Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)
Chương 1004: Chúng ta không thể tự tìm cái chết được.”
Đại Bàng
18/11/2021
Hoàng Thiên cũng muốn biết rõ ràng, nhưng chủ nhà đã hạ lệnh đuổi khách rồi, bọn họ không thể mặt dày mày dạn ở lại được”
“Không hỏi, chúng ta rời hỏi chỗ này thôi.” . Ủng hộ chính chủ vào ngay — TRUM truyen.м E —
Hoàng Thiên nói, sau đó dẫn đầu đi ra ngoài.
Đám người Anh Phỏ không dám không nghe, lúc này đi theo Hoàng Thiên ra khỏi gian nhà tranh.
Người phụ nữ này thấy thế, ước lượng ba mươi năm triệu trên tay, trong lòng cô ta cũng có chút băn khoăn.
Một vài chiếc áo khoác rách, áo len, quần lông được cho ba mươi năm triệu, nói ra thì người ta là người bị thiệt.
Người phụ nữ nghĩ đến đây thì muốn gọi Hoàng Thiên lại, nhưng cuối cùng cô ta vẫn nhịn được.
“Mẹ, hay là nói cho bọn họ biết di, bằng hồng sau khi bọn họ vào núi bị hại thì phía làm sao?”
Đứa bé nắm lấy tay người phụ nữ, ngẩng đầu lên nói.
“Trước khi nhóm người kia rời đi đã nói không cho phép nói về họ với bất cứ ai, nếu không sẽ giết chúng ta. Bé Bò, chúng ta không thể tự tìm cái chết được.”
Người phụ nữ ôm chặt lấy Bé Bò, sợ hãi nói.
Bé Bò cũng không nói gì nữa, lựa chọn nghe theo lời mẹ.
Đám người Hoàng Thiên vừa mới ra khỏi nhà, Hoàng Thiên vẫn có thể nghe rõ rằng đối thoại của hai mẹ con trong phòng.
Nếu hai mẹ con này đã lo sợ như vậy rồi, Hoàng Thiên không thể cưỡng ép người ta nói ra tình hình thực tế.
Suy nghĩ một lúc, Hoàng Thiên dẫn theo đám người Anh Phó đi vào núi.
Có thể kiếm được quần á vải bông dày đã là tốt lắm rồi, ít nhất là khi đi vào núi sẽ không bị chết cóng.
“Cậu Thiên, thời tiết ấm áp như vậy, trên núi thật sự có thể lạnh như vậy sao?”
Anh Phó cầm áo bông, nghi ngờ hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên khẽ gật đầu, nói: “Chính miệng Phan Thanh Linh nói, chắc là không sai."
“Bé Bò nói tối hôm qua có một nhóm người tới, anh cảm thấy đó sẽ là ai?”
Anh Phó lại hỏi.
Hoàng Thiên cũng không biết đối phương là ai, nhưng anh có thể khẳng định là kẻ đến không có ý tốt.
Tối hôm qua nhóm người kia đến còn sớm hơn cả anh, nhóm người kia đến đây làm gì?
Chắc chắn là không phải đến để du lịch, núi Thanh Mai là một nơi hoang vắng, phong cảnh cũng không có gì đặc sắc, anh thực sự chưa từng nghe thấy ai nói tới đây du lịch.
Như vật thì chỉ có một khả năng, nhóm người tối qua đến đây là đẻ tìm sư phụ của Phan Thanh Linh.
“Hẳn là nhóm người này có chung mục đích với chúng ta, đến tìm sư phụ của Phan Thanh Linh”
Hoàng Thiên nói với Anh Phó.
Anh Phó nghe xong thì giật mình, nói với Hoàng Thiên: “Cậu Thiên, có phải là nhóm người này đến để đối phó với chúng ta không?”
“Không hỏi, chúng ta rời hỏi chỗ này thôi.” . Ủng hộ chính chủ vào ngay — TRUM truyen.м E —
Hoàng Thiên nói, sau đó dẫn đầu đi ra ngoài.
Đám người Anh Phỏ không dám không nghe, lúc này đi theo Hoàng Thiên ra khỏi gian nhà tranh.
Người phụ nữ này thấy thế, ước lượng ba mươi năm triệu trên tay, trong lòng cô ta cũng có chút băn khoăn.
Một vài chiếc áo khoác rách, áo len, quần lông được cho ba mươi năm triệu, nói ra thì người ta là người bị thiệt.
Người phụ nữ nghĩ đến đây thì muốn gọi Hoàng Thiên lại, nhưng cuối cùng cô ta vẫn nhịn được.
“Mẹ, hay là nói cho bọn họ biết di, bằng hồng sau khi bọn họ vào núi bị hại thì phía làm sao?”
Đứa bé nắm lấy tay người phụ nữ, ngẩng đầu lên nói.
“Trước khi nhóm người kia rời đi đã nói không cho phép nói về họ với bất cứ ai, nếu không sẽ giết chúng ta. Bé Bò, chúng ta không thể tự tìm cái chết được.”
Người phụ nữ ôm chặt lấy Bé Bò, sợ hãi nói.
Bé Bò cũng không nói gì nữa, lựa chọn nghe theo lời mẹ.
Đám người Hoàng Thiên vừa mới ra khỏi nhà, Hoàng Thiên vẫn có thể nghe rõ rằng đối thoại của hai mẹ con trong phòng.
Nếu hai mẹ con này đã lo sợ như vậy rồi, Hoàng Thiên không thể cưỡng ép người ta nói ra tình hình thực tế.
Suy nghĩ một lúc, Hoàng Thiên dẫn theo đám người Anh Phó đi vào núi.
Có thể kiếm được quần á vải bông dày đã là tốt lắm rồi, ít nhất là khi đi vào núi sẽ không bị chết cóng.
“Cậu Thiên, thời tiết ấm áp như vậy, trên núi thật sự có thể lạnh như vậy sao?”
Anh Phó cầm áo bông, nghi ngờ hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên khẽ gật đầu, nói: “Chính miệng Phan Thanh Linh nói, chắc là không sai."
“Bé Bò nói tối hôm qua có một nhóm người tới, anh cảm thấy đó sẽ là ai?”
Anh Phó lại hỏi.
Hoàng Thiên cũng không biết đối phương là ai, nhưng anh có thể khẳng định là kẻ đến không có ý tốt.
Tối hôm qua nhóm người kia đến còn sớm hơn cả anh, nhóm người kia đến đây làm gì?
Chắc chắn là không phải đến để du lịch, núi Thanh Mai là một nơi hoang vắng, phong cảnh cũng không có gì đặc sắc, anh thực sự chưa từng nghe thấy ai nói tới đây du lịch.
Như vật thì chỉ có một khả năng, nhóm người tối qua đến đây là đẻ tìm sư phụ của Phan Thanh Linh.
“Hẳn là nhóm người này có chung mục đích với chúng ta, đến tìm sư phụ của Phan Thanh Linh”
Hoàng Thiên nói với Anh Phó.
Anh Phó nghe xong thì giật mình, nói với Hoàng Thiên: “Cậu Thiên, có phải là nhóm người này đến để đối phó với chúng ta không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.