Chương 2761: Điều này thật sự khiến người khác kinh ngạc.
Hạ Hạ
14/11/2021
Lão trưởng thôn gật gì đáp: “Đúng vậy."
Sau khi nghe câu trả lời của thôn trưởng, đám người Hàn Tam Thiên bất giác đưa mắt nhìn nhau.
Điều này thật sự khiến người khác kinh ngạc.
“Nếu như ta đoán không nhầm, những ngọn núi này chính là “nó” mà lão nhắc đến, đúng không?" Hàn Tam Thiên đáp.
“Không sai, lúc đó không còn nhìn thấy trận. lụt đó nữa, mọi người đều vô cùng mừng rỡ,
lập tức quỳ xuống, cảm tạ thần thánh che chở, bảo vệ, không ngờ thật sự có thần xuất hiện" Lão thôn trưởng gật đầu nói.
Ở chính giữa những ngọn núi, có một ngọn đồi được ba ngọn núi liên tiếp tạo thành, đột nhiên một luồng ánh sáng màu vàng phát lên, “nó” lập tức xuất hiện.
“Nó tự xưng là đại tiên hoàng sa, một cái vung tay của nó có thể khiến đất lỡ, di chuyển được núi, và nó chính là vua của núi rừng. Lúc đi ngang qua nơi đây, phát hiện chúng tôi bị trận hồng thuỷ bao vây, vì vậy đã khiến cho các ngọn núi chuyển động, để ngăn lũ cứu sống mọi người." Lão trưởng thôn đáp.
“Đã là cứu mạng các ngươi, đương nhiên là người có an, các ngươi phải cảm kích hắn mới đúng chứ, sao lại có bộ dạng như thế này? Lại sợ nó đến như vậy?" Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh cảm thấy kì lạ nói.
Lão trưởng thôn gật đầu, sau khi được cứu, thôn dân vô cùng cảm kích nó. Vì để tỏ lòng biết ơn, người dân đã hương khói, cúng tế cho nó rất nhiều.
“Nhưng bỗng một ngày, nó tập trung tất cả mọi người lại" Lôi Công nói đến đây, ánh mắt bắt đầu tràn đầy sự sợ hãi và đau xót.
Rõ ràng, bắt đầu từ hôm đó, một cơn ác mộng bắt đầu xuất hiện đối với tất cả thôn dân nơi đây.
Đột nhiên lúc này bên ngoài có một cơn gió thổi qua, vốn dĩ bầu trời lúc này đã đen kịt lại, lúc này cũng không còn nhìn thấy ánh trăng.
Dường như ông trời cũng muốn làm tôn thêm khung cảnh lúc đó, hoặc là cùng với những người thôn dân ở đây nhớ lại kí ức năm đó mà không khỏi xót xa thay.
Tất cả người dân trong làng lúc này đều cúi gầm mặt xuống đất, mặc dù trên mặt họ
hiện lên nét bị thương, nhưng rất bình thản, mà bình thản chính là vì toàn thân họ như đã tê dại.
“Ngày hôm đó.." Lôi Công từ từ mở miệng.
“Ngày hôm đó cũng giống như mọi ngày, trước khi trận hồng thủy kéo đến, bầu trời trở nên âm u suốt vài ngày liền, chỉ là không biết hôm đó như thế nào, lại khiến cho mọi người càng thêm bức bối."
Đại tiên hoàng sa triệu tập tất cả mọi người trước cổng làng.
Sau khi nghe câu trả lời của thôn trưởng, đám người Hàn Tam Thiên bất giác đưa mắt nhìn nhau.
Điều này thật sự khiến người khác kinh ngạc.
“Nếu như ta đoán không nhầm, những ngọn núi này chính là “nó” mà lão nhắc đến, đúng không?" Hàn Tam Thiên đáp.
“Không sai, lúc đó không còn nhìn thấy trận. lụt đó nữa, mọi người đều vô cùng mừng rỡ,
lập tức quỳ xuống, cảm tạ thần thánh che chở, bảo vệ, không ngờ thật sự có thần xuất hiện" Lão thôn trưởng gật đầu nói.
Ở chính giữa những ngọn núi, có một ngọn đồi được ba ngọn núi liên tiếp tạo thành, đột nhiên một luồng ánh sáng màu vàng phát lên, “nó” lập tức xuất hiện.
“Nó tự xưng là đại tiên hoàng sa, một cái vung tay của nó có thể khiến đất lỡ, di chuyển được núi, và nó chính là vua của núi rừng. Lúc đi ngang qua nơi đây, phát hiện chúng tôi bị trận hồng thuỷ bao vây, vì vậy đã khiến cho các ngọn núi chuyển động, để ngăn lũ cứu sống mọi người." Lão trưởng thôn đáp.
“Đã là cứu mạng các ngươi, đương nhiên là người có an, các ngươi phải cảm kích hắn mới đúng chứ, sao lại có bộ dạng như thế này? Lại sợ nó đến như vậy?" Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh cảm thấy kì lạ nói.
Lão trưởng thôn gật đầu, sau khi được cứu, thôn dân vô cùng cảm kích nó. Vì để tỏ lòng biết ơn, người dân đã hương khói, cúng tế cho nó rất nhiều.
“Nhưng bỗng một ngày, nó tập trung tất cả mọi người lại" Lôi Công nói đến đây, ánh mắt bắt đầu tràn đầy sự sợ hãi và đau xót.
Rõ ràng, bắt đầu từ hôm đó, một cơn ác mộng bắt đầu xuất hiện đối với tất cả thôn dân nơi đây.
Đột nhiên lúc này bên ngoài có một cơn gió thổi qua, vốn dĩ bầu trời lúc này đã đen kịt lại, lúc này cũng không còn nhìn thấy ánh trăng.
Dường như ông trời cũng muốn làm tôn thêm khung cảnh lúc đó, hoặc là cùng với những người thôn dân ở đây nhớ lại kí ức năm đó mà không khỏi xót xa thay.
Tất cả người dân trong làng lúc này đều cúi gầm mặt xuống đất, mặc dù trên mặt họ
hiện lên nét bị thương, nhưng rất bình thản, mà bình thản chính là vì toàn thân họ như đã tê dại.
“Ngày hôm đó.." Lôi Công từ từ mở miệng.
“Ngày hôm đó cũng giống như mọi ngày, trước khi trận hồng thủy kéo đến, bầu trời trở nên âm u suốt vài ngày liền, chỉ là không biết hôm đó như thế nào, lại khiến cho mọi người càng thêm bức bối."
Đại tiên hoàng sa triệu tập tất cả mọi người trước cổng làng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.