Chương 2016
Dạ Cầm
05/08/2022
Chương 2016:
Toàn bộ người nhà họ Quách đều rời đi hết.
“Người của thôn Dược Vương đã tới chưa?” Lâm Dương hờ hững hỏi.
“Vẫn chưa tới!”
“Thật sao? Còn mười phút nữa thôi!
Mong rằng bọn họ có thể đúng giờ.”
Anh hít một hơi thật sâu.
Lúc này, Huỳnh Lam chạy tới, ghé bên tai anh thì thầm vài câu.
Lâm Dương hơi sững sờ, nhìn về phía ghế ngồi cách đó không xa.
Lại chỉ nhìn thấy nơi đó có một người có hai bên tóc mai màu hoa râm.
Người đó ăn mặc rất giản dị, nhưng vẻ mặt thì lại vô cùng nghiêm túc. Ông ta nhìn chằm chằm lên sân khấu, mà còn chẳng chớp mắt lấy một lần.
Lâm Dương cười khổ, rút điện thoại ra, rồi bấm một dãy số.
Người bên đó cũng lập tức lôi điện thoại ra tiếp máy.
“Đại thống lĩnh Trịnh, sao ông lại tới đây?” Lâm Dương cười khổ, nói.
“Cậu đã tới rồi sao? Tôi còn có thể không đến được sao? Nếu tôi không đến! Chỉ sợ cậu sẽ xảy ra chuyện mất!” Trịnh Nam Thiên nói trong sự tức giận.
“Đại thống lĩnh Trịnh cũng biết thôn Dược Vương sao?”
“Hừ, cậu thực sự cho rằng tổ chức hoàn †oàn không biết chút nào về những dòng họ ẩn thế này sao? Thằng nhóc thối tha! Lần này cậu chọc vào phiền phức lớn rồi “Yên tâm, tôi sẽ thắng.” Lâm Dương cười đáp.
“Cậu thắng cái rắm ấy!”
Trịnh Nam Thiên mắng một miếng, quát vào điện thoại: “Cậu nghe đây, lát nữa tôi sẽ cưỡng ép dừng trận đấu lại, tôi đã sắp xếp xe rồi, sẽ cho người dẫn cậu đi, nghe thấy chưa?”
“Đại thống lĩnh Trịnh, ông đang muốn tôi thân bại danh liệt sao?”
“Thằng nhóc thối! Cậu còn tiếp tục thi thì cậu sẽ chết đó!”
“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ thắng!”
“Cậu bớt gây hấn với ông đây đi! Ông đây kêu cậu làm gì thì cậu làm cái đó! Còn cãi lại nữa là ông đây gọi người tới dẫn cậu đi đấy!”
Trịnh Nam Thiên quát.
Đám người xung quanh đều nhìn ông ta.
Lâm Dương cũng nhìn về phía ông ta.
Chỉ thấy đôi mắt ông ta đỏ ngầu, vẻ mặt dữ tợn.
Rất dễ nhận thấy, ông ta đang nghiêm túc.
Nhưng… Lâm Dương cũng không có dự định lùi bước.
“Xin lỗi, đại thống lĩnh Trịnh! Hôm nay tôi sẽ không đi đâu hết! Ngoài ra, tôi khuyên ông đừng nên lộn xộn, bởi vì nơi này là địa bàn của tôi!”
Lâm Dương lạnh lùng đáp, anh cúp máy, rồi sải bước lên bục cao.
Tất cả mọi người đều chú ý đến anh.
“Thằng nhóc thối!!”
Trịnh Nam Thiên nắm chặt điện thoại.
Kình lực phát ra suýt chút nữa thì bóp nát điện thoại.
Lại chỉ thấy Lâm Dương đứng lên bục cao, hai tay chắp sau lưng, nhắm mắt dưỡng thần.
Toàn sân yên tĩnh không một tiếng động.
Mọi người không dám thở mạnh một cái nào, lặng lẽ nhìn anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.