Chương 2188
Dạ Cầm
13/09/2022
Chương 2188:
Mã Hải thở dài, trên mặt đều là bất đắc đi.
“Thì ra là thế, người của Phái Cổ sao?”
Lâm Dương cau mày: “Tôi nhớ rõ lúc trước khi tôi tiến hành quyết đấu y thuật với thôn Dược Vương, đúng là có thế lực khắp nơi tiếp xúc với tôi, cưỡng ép dụ đỗ tôi, muốn nhận được chút ưu đãi, trong đó Phái Cổ đã phái Lã Tiến Vũ tới tiếp xúc với tôi, nhưng bị tôi từ chối.
Tôi vốn cho rằng Phái Cổ sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, không ngờ tới bọn họ sốt ruột như thế…
Ra tay với Dương Hoa tôi trước tiên…
Xem ra bọn họ thèm muốn Dương Hoa của chúng ta lâu rồi.”
“Chủ tịch Lâm, hiện giờ chúng ta hai mặt đều là địch, bên thôn Dược Vương còn chưa giải quyết, lại xuất hiện Phái Cổ, e rằng lần này Dương Hoa chúng ta sẽ gặp tai họa ngập đầu!”
Vẻ mặt Mã Hải mệt mỏi, bất đắc đi giận dữ nói.
Hai lực lượng này đều là đỉnh phong ở trong nước, tuy Dương Hoa nổi tiếng, nhưng ở trước mặt hai lực lượng này, thật sự quá nhỏ bé rồi.
“Chuyện thôn Dược Vương đã giải quyết, không cần lo lắng nữa!”
Bỗng nhiên Lâm Dương đáp lại một câu.
Mã Hải và Kỳ Vân cùng run lên.
“Gái gì? Giải quyết rôi sao?”
“Chủ tịch Lâm, cậu không nói đùa đấy chứ?”
Hai người đều không tin.
“Hai người cảm thấy tôi là loại người thích nói đùa sao?” Lâm Dương liếc mắt nhìn hai người một cái.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Mã Hải thật cẩn thận hỏi: “Vậy chủ tịch Lâm, cậu… Giải quyết như thế nào? Đạt thành hiệp nghị nào đó với bọn họ sao?”
“Không phải! Tôi diệt thôn Dược Vương rồi.” Lâm Dương lắc đầu nói.
Hai người lập tức hóa đá, trợn mắt há miệng, hơi thở dừng lại, trái tim như muốn ngừng đập.
Diệt?
Diệt cả thôn sao?
Đùa cái gì thế? Đó là thôn Dược Vương đấy!
Thực sự cho rằng chỉ là thôn trang bình thường sao?
Mã Hải đã kinh hãi tới mức không biết nên nói gì cho phải, nhưng vẫn cho rằng mình nghe lầm rồi, sau đó gượng cười nói: “Chủ tịch Lâm, tôi không nghe rõ lắm, cậu vừa mới nói… Diệt cả thôn đúng không? Cậu nói diệt cả thôn… Là có ý gì?”
“Mã Hải, hình như đầu ông không bị thương, vì sao mấy chữ đơn giản như thế mà không hiểu rõ? Tôi giết hết người của thôn Dược Vương rồi! Cho nên thôn Dược Vương sẽ không gây sự với chúng ta, hiểu chưa?”
Lâm Dương cau mày nói.
Nghe thấy thế, hai người hoàn toàn im lặng rồi.
Trái tim bọn họ đang đập điên cuồng, đầu óc trống rỗng.
Bọn họ cần mười phút bình tĩnh lại tâm trạng rung chuyển mà luống cuống lúc này.
Diệt cả thôn sao?
Diệt tất cả thôn Dược Vương?
Bác sĩ Lâm đã mạnh tới mức độ này sao?
Sao anh có thể làm được?
Người đàn ông này… Có thể xưng là người à?
Mã Hải thở dài, trên mặt đều là bất đắc đi.
“Thì ra là thế, người của Phái Cổ sao?”
Lâm Dương cau mày: “Tôi nhớ rõ lúc trước khi tôi tiến hành quyết đấu y thuật với thôn Dược Vương, đúng là có thế lực khắp nơi tiếp xúc với tôi, cưỡng ép dụ đỗ tôi, muốn nhận được chút ưu đãi, trong đó Phái Cổ đã phái Lã Tiến Vũ tới tiếp xúc với tôi, nhưng bị tôi từ chối.
Tôi vốn cho rằng Phái Cổ sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, không ngờ tới bọn họ sốt ruột như thế…
Ra tay với Dương Hoa tôi trước tiên…
Xem ra bọn họ thèm muốn Dương Hoa của chúng ta lâu rồi.”
“Chủ tịch Lâm, hiện giờ chúng ta hai mặt đều là địch, bên thôn Dược Vương còn chưa giải quyết, lại xuất hiện Phái Cổ, e rằng lần này Dương Hoa chúng ta sẽ gặp tai họa ngập đầu!”
Vẻ mặt Mã Hải mệt mỏi, bất đắc đi giận dữ nói.
Hai lực lượng này đều là đỉnh phong ở trong nước, tuy Dương Hoa nổi tiếng, nhưng ở trước mặt hai lực lượng này, thật sự quá nhỏ bé rồi.
“Chuyện thôn Dược Vương đã giải quyết, không cần lo lắng nữa!”
Bỗng nhiên Lâm Dương đáp lại một câu.
Mã Hải và Kỳ Vân cùng run lên.
“Gái gì? Giải quyết rôi sao?”
“Chủ tịch Lâm, cậu không nói đùa đấy chứ?”
Hai người đều không tin.
“Hai người cảm thấy tôi là loại người thích nói đùa sao?” Lâm Dương liếc mắt nhìn hai người một cái.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Mã Hải thật cẩn thận hỏi: “Vậy chủ tịch Lâm, cậu… Giải quyết như thế nào? Đạt thành hiệp nghị nào đó với bọn họ sao?”
“Không phải! Tôi diệt thôn Dược Vương rồi.” Lâm Dương lắc đầu nói.
Hai người lập tức hóa đá, trợn mắt há miệng, hơi thở dừng lại, trái tim như muốn ngừng đập.
Diệt?
Diệt cả thôn sao?
Đùa cái gì thế? Đó là thôn Dược Vương đấy!
Thực sự cho rằng chỉ là thôn trang bình thường sao?
Mã Hải đã kinh hãi tới mức không biết nên nói gì cho phải, nhưng vẫn cho rằng mình nghe lầm rồi, sau đó gượng cười nói: “Chủ tịch Lâm, tôi không nghe rõ lắm, cậu vừa mới nói… Diệt cả thôn đúng không? Cậu nói diệt cả thôn… Là có ý gì?”
“Mã Hải, hình như đầu ông không bị thương, vì sao mấy chữ đơn giản như thế mà không hiểu rõ? Tôi giết hết người của thôn Dược Vương rồi! Cho nên thôn Dược Vương sẽ không gây sự với chúng ta, hiểu chưa?”
Lâm Dương cau mày nói.
Nghe thấy thế, hai người hoàn toàn im lặng rồi.
Trái tim bọn họ đang đập điên cuồng, đầu óc trống rỗng.
Bọn họ cần mười phút bình tĩnh lại tâm trạng rung chuyển mà luống cuống lúc này.
Diệt cả thôn sao?
Diệt tất cả thôn Dược Vương?
Bác sĩ Lâm đã mạnh tới mức độ này sao?
Sao anh có thể làm được?
Người đàn ông này… Có thể xưng là người à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.