Chương 312: Khó hiểu
Anh Long Tiêu Sái
10/07/2024
Lưu Tào Khang khom người đáp lễ: “Tiền bối không cần phải làm vậy, như thế tổn thọ vãn bối lắm!”
Ông Dương đứng thẳng người dậy, nhìn Lưu Tào Khang chăm chú, tỏ vẻ khen ngợi: “Được, được, được lắm! Cậu Lưu thân là con trai duy nhất của Phó thị trưởng Lưu, làm ra cống hiến to lớn cho giới y học Á tộc ta, chẳng những không kiêu ngạo mà còn vô cùng khiêm tốn, thái độ kính trọng tiền bối!”
“Được, được, Phó thị trưởng Lưu có một đứa con trai rất giỏi! Tôi dám khẳng định rằng, sau này thành tựu của cậu Lưu sẽ hơn cả ba cậu!”
Bây giờ ba của Lưu Tào Khang đã chắc chắn sẽ được thăng chức, ông Dương khẳng định Lưu Tào Khang có thể vượt qua ba của anh ta, vậy chẳng phải là sẽ thăng lên tỉnh sao?
Ông Dương này đúng là mạnh miệng!
Như thế có thể thấy ông Dương thật sự rất xem trọng Trình Kiêu!
Những người khác trong đại sảnh cũng đồng loạt gật đầu, khen ngợi Lưu Tào Khang: “Cậu Lưu đúng là rồng giữa người thường!”
“Cậu Lưu sau này chắc chắn sẽ có tiền đồ xán lạn!”
“Sau này phát triển rồi, cậu Lưu đừng quên chúng tôi đấy!”
Lưu Tào Khang vẫn khiêm tốn đáp lễ: “Cảm ơn các vị tiền bối đã khen ngợi, không dám, không dám!”
Tôn Đại Hải cũng nhìn Lưu Tào Khang bằng ánh mắt vô cùng tán thưởng.
Dù không chú trọng gia thế của Lưu Tào Khang, thì chỉ với sự ung dung và khí thế của Lưu Tào Khang thể hiện ra, cũng có thể nói là một người xuất sắc trong những người đồng lứa rồi.
“Người này thật sự có thể nói là nhân tài trẻ tuổi! Quả nhiên không hổ là con trai duy nhất của Phó thị trưởng Lưu, có gia giáo hơn nhà họ Tôn của mình nhiều! Ha ha…” Tôn Đại Hải thầm cười khổ.
Ông Dương quan sát Lưu Tào Khang và Tôn Mạc, sau đó cười nói một câu hàm ý sâu xa với Tôn Đại Hải: “Chú em Tôn, chúc mừng, chúc mừng nhé!”
Những người khác cũng cười kỳ lạ, nói chúc mừng với Tôn Đại Hải.
Tuy bọn họ không nói rõ là chúc mừng cái gì, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng.
Tôn Đại Hải đỏ mặt, đương nhiên ông biết mọi người chúc mừng cái gì, nhưng rõ ràng con gái ông đã kết hôn rồi, chuyện này không vẻ vang gì!
Tôn Đại Hải ho nhẹ, giấu đi sự lúng túng của bản thân.
Sau đó, ông nói: “Tào Khang, món quà này thật sự quá quý giá, chú không thể nhận được!”
Đúng thế, ở trong mắt người ngoài, có lẽ hai mươi bốn cây kim Tử Ngọ chỉ là một món đồ cổ, nhưng với thầy thuốc Á tộc, nó chính là quốc tuý, chính là báu vật.
Đặc biệt là những người trong gia tộc Đông y như Tôn Đại Hải sẽ càng coi trọng báu vật của y học này hơn.
Dù ông rất thích hai mươi bốn cây kim Tử Ngọ, nhưng người xưa có câu vô công bất thụ lộc. Bây giờ Lưu Tào Khang với ông không quen không biết, sao ông có thể nhận một món báu vật quý giá như thế được?
Lưu Tào Khang khom người nói: “Chú Tôn, có một câu rằng bảo kiếm hợp anh hùng, phấn hồng tặng mỹ nhân. Con từng nghe nói thuật châm cứu của chú vô cùng cao siêu, ngoài chú, ai có tư cách có được hai mươi bốn cây kim Tử Ngọ này chứ?”
“Con giữ nó, bộ kim này cùng lắm chỉ là một món đồ cổ quý giá. Nhưng ở trong tay chú Tôn, nó lại là một món vũ khí sắc bén cứu được vô số người bệnh!”
“Cho nên chú Tôn tuyệt đối đừng từ chối, nhất định phải nhận lấy!”
