Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 313: Ly hôn

Anh Long Tiêu Sái

10/07/2024

Ông Dương vừa xem vừa lắc đầu, sau đó đưa sách cho Tôn Đại Hải: “Chú Tôn à, cậu xem thử đi!”

“Tôi cảm thấy ý tưởng của quyển sách này rất hay, nhưng chỉ là những lời nói vô căn cứ, chỉ có thể đọc giải trí mà thôi!”

Tôn Đại Hải nghi ngờ nhận lấy, đọc sơ qua. Tiếc là ông bị đuổi khỏi gia tộc Đông y quá sớm, không học được dù là một phần y thuật của gia tộc, nếu không chắc chắn có thể nhìn ra được điều kỳ diệu trong Thái Thanh Khí Châm này.

“Hừ, thứ này chỉ là một món đồ có thể dùng để loè thiên hạ thôi, khó mà dùng tới được!”

Nói xong, Tôn Đại Hải thẳng tay ném quyển sách lên bàn.

Ông Ngô ở bên cạnh không khỏi tò mò nói: “Anh Tôn, tôi có thể xem thử không?”

Tôn Đại Hải ghét bỏ chỉ quyển sách kia: “Mọi người cứ xem đi, không cần phải hỏi tôi.”

“Cảm ơn anh Tôn.” Ông Ngô đi tới, cầm quyển sách kia lên đọc.

“Khó hiểu, không thể thông suốt được!”

Ông Ngô đọc mấy lần, sau đó lại đưa cho những người khác.

“Vô lý, chắc chắn là nói nhảm!”

“Quá vô lý! Cái này rõ ràng là đồ chơi của con nít.”

Tất cả những người vừa đọc đều lắc đầu, y thuật của bọn họ còn không bằng cả ông Dương và ông Ngô, đương nhiên không thể hiểu nhiều hơn được.

Dù bọn họ đọc không hiểu, nhưng chắc chắn bọn họ sẽ không thừa nhận y thuật của mình tệ. Cho nên chỉ có thể nói là thuật châm cứu của Trình Kiêu có vấn đề.

“Thật không ngờ con rể lại lấy đồ chơi của con nít đến lừa gạt ba vợ của mình, ha ha!”

“Nếu tôi có con rể thế này, tôi sẽ thẳng tay kéo ra ngoài đánh chết!”

“Không biết rốt cuộc tên nhóc này mặt dày đến mức nào mà lại có thể tặng cho ba vợ của mình một món quà mừng thọ năm mươi tuổi như thế này!”

Mọi người thay nhau giễu cợt Trình Kiêu, đương nhiên bọn họ cũng không có thù oán gì với anh.

Có điều ai bảo Trình Kiêu đứng ở thế đối lập với con trai của Phó thị trưởng Lưu chứ?

Đả kích Trình Kiêu, đương nhiên có thể lấy lòng cậu Lưu rồi!

Ninh Lan nhìn thoáng qua Trình Kiêu vẫn đang mang nét mặt hờ hững, tức giận quát những người đang giễu cợt anh: “Chẳng lẽ các người chưa từng nghe câu của ít lòng nhiều sao?”

“Tiểu Kiêu, con có tấm lòng là được, đừng để ý tới đám người nịnh bợ này!”

Ninh Lan là bà chủ của buổi tiệc lần này, thấy bà nổi giận, mọi người mới chịu im lặng.



Nhưng Tôn Mạc chợt lạnh lùng quát lên: “Trình Kiêu, hôm nay là tiệc mừng thọ năm mươi tuổi của ba tôi, anh thân là con rể lại đi tặng thứ rác rưởi như vậy, anh đang sỉ nhục ba tôi đúng không!”

Ha ha, kịch hay đến rồi!

Mọi người trong đại sảnh lập tức tập trung theo dõi, đa số đều nở nụ cười châm chọc.

Sắc mặt Ninh Ba rất phức tạp, ông ta lo lắng nhìn về phía Trình Kiêu, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Còn Ninh Long tuy vẫn mang nét mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt lại không thể giấu đi sự hưng phấn. Rõ ràng ông ta vẫn rất ghét Trình Kiêu.

Ninh Lan thấy những người khác đều không lên tiếng, nhưng con gái của bà lại đột nhiên gây chuyện.

Bà thất vọng nói: “Tiểu Mạc, con đang làm gì thế? Trình Kiêu là chồng của con đấy!”

Tôn Mạc cười châm chọc: “Mẹ, lúc trước con kết hôn với người này chỉ vì không muốn ba mẹ đau lòng. Con kết hôn với anh ta chỉ vì đối phó với ba mẹ thôi.”

“Kết hôn bao nhiêu lâu, anh ta vẫn luôn ngủ dưới đất, chúng con chưa từng phát sinh quan hệ.”

Nghe thấy câu này, mọi người đều xôn xao!

“Mẹ kiếp, ông anh, anh lợi hại thật đấy! Quả nhiên con nhóc nhà họ Tôn vẫn còn!”

“Ha ha, đương nhiên. Tôi quen biết bao nhiêu phụ nữ, người còn hay không, chỉ cần nhìn là biết ngay!”

“Nhưng thằng nhóc này vô dụng quá, cô nam quả nữ ở chung một phòng lâu như thế mà vẫn ngủ dưới đất!”

“Đúng thế, nếu là tôi, dù có ép buộc, tôi cũng phải có được con nhóc nhà họ Tôn này!”

