Chương 2189
Dạ Cầm
13/09/2022
Chương 2189:
Mã Hải và Kỳ Vân đều nghĩ như thế.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ đã góp nhặt không ít tư liệu về thôn Dược Vương, mà càng lúc càng biết thôn này bất phàm và cường đại cỡ nào.
Dương Hoa so với thôn này, chênh lệch quá lớn.
Mà lúc này, chủ tịch Lâm nói với mình, thôn Dược Vương bị anh diệt…
Chuyện này giống như một người nghèo rớt mồng tơi đột nhiên đụng người khác nói: Bạn trúng mười bảy tỷ rưỡi.
Người nào cũng không thể lập tức tin tưởng.
Rầm rầm rầm!
Ngay lúc hai người đang chậm rãi tiêu hóa tin tức này mang đến trùng kích, tiếng gõ cửa kịch liệt ngắt suy nghĩ của mọi người.
“Thầy! Thầy! Không hay rồi! Bên ngoài có người tới!” Một người học việc của phòng khám bước nhanh tới, hốt ha hốt hoảng kêu lên.
“Có người đến khám bệnh sao?” Ông cụ Thiệu cảm thấy kỳ lạ hỏi.
“Không phải! Thầy, là đám người lúc trước! Bọn họ đang gõ cửa, bảo tôi mở cửa, nói là không mở, bọn họ sẽ phá cửa xông vào!” Người học việc hoảng sợ nói.
“Còn ra thể thống gì!”
Ông cụ Thiệu giận dữ, đập bàn nói: “Ban ngày ban mặt, bọn họ còn vương pháp không? Đi, ra mở cửa, sau đó báo cảnh sát trước mặt bọn họ! Tôi không tin bọn họ dám đập bể quán! Đập bể bao nhiêu, bọn họ phải bồi thường bấy nhiêu cho tôi!”
“Ba vợ! Đừng kích động, con thấy nên đóng cửa trốn đi!” Mã Hải vội nói.
“Chuyện này làm thế sao được? Tránh được nhất thời không trốn được một đời, sớm muốn gì ba cũng phải đối mặt!” Ông cụ Thiệu không nhịn được nữa.
“Ông cụ, tôi đi theo ông xem đi” Lâm Dương lạnh nhạt nói.
“Chủ tịch Lâm, chuyện này…”
“Mã Hải, ông ở đây dưỡng thương đi, chuyện kế tiếp để tôi xử lý!”
Lâm Dương nói xong, đi thẳng tới cổng…
“Nên để bọn họ biết, người nào trở lại rồi!”
Két một tiếng!
Người học việc mở cửa ra.
Một đám người xông vào phòng khám.
“Các cậu muốn làm gì?”
Ông cụ Thiệu lập tức quát hỏi.
Người cầm đầu là một người đàn ông tóc húi cua đeo kính râm, anh ta ngậm điếu thuốc, nhìn vô cùng hung hãn.
“Ông già, người đâu? Nhanh nói đi, đừng chậm trễ thời gian của tôi, kiên nhẫn của tôi có hạn!” Người đàn ông nhả ra một vòng khói nói.
“Các cậu nói cái gì? Tôi nghe không hiểu!
Nếu các cậu tới khám bệnh! Vậy thì nói cho tôi biết các cậu không thoải mái chỗ nào!
Nếu các cậu tới quấy rối, vậy thì mời các cậu nhanh chóng rời đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!” Cảm xúc của ông cụ Thiệu kích động, nghiêm túc quát.
“Báo cảnh sát? Ồ, ông già, ông quá nhạy cảm rồi! Được thôi! Nếu ông đã không chịu giao người, vậy thì đừng trách chúng tôi không khách sáo rồi!” Người đàn ông ném mẩu thuốc lá xuống đất, cười mỉa nói.
“Cậu muốn làm gì? Báo cảnh sát! Nhanh báo cảnh sát!” Ông cụ Thiệu vội vàng nói với đồ đệ bên cạnh.
Người học việc vội vàng lấy di động ra, nhưng bị người đàn ông kia đoạt lấy.
Mã Hải và Kỳ Vân đều nghĩ như thế.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ đã góp nhặt không ít tư liệu về thôn Dược Vương, mà càng lúc càng biết thôn này bất phàm và cường đại cỡ nào.
Dương Hoa so với thôn này, chênh lệch quá lớn.
Mà lúc này, chủ tịch Lâm nói với mình, thôn Dược Vương bị anh diệt…
Chuyện này giống như một người nghèo rớt mồng tơi đột nhiên đụng người khác nói: Bạn trúng mười bảy tỷ rưỡi.
Người nào cũng không thể lập tức tin tưởng.
Rầm rầm rầm!
Ngay lúc hai người đang chậm rãi tiêu hóa tin tức này mang đến trùng kích, tiếng gõ cửa kịch liệt ngắt suy nghĩ của mọi người.
“Thầy! Thầy! Không hay rồi! Bên ngoài có người tới!” Một người học việc của phòng khám bước nhanh tới, hốt ha hốt hoảng kêu lên.
“Có người đến khám bệnh sao?” Ông cụ Thiệu cảm thấy kỳ lạ hỏi.
“Không phải! Thầy, là đám người lúc trước! Bọn họ đang gõ cửa, bảo tôi mở cửa, nói là không mở, bọn họ sẽ phá cửa xông vào!” Người học việc hoảng sợ nói.
“Còn ra thể thống gì!”
Ông cụ Thiệu giận dữ, đập bàn nói: “Ban ngày ban mặt, bọn họ còn vương pháp không? Đi, ra mở cửa, sau đó báo cảnh sát trước mặt bọn họ! Tôi không tin bọn họ dám đập bể quán! Đập bể bao nhiêu, bọn họ phải bồi thường bấy nhiêu cho tôi!”
“Ba vợ! Đừng kích động, con thấy nên đóng cửa trốn đi!” Mã Hải vội nói.
“Chuyện này làm thế sao được? Tránh được nhất thời không trốn được một đời, sớm muốn gì ba cũng phải đối mặt!” Ông cụ Thiệu không nhịn được nữa.
“Ông cụ, tôi đi theo ông xem đi” Lâm Dương lạnh nhạt nói.
“Chủ tịch Lâm, chuyện này…”
“Mã Hải, ông ở đây dưỡng thương đi, chuyện kế tiếp để tôi xử lý!”
Lâm Dương nói xong, đi thẳng tới cổng…
“Nên để bọn họ biết, người nào trở lại rồi!”
Két một tiếng!
Người học việc mở cửa ra.
Một đám người xông vào phòng khám.
“Các cậu muốn làm gì?”
Ông cụ Thiệu lập tức quát hỏi.
Người cầm đầu là một người đàn ông tóc húi cua đeo kính râm, anh ta ngậm điếu thuốc, nhìn vô cùng hung hãn.
“Ông già, người đâu? Nhanh nói đi, đừng chậm trễ thời gian của tôi, kiên nhẫn của tôi có hạn!” Người đàn ông nhả ra một vòng khói nói.
“Các cậu nói cái gì? Tôi nghe không hiểu!
Nếu các cậu tới khám bệnh! Vậy thì nói cho tôi biết các cậu không thoải mái chỗ nào!
Nếu các cậu tới quấy rối, vậy thì mời các cậu nhanh chóng rời đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!” Cảm xúc của ông cụ Thiệu kích động, nghiêm túc quát.
“Báo cảnh sát? Ồ, ông già, ông quá nhạy cảm rồi! Được thôi! Nếu ông đã không chịu giao người, vậy thì đừng trách chúng tôi không khách sáo rồi!” Người đàn ông ném mẩu thuốc lá xuống đất, cười mỉa nói.
“Cậu muốn làm gì? Báo cảnh sát! Nhanh báo cảnh sát!” Ông cụ Thiệu vội vàng nói với đồ đệ bên cạnh.
Người học việc vội vàng lấy di động ra, nhưng bị người đàn ông kia đoạt lấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.