Ông Dương ở bên cạnh chen miệng vào: “Chú Tôn, nếu cậu không lấy thì đưa nó cho tôi, cậu muốn bao nhiêu tiền thì chỉ cần ra giá!”
Tôn Đại Hải trừng ông ta, khẽ quát: “Nghĩ hay quá!”
Tôn Mạc khuyên nhủ: “Ba, ba đừng khách sáo với Tào Khang, dù anh ấy tặng ba món quà đắt tiền đến mấy thì đó cũng là việc anh ấy nên làm! Ba chỉ cần nhận là được.”
Trong câu này còn chứa đựng hàm ý khác.
Hơn nữa vừa nghe đã biết còn có ý gì đó!
Tôn Đại Hải động lòng, không khỏi nhìn chằm chằm Tôn Mạc, thấy cô ta nở nụ cười tự tin, còn nhẹ nhàng gật đầu với ông.
Tôn Đại Hải thầm thấy nghi ngờ, không biết tiếp theo con gái của ông định làm gì. Nhưng ông cảm thấy một lát nữa chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.
“Được, nếu đã thế, ba sẽ nhận món quà này.”
Tôn Mạc hé miệng cười với Ninh Lan: “Mẹ, anh Tào Khang chuẩn bị quà cho ba, mẹ có hài lòng không?”
Dù là đang nói chuyện với Ninh Lan, nhưng Tôn Mạc vẫn luôn nhìn chằm chằm Trình Kiêu, người mù cũng có thể nhìn ra ý khiêu khích của cô ta.
Ninh Lan nói với nét mặt khó coi: “Rất tốt, các con rất có lòng.”
Nói xong, Ninh Lan trừng Tôn Mạc, bà biết con gái bà vẫn luôn không thích Trình Kiêu, nhưng trước mặt biết bao nhiêu người thân bạn bè lại dẫn theo một người đàn ông đến khiến Trình Kiêu mất mặt, như thế rất quá đáng.
Cho dù hai vợ chồng mâu thuẫn thế nào thì suy cho cùng cũng là người một nhà. Chuyện trong nhà, đóng cửa lại giải quyết thế nào cũng được, tại sao phải kéo một người ngoài vào?
Có câu chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.
Chỉ tiếc rằng Ninh Lan hoàn toàn không thể đoán ra mục đích thật sự của Tôn Mạc hôm nay.
Tôn Mạc không để ý đến ánh mắt của Ninh Lan, cô ta hơi ngước cần cổ như thiên nga lên, châm chọc nói: “Không biết người nào đó tặng quà mừng thọ gì cho ba vậy?”
Mọi người trong đại sảnh thầm thấy vui mừng, tới rồi, kịch hay sắp bắt đầu!
Ninh Lan không khỏi trầm giọng cảnh cáo: “Tiểu Mạc, có chừng có mực thôi, đừng làm mất mặt gia đình!”
Tôn Mạc không đáp lại, ông Dương đứng bên cạnh chợt bật cười: “Đúng rồi chú Tôn à, nói không chừng quyển sách con rể cậu tặng cho cậu khi nãy cũng là báu vật gì đó? Mau lấy ra cho mọi người xem thử đi!”
“Ngay cả một người lạ như cậu Lưu cũng tặng một món quà quý giá như thế, chắc chắn quà mừng thọ của con rể tặng sẽ càng quý giá hơn!”
Một vài người thích hóng hớt không ngại lớn chuyện cũng hùa theo: “Đúng đúng, ông Dương nói đúng, chắc chắn quà của con rể tặng sẽ còn quý giá hơn!”
“Chú Tôn, đừng nói cậu không nỡ cho chúng tôi xem nhé? Yên tâm, nếu thật sự có báu vật gì đó, chắc chắn chúng tôi sẽ không nói gì!” Ông Dương dụ dỗ.
Tôn Đại Hải bực bội nhìn Trình Kiêu, thầm mắng trong lòng: “Thằng nhóc này đúng là giỏi đem lại phiền phức cho mình, không thể mua được thứ đắt tiền thì đừng tặng làm gì, bây giờ khiến mình mất mặt thế này!”
Nhưng bây giờ Tôn Đại Hải đành đâm lao thì phải theo lao, không muốn để ông Dương xem cũng không được.
“Trình Kiêu, cậu đưa quà cho ông Dương xem thử đi!” Nói xong, Tôn Đại Hải thẳng thừng quay đầu đi chỗ khác, nhìn Trình Kiêu một cái cũng thấy lười, như sợ người khác nhìn ra ông và Trình Kiêu có quen biết vậy.
