Chương 2817: Ngày sau còn có thể gặp nhau
Hạ Hạ
24/11/2021
Hắn làm sao có thể nhẫn?
Hắn không thể nhịn, Ngũ trưởng lão hiển nhiên cũng không thể nhẫn.
Chuyện này đã không còn là đơn độc đánh nhau, mà là chuyện liên quan đến danh dự gia tộc.
"Ngươi có gan thì lặp lại lời nói vừa rồi lần nữa." Bùi Hổ nằm rạp trên mặt đất, lạnh. lùng mà nói, âm thanh tràn ngập băng lãnh và vô tình.
Ở đây không ít người nghe thấy thì không khỏi sợ hãi.
"Lẽ nào lại như vậy, người quả thực khinh người quá đáng." Bùi Hổ cũng không nhịn được nữa, tức giận đứng thẳng lên, liền muốn xông về phía Hàn Tam Thiên.
Thánh Nhiên vội vàng dùng ánh mắt ra hiệu, mấy vị trưởng lão liền nhanh chóng ngăn cản Bùi Hổ đang nổi giận lại, mà lúc này Thánh Nhiên bước nhanh đến trước mặt Hàn Tam Thiên, nhẹ giọng mà nói: "Thiếu hiệp, người đã đánh thắng, còn hùng hổ dọa người làm gì? Phải nên khoan dung độ lượng."
Hàn Tam Thiên nhẹ giọng cười lạnh, nhìn qua Thánh Nhiên: "Tộc trưởng Kỳ Lân đúng
không? Ta cũng tặng người một câu nói, chưa rõ chuyện của người khác, chớ khuyên người khác hướng thiện"
"Cái này..." Thánh Nhiên á khẩu không trả lời được.
"Nghiệt chướng, người thấy tộc Đào Ngột có thể khi dễ thật sao?" Thấy Thánh Nhiên đã vấp phải trắc trở, Ngũ trưởng lão của tộc Đào Ngột tức giận la lên.
Hắn vừa mới nói xong, tộc nhân của tộc Đào Ngột đi theo phía sau hắn liền rút đao ra, từng người ai cũng trông vô cùng hung ác, nhắm vào Hàn Tam Thiên.
"Thiếu hiệp, ngài hà tất phải như vậy chứ?" Mấy vị trưởng lão thở dài bất đắc dĩ nói.
"Tộc Đào Ngột có thể lực cường đại, gây hấn với bọn hắn, đối với ngài không có bất kỳ chỗ tốt nào cả.".
"Mọi chuyện lưu lại đường lui, ngày sau còn có thể gặp nhau."
Hàn Tam Thiên cúi đầu xuống, nhìn thiên hỏa nguyệt luân trong tay: "Gặp nhau? Nếu không giết tên nghiệt chướng này, thì ta còn
mặt mũi nào gặp lại những thôn dân trong thôn kia?"
Dứt lời, Hàn Tam Thiên lạnh lùng ngẩng đầu.
"Ngươi... Người thay những thôn dân kia đến báo thù?" Nghe nói như thế, mấy vị trưởng lão của tộc Kỳ Lân lập tức giật mình, ngược lại, lập tức trầm mặc không nói.
Cái chết của thiếu nữ trong thôn mặc dù không phải bọn hắn giết, nhưng lại bởi vì bọn hắn mà ra, có chút lương tri, cũng tự biết đuối lý lại bất an, nào dám nhiều lời?
"Tiểu tử, vì đám thôn dân nhỏ nhoi kia mà ngươi lại muốn đối nghịch với tộc Đào Ngột chúng ta? Đầu óc của người hỏng rồi sao?"
Ngũ trưởng lão khinh thường hừ lạnh nói.
"Thế nào? Chẳng lẽ người cho rằng mạng của người so với thôn dân đáng tiền hơn?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
"Lão phu chính là trưởng lão của tộc Đào Ngột, quả thật quyền cao chức trọng, chính là rồng phượng trong loài người, cho dù không tính là trụ cột, nhưng bên trong đại tộc Đào Ngột mênh mông, bất kỳ một tộc nhân nào cũng kế nhiệm ý chí của Đào Ngột, phàm phu tục tử há có thể so sánh?" Ngũ trưởng lão nói câu này, trong giọng nói nhịn không được tràn ngập kiêu ngạo.