“Chậc chậc, ở gần một người vợ xinh đẹp như thế lại không thể chạm vào, tên nhóc này đúng là một tên vô dụng thực thụ!”

“Ha ha, ai biết con nhóc này nói thật hay nói dối! Thử hỏi người đàn ông nào ở cạnh một người vợ xinh đẹp như thế lại có thể nhẫn nhịn ngủ dưới đất chứ? Hừ, tôi thấy tám mươi phần trăm là nói dối!”

Dường như Tôn Mạc nghe thấy lời nói của thanh niên kia, cô ta giơ điện thoại lên cao: “Nếu mọi người không tin thì mời xem ảnh trên điện thoại của tôi, đây là phòng ngủ của tôi và anh ta!”

Dù màn hình điện thoại không lớn, nhưng chăn đệm được trải ở góc tường trên bức hình lại hiện rõ trước mắt mọi người.

“Khốn kiếp, không ngờ thật sự ngủ dưới đất! Tên này đúng là hèn nhát!”

“Nếu là anh ta, lúc này tôi đã phải tìm một cái lỗ để chui vào rồi. Làm gì còn mặt mũi đứng ở đây chứ, quá mất mặt!”

Rất nhiều người đều đang chỉ trỏ vào Trình Kiêu với vẻ khinh thường và châm chọc.

Ninh Lan tức giận quát lên với Tôn Mạc: “Tiểu Mạc, con điên rồi sao? Con có biết con đang làm gì không?”

Tôn Mạc nghiêm túc nói: “Mẹ, mẹ không cần quan tâm đến chuyện của con, bây giờ con đã trưởng thành rồi, con biết mình đang làm gì!”

Tôn Mạc im lặng một lát, sau đó ngẩng cao cổ, lớn tiếng nói.



“Đàn ông mà Tôn Mạc tôi thích là phải được lựa chọn kỹ lưỡng từ gia thế, tướng mạo và cả năng lực. Sao tôi có thể thích một tên vô dụng như thế được?”

“Cho nên, bây giờ tôi chính thức tuyên bố, hôn lễ tổ chức lúc trước không có giá trị nữa!”

“Từ nay về sau, tôi và Trình Kiêu không còn quan hệ gì cả!”

Đại sảnh rất yên tĩnh, chỉ có giọng nói lạnh lùng và chứa đựng sự giễu cợt của Tôn Mạc.

Sau đó, Tôn Mạc lấy chiếc nhẫn đính hôn đã chuẩn bị sẵn ra, sải bước đi chậm tới trước mặt Trình Kiêu, giày cao gót giẫm trên mặt đất phát ra tiếng cộp cộp.

“Dù anh có đồng ý hay không thì hôn ước giữa chúng ta vốn không hề có giá trị pháp luật gì. Bây giờ, tôi tuyên bố chúng ta không còn quan hệ nữa!”

Tôn Mạc chậm rãi đưa chiếc nhẫn đến trước mặt Trình Kiêu.

Sau đó cô ta buông tay, chiếc nhẫn rơi xuống đất, tạo thành tiếng vang lanh lảnh.

“Xin lỗi, trượt tay, phiền anh tự nhặt lên.” Tôn Mạc tỏ vẻ vô cùng vui mừng như đã được giải thoát.

Đã biết bao lâu rồi, hôm nay cuối cùng cũng có thể phủi sạch quan hệ với tên vô dụng này.

Tôn Đại Hải hoàn toàn ngây người.

Ông biết có lẽ con gái sẽ làm ra chuyện quá đáng, nhưng ông không ngờ Tôn Mạc lại điên cuồng như thế!

Từ hôn, sỉ nhục ngay trước mặt mọi người…

Dù ông là ba ruột cũng cảm thấy quá đáng. Nếu ông đứng trên lập trường của Trình Kiêu, lúc này chắc chắn chỉ muốn tát cho con gái mình mấy bạt tai.

Có điều đương nhiên Tôn Đại Hải sẽ không làm thế.

Lúc trước ông tán thành cho Trình Kiêu ở rể là vì Tôn Mạc là con gái, không thể thay ông trở về gia tộc.

Cho nên ông muốn con của Tôn Mạc và Trình Kiêu giúp ông hoàn thành tâm nguyện.

Hy vọng có một ngày, đời sau của ông có thể trở về gia tộc. Cho những người đã đuổi ông đi nhìn thấy, lúc trước bọn họ đuổi ông khỏi gia tộc là một quyết định ngu xuẩn đến mức nào.

Nhưng Tôn Đại Hải cũng biết tâm nguyện vốn đã là mơ mộng hão huyền. Tỷ lệ hoàn thành quá mong manh, dù sao ông cũng chỉ biết được một vài y thuật ngoài mặt của gia tộc mà thôi.

Bây giờ con gái ông và con trai của Phó thị trưởng có tình cảm với nhau, Tôn Đại Hải cũng đã thấy hối hận vì trước đây đã đồng ý việc cưới xin của Tôn Mạc và Trình Kiêu.

Nếu hôm nay Tôn Mạc đã tuyên bố ly hôn trước mặt mọi người, đương nhiên Tôn Đại Hải sẽ không phản đối.

Có điều dù sao cũng là con gái ông quá đáng, chắc chắn Tôn Đại Hải sẽ không lên tiếng tán thành.

Ông chỉ nói một câu: “Hầy, con gái lớn không nghe lời mẹ! Vấn đề tình cảm giữa người trẻ tuổi các câu, ba cũng lười nhúng tay vào, các con tự quyết định đi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook