất dưới lòng bàn chân Lâm Dương đã bị đục rỗng vậy.
“Không được! Kẻ này sắp xong rồi!”
Lúc này, một trưởng lão không nhịn được lên tiếng.
Sau khi ông ta nói ra lời này.
Ẩm!!!
Mặt đất dưới chân Lâm Dương đột nhiên nồ tung.
Sau đó một cái bóng hổ chui ra từ trong lòng đất, cũng há to cái miệng to như chậu máu, trực tiếp nuốt trọn Lâm Dương.
“A?”
Vô số tiếng thét chói tai, tiếng gào thét vang lên.
Sau khi đám người Đông Hoàng Giáo ở đây bị dọa lùi về sau như phát điên.
Đá lớn nổ tung.
Mặt đất nồ tung.
Giống như tận thế xuất hiện.
Khiến người ta nhìn thấy mà tê dại cả da đầu.
— lên ít Trong bụi đất đầy trời, mọi người chỉ thấy sau khi cái bóng hổ khổng lổ nuốt sống Lâm Dương, bay lên không xoay người, rồi rơi xuống mặt đất.
Ẩm!
Mặt đất lại điên cuồng chấn động lần một lần nữa.
Cứ như thế một lúc lâu, mặt đất mới dần dần ồn định.
Đám người tán loạn thí nhau nhìn về phía cái bóng hồ trong bụi đất.
Bọn họ có thể nhìn thấy, lão già đang điều khiển cái bóng hồ điên cuồng nhai nuốt Lâm Dương vừa bị nuốt vào.
Răng rắc!
Răng rắc!
Đây là âm thanh phát ra lúc dòng khí va chạm.
Cái bóng hồ lớn nhìn có vẻ hung dữ, — nh nhưng thực tế chính là một dòng khí khổng lồ Nhưng ở dưới dòng khí khổng lồ này, cho dù là sắt thép cũng sẽ bị cắn xé đến vỡ nát.
“Sư phụ, anh ta chết chắc rồi! Lúc này nhất định là chết chắc rồi!” Trịnh Đan chạy chậm tới, cười ha ha nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.