Thấy thái độ ghét bỏ của Tôn Đại Hải, ông Dương và đa số mọi người đều tỏ vẻ châm chọc.
Trình Kiêu đứng yên bên cạnh Ninh Lan, nét mặt hờ hững, không chút cảm xúc.
Nghe vậy, anh cười nói với Ninh Lan: “Dì Lan, đưa sách cho ông ấy đi!”
Ninh Lan cau mày nhìn Trình Kiêu, thật sự không biết nên giúp anh giải vây như thế nào: “Tiểu Kiêu, nếu không muốn cho bọn họ xem con chỉ cần nói một chữ không, thì sẽ không ai được xem cả!”
“Cảm ơn dì Lan, con không sao, dì đưa sách cho bọn họ đi!” Trình Kiêu tỏ vẻ không quan tâm.
“Được!” Lúc này, Ninh Lan mới trừng ông Dương, ném sách cho ông ta: “Xem cho kỹ, tôi chỉ sợ ông đọc không hiểu thôi!”
Ông Dương cười to, không chấp nhặt với Ninh Lan, bắt đầu tùy tiện mở quyển sách của Trình Kiêu.
Sau khi lật hai trang, ông Dương chợt thốt lên: “Kỳ lạ, ý tưởng này đúng là mới mẻ độc đáo!”
Mọi người vốn cho rằng ông Dương sẽ quăng sách đi, sau đó mắng to là rác rưởi.
Nhưng không ngờ lại nghe thấy tiếng thán phục của ông ta!
Mọi người đều thấy nghi ngờ, chẳng lẽ quyển sách này thật sự là một bảo bối?
“Ông Dương, ông phát hiện ra điều gì à?” Ông Ngô đi cùng với ông Dương tò mò hỏi.
Dường như ông Dương đã hoàn toàn bị nội dung trong sách hấp dẫn, như không nghe thấy câu hỏi của ông Ngô, tự lẩm bẩm: “Ý tưởng và tư duy trong quyển sách về thuật châm cứu này thật sự khiến người ta thấy khó tin, nhưng vẫn có chỗ khó hiểu!”
“Giữa huyệt Dũng Tuyền và Thiên Linh cách nhau cả một cơ thể người, sau có thể tuỳ tiện đả thông? Dù cách đó rất kỳ diệu, nhưng hoàn toàn không thể làm được.”
Ông Dương đứng thẳng người dậy, nhìn Lưu Tào Khang chăm chú, tỏ vẻ khen ngợi: “Được, được, được lắm! Cậu Lưu thân là con trai duy nhất của Phó thị trưởng Lưu, làm ra cống hiến to lớn cho giới y học Á tộc ta, chẳng những không kiêu ngạo mà còn vô cùng khiêm tốn, thái độ kính trọng tiền bối!”
“Được, được, Phó thị trưởng Lưu có một đứa con trai rất giỏi! Tôi dám khẳng định rằng, sau này thành tựu của cậu Lưu sẽ hơn cả ba cậu!”
Bây giờ ba của Lưu Tào Khang đã chắc chắn sẽ được thăng chức, ông Dương khẳng định Lưu Tào Khang có thể vượt qua ba của anh ta, vậy chẳng phải là sẽ thăng lên tỉnh sao?
Ông Dương này đúng là mạnh miệng!
Như thế có thể thấy ông Dương thật sự rất xem trọng Trình Kiêu!
Những người khác trong đại sảnh cũng đồng loạt gật đầu, khen ngợi Lưu Tào Khang: “Cậu Lưu đúng là rồng giữa người thường!”
“Cậu Lưu sau này chắc chắn sẽ có tiền đồ xán lạn!”
“Sau này phát triển rồi, cậu Lưu đừng quên chúng tôi đấy!”
Lưu Tào Khang vẫn khiêm tốn đáp lễ: “Cảm ơn các vị tiền bối đã khen ngợi, không dám, không dám!”
Tôn Đại Hải cũng nhìn Lưu Tào Khang bằng ánh mắt vô cùng tán thưởng.
Dù không chú trọng gia thế của Lưu Tào Khang, thì chỉ với sự ung dung và khí thế của Lưu Tào Khang thể hiện ra, cũng có thể nói là một người xuất sắc trong những người đồng lứa rồi.
“Người này thật sự có thể nói là nhân tài trẻ tuổi! Quả nhiên không hổ là con trai duy nhất của Phó thị trưởng Lưu, có gia giáo hơn nhà họ Tôn của mình nhiều! Ha ha…” Tôn Đại Hải thầm cười khổ.
