Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)
Chương 1005
Đại Bàng
18/11/2021
“Rất có thể, có lẽ bọn họ đã nhìn chằm chằm chúng ta ở trong bóng tối, biết chúng ta muốn tới núi Thanh Mai cho nên vội vàng chạy tới trước”
Hoàng Thiên nghiêm túc nói.
Anh Phó và bốn tên thuộc hạ đều trở nên thận trọng sau khi nghe xong điều này.
Nếu đúng như lời Hoàng Thiên nói, thì lúc này chắc chắn đang có người ở trong bóng tối theo dõi bọn họ, chuẩn bị tùy thời ra tay.
Anh Phó nhìn xung quanh một lượt theo bản năng, bây giờ là sáng sớm nên tầm nhìn rất thoáng đạt, nhưng không phát hiện một bóng người.
Mặc dù không nhìn thấy ai, nhưng Bé Bò nói tối hôm qua có một nhóm người tới, điều này chắc chắn không phải bịa đặt.
Đã có người tới núi Thanh Mai trước.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, đi một bước nhìn một bước, trước tiên đi tìm sự phụ của Phan Thanh Linh.”
Hoàng Thiên nói với Anh Phó, sau đó dẫn đầu đi lên núi.
Đám người Anh Phó đi theo phía sau lưng Hoàng Thiên, một nhóm sáu người tiến vào trong núi.
Chỗ này hầu như là không có đường núi, nơi này ít khi có người đến, không biết khi người phụ nữ kia đi lên núi là đi đường nào.
Rừng cây cỏ dại mọc um tùm, đi lại rất khó khăn, đám người Hoàng Thiên chịu không ít khổ.
Lúc này Hoàng Thiên hạn chết cái người phụ nữ ngoại quốc gia, nếu không phải con mụ này kiếm chuyện thì việc gì anh phải trèo đèo lội suối?
Sau khi vào núi, bọn họ không còn cảm giác về phương hướng nữa, chỉ có thể dựa vào mặt trời để phán đoán phương hướng.
Nửa tiếng sau, đám người Anh Phó không thể chịu nổi nữa.
Trong môi trường không có đường đi, việc đi lại rất khó khăn, khắp nói chỉ có núi đá cây cối, rất tiêu tốn thể lực.
“Cậu Thiên, nghỉ ngơi một lúc đã, thực sự không đi nổi nữa”
Anh Phó ngồi lên một tảng đá, mệt mỏi thở dốc.
Hoàng Thiên không cảm thấy quá mệt mỏi, anh thấy đám người Anh Phó không đi nổi nữa thì ngồi xuống nghỉ ngơi với bọn họ.
Đám người lấy những thứ mang theo ra, cùng nhau ăn uống để giải tỏa thể lực.
“Cậu Thiên, đúng là càng lúc càng lạnh.”
Một người thuộc hạ của Anh Phó mặc áo khoác bông vào, nói với Hoàng Thiên.
Lúc này Hoàng Thiên cũng mặc áo khoác bông vào, nhiệt độ bên trong núi thấp đúng hơn nhiều so với bên ngoài, hoàn cảnh địa lý của chỗ này rất đặc thù.
Lúc nói chuyện còn thở ra cả hơi, nhiệt độ ở đây chắc chắn phải âm vài độ.
“Mọi người vất vả rồi, phía trước chắc là ngọn núi chính của núi Thanh Mai, theo lời của Phan Thanh Linh nói, sư phụ của cô ấy ở giữ sườn núi, bên cạnh hang động còn có một cây đa lớn”
Hoàng Thiên nghiêm túc nói.
Anh Phó và bốn tên thuộc hạ đều trở nên thận trọng sau khi nghe xong điều này.
Nếu đúng như lời Hoàng Thiên nói, thì lúc này chắc chắn đang có người ở trong bóng tối theo dõi bọn họ, chuẩn bị tùy thời ra tay.
Anh Phó nhìn xung quanh một lượt theo bản năng, bây giờ là sáng sớm nên tầm nhìn rất thoáng đạt, nhưng không phát hiện một bóng người.
Mặc dù không nhìn thấy ai, nhưng Bé Bò nói tối hôm qua có một nhóm người tới, điều này chắc chắn không phải bịa đặt.
Đã có người tới núi Thanh Mai trước.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, đi một bước nhìn một bước, trước tiên đi tìm sự phụ của Phan Thanh Linh.”
Hoàng Thiên nói với Anh Phó, sau đó dẫn đầu đi lên núi.
Đám người Anh Phó đi theo phía sau lưng Hoàng Thiên, một nhóm sáu người tiến vào trong núi.
Chỗ này hầu như là không có đường núi, nơi này ít khi có người đến, không biết khi người phụ nữ kia đi lên núi là đi đường nào.
Rừng cây cỏ dại mọc um tùm, đi lại rất khó khăn, đám người Hoàng Thiên chịu không ít khổ.
Lúc này Hoàng Thiên hạn chết cái người phụ nữ ngoại quốc gia, nếu không phải con mụ này kiếm chuyện thì việc gì anh phải trèo đèo lội suối?
Sau khi vào núi, bọn họ không còn cảm giác về phương hướng nữa, chỉ có thể dựa vào mặt trời để phán đoán phương hướng.
Nửa tiếng sau, đám người Anh Phó không thể chịu nổi nữa.
Trong môi trường không có đường đi, việc đi lại rất khó khăn, khắp nói chỉ có núi đá cây cối, rất tiêu tốn thể lực.
“Cậu Thiên, nghỉ ngơi một lúc đã, thực sự không đi nổi nữa”
Anh Phó ngồi lên một tảng đá, mệt mỏi thở dốc.
Hoàng Thiên không cảm thấy quá mệt mỏi, anh thấy đám người Anh Phó không đi nổi nữa thì ngồi xuống nghỉ ngơi với bọn họ.
Đám người lấy những thứ mang theo ra, cùng nhau ăn uống để giải tỏa thể lực.
“Cậu Thiên, đúng là càng lúc càng lạnh.”
Một người thuộc hạ của Anh Phó mặc áo khoác bông vào, nói với Hoàng Thiên.
Lúc này Hoàng Thiên cũng mặc áo khoác bông vào, nhiệt độ bên trong núi thấp đúng hơn nhiều so với bên ngoài, hoàn cảnh địa lý của chỗ này rất đặc thù.
Lúc nói chuyện còn thở ra cả hơi, nhiệt độ ở đây chắc chắn phải âm vài độ.
“Mọi người vất vả rồi, phía trước chắc là ngọn núi chính của núi Thanh Mai, theo lời của Phan Thanh Linh nói, sư phụ của cô ấy ở giữ sườn núi, bên cạnh hang động còn có một cây đa lớn”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.