"Đồ hỗn trường, ngươi cười cái gì?" Ngũ trưởng lão tức giận mà nói.
Hắn không thể nhịn, Ngũ trưởng lão hiển nhiên cũng không thể nhẫn.
Chuyện này đã không còn là đơn độc đánh nhau, mà là chuyện liên quan đến danh dự gia tộc.
"Ngươi có gan thì lặp lại lời nói vừa rồi lần nữa." Bùi Hổ nằm rạp trên mặt đất, lạnh. lùng mà nói, âm thanh tràn ngập băng lãnh và vô tình.
Ở đây không ít người nghe thấy thì không khỏi sợ hãi.
"Lẽ nào lại như vậy, người quả thực khinh người quá đáng." Bùi Hổ cũng không nhịn được nữa, tức giận đứng thẳng lên, liền muốn xông về phía Hàn Tam Thiên.
Thánh Nhiên vội vàng dùng ánh mắt ra hiệu, mấy vị trưởng lão liền nhanh chóng ngăn cản Bùi Hổ đang nổi giận lại, mà lúc này Thánh Nhiên bước nhanh đến trước mặt Hàn Tam Thiên, nhẹ giọng mà nói: "Thiếu hiệp, người đã đánh thắng, còn hùng hổ dọa người làm gì? Phải nên khoan dung độ lượng."
Hàn Tam Thiên nhẹ giọng cười lạnh, nhìn qua Thánh Nhiên: "Tộc trưởng Kỳ Lân đúng
không? Ta cũng tặng người một câu nói, chưa rõ chuyện của người khác, chớ khuyên người khác hướng thiện"
"Cái này..." Thánh Nhiên á khẩu không trả lời được.
"Nghiệt chướng, người thấy tộc Đào Ngột có thể khi dễ thật sao?" Thấy Thánh Nhiên đã vấp phải trắc trở, Ngũ trưởng lão của tộc Đào Ngột tức giận la lên.
Hắn vừa mới nói xong, tộc nhân của tộc Đào Ngột đi theo phía sau hắn liền rút đao ra, từng người ai cũng trông vô cùng hung ác, nhắm vào Hàn Tam Thiên.
"Thiếu hiệp, ngài hà tất phải như vậy chứ?" Mấy vị trưởng lão thở dài bất đắc dĩ nói.
"Tộc Đào Ngột có thể lực cường đại, gây hấn với bọn hắn, đối với ngài không có bất kỳ chỗ tốt nào cả.".
"Mọi chuyện lưu lại đường lui, ngày sau còn có thể gặp nhau."
Hàn Tam Thiên cúi đầu xuống, nhìn thiên hỏa nguyệt luân trong tay: "Gặp nhau? Nếu không giết tên nghiệt chướng này, thì ta còn
mặt mũi nào gặp lại những thôn dân trong thôn kia?"
Dứt lời, Hàn Tam Thiên lạnh lùng ngẩng đầu.
"Ngươi... Người thay những thôn dân kia đến báo thù?" Nghe nói như thế, mấy vị trưởng lão của tộc Kỳ Lân lập tức giật mình, ngược lại, lập tức trầm mặc không nói.
Cái chết của thiếu nữ trong thôn mặc dù không phải bọn hắn giết, nhưng lại bởi vì bọn hắn mà ra, có chút lương tri, cũng tự biết đuối lý lại bất an, nào dám nhiều lời?
"Tiểu tử, vì đám thôn dân nhỏ nhoi kia mà ngươi lại muốn đối nghịch với tộc Đào Ngột chúng ta? Đầu óc của người hỏng rồi sao?"
Ngũ trưởng lão khinh thường hừ lạnh nói.
"Thế nào? Chẳng lẽ người cho rằng mạng của người so với thôn dân đáng tiền hơn?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
"Lão phu chính là trưởng lão của tộc Đào Ngột, quả thật quyền cao chức trọng, chính là rồng phượng trong loài người, cho dù không tính là trụ cột, nhưng bên trong đại tộc Đào Ngột mênh mông, bất kỳ một tộc nhân nào cũng kế nhiệm ý chí của Đào Ngột, phàm phu tục tử há có thể so sánh?" Ngũ trưởng lão nói câu này, trong giọng nói nhịn không được tràn ngập kiêu ngạo.
"Đồ hỗn trường, ngươi cười cái gì?" Ngũ trưởng lão tức giận mà nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.