Ông Dương quan sát Lưu Tào Khang và Tôn Mạc, sau đó cười nói một câu hàm ý sâu xa với Tôn Đại Hải: “Chú em Tôn, chúc mừng, chúc mừng nhé!”
Những người khác cũng cười kỳ lạ, nói chúc mừng với Tôn Đại Hải.
Tuy bọn họ không nói rõ là chúc mừng cái gì, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng.
Tôn Đại Hải đỏ mặt, đương nhiên ông biết mọi người chúc mừng cái gì, nhưng rõ ràng con gái ông đã kết hôn rồi, chuyện này không vẻ vang gì!
Tôn Đại Hải ho nhẹ, giấu đi sự lúng túng của bản thân.
Sau đó, ông nói: “Tào Khang, món quà này thật sự quá quý giá, chú không thể nhận được!”
Đúng thế, ở trong mắt người ngoài, có lẽ hai mươi bốn cây kim Tử Ngọ chỉ là một món đồ cổ, nhưng với thầy thuốc Á tộc, nó chính là quốc tuý, chính là báu vật.
Đặc biệt là những người trong gia tộc Đông y như Tôn Đại Hải sẽ càng coi trọng báu vật của y học này hơn.
Dù ông rất thích hai mươi bốn cây kim Tử Ngọ, nhưng người xưa có câu vô công bất thụ lộc. Bây giờ Lưu Tào Khang với ông không quen không biết, sao ông có thể nhận một món báu vật quý giá như thế được?
Lưu Tào Khang khom người nói: “Chú Tôn, có một câu rằng bảo kiếm hợp anh hùng, phấn hồng tặng mỹ nhân. Con từng nghe nói thuật châm cứu của chú vô cùng cao siêu, ngoài chú, ai có tư cách có được hai mươi bốn cây kim Tử Ngọ này chứ?”
“Con giữ nó, bộ kim này cùng lắm chỉ là một món đồ cổ quý giá. Nhưng ở trong tay chú Tôn, nó lại là một món vũ khí sắc bén cứu được vô số người bệnh!”
“Cho nên chú Tôn tuyệt đối đừng từ chối, nhất định phải nhận lấy!”
Ông Dương ở bên cạnh chen miệng vào: “Chú Tôn, nếu cậu không lấy thì đưa nó cho tôi, cậu muốn bao nhiêu tiền thì chỉ cần ra giá!”
Tôn Đại Hải trừng ông ta, khẽ quát: “Nghĩ hay quá!”
Tôn Mạc khuyên nhủ: “Ba, ba đừng khách sáo với Tào Khang, dù anh ấy tặng ba món quà đắt tiền đến mấy thì đó cũng là việc anh ấy nên làm! Ba chỉ cần nhận là được.”
Trong câu này còn chứa đựng hàm ý khác.
Hơn nữa vừa nghe đã biết còn có ý gì đó!
Tôn Đại Hải động lòng, không khỏi nhìn chằm chằm Tôn Mạc, thấy cô ta nở nụ cười tự tin, còn nhẹ nhàng gật đầu với ông.
Tôn Đại Hải thầm thấy nghi ngờ, không biết tiếp theo con gái của ông định làm gì. Nhưng ông cảm thấy một lát nữa chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.
“Được, nếu đã thế, ba sẽ nhận món quà này.”
Tôn Mạc hé miệng cười với Ninh Lan: “Mẹ, anh Tào Khang chuẩn bị quà cho ba, mẹ có hài lòng không?”
Dù là đang nói chuyện với Ninh Lan, nhưng Tôn Mạc vẫn luôn nhìn chằm chằm Trình Kiêu, người mù cũng có thể nhìn ra ý khiêu khích của cô ta.
Ninh Lan nói với nét mặt khó coi: “Rất tốt, các con rất có lòng.”
Nói xong, Ninh Lan trừng Tôn Mạc, bà biết con gái bà vẫn luôn không thích Trình Kiêu, nhưng trước mặt biết bao nhiêu người thân bạn bè lại dẫn theo một người đàn ông đến khiến Trình Kiêu mất mặt, như thế rất quá đáng.
Cho dù hai vợ chồng mâu thuẫn thế nào thì suy cho cùng cũng là người một nhà. Chuyện trong nhà, đóng cửa lại giải quyết thế nào cũng được, tại sao phải kéo một người ngoài vào?
Có câu chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.
Chỉ tiếc rằng Ninh Lan hoàn toàn không thể đoán ra mục đích thật sự của Tôn Mạc hôm nay.
