Chương 2762
Hạ Hạ
14/11/2021
“Hắn nói, thời tiết thế này, mưa bão không ngớt, cho dù có những ngọn núi này bảo về chúng tôi, nhưng cũng không thể dùng núi để ngăn chặn lũ lụt mãi như vậy được."
Hơn nữa đại tiên hoàng sa cũng bắt đầu kiệt sức.
Không bao lâu nữa núi sẽ đổ xuống, trận. hồng thủy này sẽ nhấn chìm hàng trăm dặm. lãnh thổ xung quanh đây.
Thôn dân nghe đến đây vô cùng bất an, lại bắt đầu cảm giác tuyệt vọng.
“Trừ phi triệt để giải quyết trận lũ này, hoặc là ép nước vào bên trong lòng đất, như vậy
mới có thể an toàn được" Lôi Công nói ra yêu cầu ngày đó của đại tiên hoàng sa.
Hàn Tam Thiên chau mày lại, vì vậy, đây là nguyên nhân khiến cho xung quanh vùng này đều toàn là đầm lầy.
“Không sai, chính vì sự an toàn cho thôn dân ở đây, chúng tôi lập tức đồng ý. Trưởng thôn lập tức gật đầu, dường như lão đã thấy được sự hoài nghi của đám người Hàn Tam Thiên: “Rừng mưa nhiệt đới và đầm lầy ở ngoài những ngọn núi kia được hình thành do nguyên nhân này"
Cách làm của đại tiên hoàng sa chính là dồn nước về nơi đó, sau đó hắn vẫn dùng núi để bảo vệ sự an toàn cho người dân.
“Nhưng nói như vậy tất cả những việc làm đó đều tốt, vừa rút nước ra vùng khác, vừa dùng các ngọn núi để bảo vệ thôn dân." Vương Tự Mẫn ngờ vực nói.
Nghe thấy câu nói của Vương Tự Mẫn, lão trưởng thôn và Lôi Công đưa mắt nhìn nhau, vô cùng khổ sở.
“Chuyện này phải đánh đổi bằng điều gì đó phải không?" Hàn Tam Thiên đột nhiên như hiểu ra điều gì đó, nhẹ nhàng hỏi.
Lão thôn trường gật đầu: “Đúng vậy!
“Đại tiện hoàng sa nói với chúng tôi, việc dời núi đã làm hao tổn của hắn ta rất nhiều tinh lực, nếu như muốn dẫn nước đi nơi khác cần phải có một nguồn sức mạnh lớn, hắn đã hết cách rồi. Trừ phi.." Lôi Công nói đến đây, liền đưa mắt nhìn trưởng thôn, lúc
này như không muốn nhắc đến những chuyện đau lòng trong quá khứ nữa.
“Trừ phi cái gì?" Mặc Dương sốt ruột lên tiếng.
“Trừ phi làng phải hiến tế cho nó." Thôn trường buồn bã nhắc lại: “Nó muốn ba cô gái trẻ tuổi và còn trinh"
“Tên khốn nạn" Nghe đến đây, Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh tức giận đứng phắt dậy: “Đã là đại tiên, sao lại muốn hiến tế cho mình người sống chứ? Theo ta thấy hắn chính là tà ma ngoại đạo."
“Mọi người không phải đã đồng ý chứ?" Vương Tự Mẫn cũng lên tiếng.
Hơn nữa đại tiên hoàng sa cũng bắt đầu kiệt sức.
Không bao lâu nữa núi sẽ đổ xuống, trận. hồng thủy này sẽ nhấn chìm hàng trăm dặm. lãnh thổ xung quanh đây.
Thôn dân nghe đến đây vô cùng bất an, lại bắt đầu cảm giác tuyệt vọng.
“Trừ phi triệt để giải quyết trận lũ này, hoặc là ép nước vào bên trong lòng đất, như vậy
mới có thể an toàn được" Lôi Công nói ra yêu cầu ngày đó của đại tiên hoàng sa.
Hàn Tam Thiên chau mày lại, vì vậy, đây là nguyên nhân khiến cho xung quanh vùng này đều toàn là đầm lầy.
“Không sai, chính vì sự an toàn cho thôn dân ở đây, chúng tôi lập tức đồng ý. Trưởng thôn lập tức gật đầu, dường như lão đã thấy được sự hoài nghi của đám người Hàn Tam Thiên: “Rừng mưa nhiệt đới và đầm lầy ở ngoài những ngọn núi kia được hình thành do nguyên nhân này"
Cách làm của đại tiên hoàng sa chính là dồn nước về nơi đó, sau đó hắn vẫn dùng núi để bảo vệ sự an toàn cho người dân.
“Nhưng nói như vậy tất cả những việc làm đó đều tốt, vừa rút nước ra vùng khác, vừa dùng các ngọn núi để bảo vệ thôn dân." Vương Tự Mẫn ngờ vực nói.
Nghe thấy câu nói của Vương Tự Mẫn, lão trưởng thôn và Lôi Công đưa mắt nhìn nhau, vô cùng khổ sở.
“Chuyện này phải đánh đổi bằng điều gì đó phải không?" Hàn Tam Thiên đột nhiên như hiểu ra điều gì đó, nhẹ nhàng hỏi.
Lão thôn trường gật đầu: “Đúng vậy!
“Đại tiện hoàng sa nói với chúng tôi, việc dời núi đã làm hao tổn của hắn ta rất nhiều tinh lực, nếu như muốn dẫn nước đi nơi khác cần phải có một nguồn sức mạnh lớn, hắn đã hết cách rồi. Trừ phi.." Lôi Công nói đến đây, liền đưa mắt nhìn trưởng thôn, lúc
này như không muốn nhắc đến những chuyện đau lòng trong quá khứ nữa.
“Trừ phi cái gì?" Mặc Dương sốt ruột lên tiếng.
“Trừ phi làng phải hiến tế cho nó." Thôn trường buồn bã nhắc lại: “Nó muốn ba cô gái trẻ tuổi và còn trinh"
“Tên khốn nạn" Nghe đến đây, Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh tức giận đứng phắt dậy: “Đã là đại tiên, sao lại muốn hiến tế cho mình người sống chứ? Theo ta thấy hắn chính là tà ma ngoại đạo."
“Mọi người không phải đã đồng ý chứ?" Vương Tự Mẫn cũng lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.