Tôn Mạc không để ý đến ánh mắt của Ninh Lan, cô ta hơi ngước cần cổ như thiên nga lên, châm chọc nói: “Không biết người nào đó tặng quà mừng thọ gì cho ba vậy?”
Mọi người trong đại sảnh thầm thấy vui mừng, tới rồi, kịch hay sắp bắt đầu!
Ninh Lan không khỏi trầm giọng cảnh cáo: “Tiểu Mạc, có chừng có mực thôi, đừng làm mất mặt gia đình!”
Tôn Mạc không đáp lại, ông Dương đứng bên cạnh chợt bật cười: “Đúng rồi chú Tôn à, nói không chừng quyển sách con rể cậu tặng cho cậu khi nãy cũng là báu vật gì đó? Mau lấy ra cho mọi người xem thử đi!”
“Ngay cả một người lạ như cậu Lưu cũng tặng một món quà quý giá như thế, chắc chắn quà mừng thọ của con rể tặng sẽ càng quý giá hơn!”
Một vài người thích hóng hớt không ngại lớn chuyện cũng hùa theo: “Đúng đúng, ông Dương nói đúng, chắc chắn quà của con rể tặng sẽ còn quý giá hơn!”
“Chú Tôn, đừng nói cậu không nỡ cho chúng tôi xem nhé? Yên tâm, nếu thật sự có báu vật gì đó, chắc chắn chúng tôi sẽ không nói gì!” Ông Dương dụ dỗ.
Tôn Đại Hải bực bội nhìn Trình Kiêu, thầm mắng trong lòng: “Thằng nhóc này đúng là giỏi đem lại phiền phức cho mình, không thể mua được thứ đắt tiền thì đừng tặng làm gì, bây giờ khiến mình mất mặt thế này!”
Nhưng bây giờ Tôn Đại Hải đành đâm lao thì phải theo lao, không muốn để ông Dương xem cũng không được.
“Trình Kiêu, cậu đưa quà cho ông Dương xem thử đi!” Nói xong, Tôn Đại Hải thẳng thừng quay đầu đi chỗ khác, nhìn Trình Kiêu một cái cũng thấy lười, như sợ người khác nhìn ra ông và Trình Kiêu có quen biết vậy.
Thấy thái độ ghét bỏ của Tôn Đại Hải, ông Dương và đa số mọi người đều tỏ vẻ châm chọc.
Trình Kiêu đứng yên bên cạnh Ninh Lan, nét mặt hờ hững, không chút cảm xúc.
Nghe vậy, anh cười nói với Ninh Lan: “Dì Lan, đưa sách cho ông ấy đi!”
Ninh Lan cau mày nhìn Trình Kiêu, thật sự không biết nên giúp anh giải vây như thế nào: “Tiểu Kiêu, nếu không muốn cho bọn họ xem con chỉ cần nói một chữ không, thì sẽ không ai được xem cả!”
“Cảm ơn dì Lan, con không sao, dì đưa sách cho bọn họ đi!” Trình Kiêu tỏ vẻ không quan tâm.
“Được!” Lúc này, Ninh Lan mới trừng ông Dương, ném sách cho ông ta: “Xem cho kỹ, tôi chỉ sợ ông đọc không hiểu thôi!”
Ông Dương cười to, không chấp nhặt với Ninh Lan, bắt đầu tùy tiện mở quyển sách của Trình Kiêu.
Sau khi lật hai trang, ông Dương chợt thốt lên: “Kỳ lạ, ý tưởng này đúng là mới mẻ độc đáo!”
Mọi người vốn cho rằng ông Dương sẽ quăng sách đi, sau đó mắng to là rác rưởi.
Nhưng không ngờ lại nghe thấy tiếng thán phục của ông ta!
Mọi người đều thấy nghi ngờ, chẳng lẽ quyển sách này thật sự là một bảo bối?
“Ông Dương, ông phát hiện ra điều gì à?” Ông Ngô đi cùng với ông Dương tò mò hỏi.
Dường như ông Dương đã hoàn toàn bị nội dung trong sách hấp dẫn, như không nghe thấy câu hỏi của ông Ngô, tự lẩm bẩm: “Ý tưởng và tư duy trong quyển sách về thuật châm cứu này thật sự khiến người ta thấy khó tin, nhưng vẫn có chỗ khó hiểu!”
“Giữa huyệt Dũng Tuyền và Thiên Linh cách nhau cả một cơ thể người, sau có thể tuỳ tiện đả thông? Dù cách đó rất kỳ diệu, nhưng hoàn toàn không thể làm được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.