Chương 7: CHƯƠNG 7
Lâm Phỉ Nhiên
12/06/2015
Lúc này ở một gian phòng khác, cũng đang diễn ra sự việc làm chuyển ngoặt cuộc đời của một người.
Lập Hạ rất căng thẳng, cảm giác căng thẳng hoàn toàn khác với khi cô biết mình thích Chu Gia Ngôn. Khi đó, cô cho rằng mình và Chu Gia Ngôn không cách biệt gì nhiều, anh không phải thiên thần, mà là một người bình thường tồn tại chân thật bên cạnh cô nhưng có thể khiến cô ngưỡng mộ, khiến cô rung động.
Còn giờ phút này, đối diện với người phụ nữ tên Hoa Hội, Lập Hạ cảm thấy áp lực vô cùng lớn, đến nỗi cơ thể cô không ngừng run rẩy. Ngay cả khi cưỡng hôn Chu Gia Ngôn, cô cũng không run đến mức ấy. Cô rất sợ mình nói sai câu gì, sẽ đập tan giấc mộng đẹp vừa mới bắt đầu.
Hoa Hội có vẻ không muốn tốn lời với Lập Hạ. Vừa mới bắt đầu, bà ta đã chẳng nói chẳng rằng, giơ ra tờ chi phiếu trị giá hai mươi vạn tệ.
Lập Hạ chau mày: “Cô làm gì thế ạ?”
Bấy giờ, Hoa Hội mới nói bằng giọng khinh khỉnh: “Cháu tỉ mỉ nghĩ lại cho tôi, Gia Ngôn là con trai tôi, nó ở trường làm những gì làm sao qua nổi mắt tôi? Cháu là con gái gia đình tử tế, vì sao lại không biết vô liêm sỉ như vậy?”.
Vừa nghe, Lập Hạ đã biết ngay Hoa Hội đang nhắc đến vụ việc “cưỡng hôn” kia, ý tứ rõ ràng là con trai bà ta bị hại.
Vũ trụ nhỏ bé của Lập Hạ gần như nổ tung, cô muốn mở miệng phản bác, nhưng may mắn là lời sắp thốt ra đã kịp thời bị lý trí ngăn lại. Ý thức được người trước mặt là mẹ của Chu Gia Ngôn, Lập Hạ cố gắng kìm nén nỗi tức giận.
“Cô Hoa, cô không tán thành cách làm của cháu, cháu hoàn toàn hiểu. Nhưng cháu tin là cô cũng từng có một thời kích động như vậy. Yêu một người, lúc nào cũng muốn được ở bên người ấy, muốn mọi thứ tốt nhất cho người ấy. Cháu chỉ biến nỗi kích động ấy thành hành động mà thôi.”
Hoa Hội không đếm xỉa tới lý do của Lập Hạ.
“Tôi biết vào tuổi các cháu kiểu gì cũng không tránh được chuyện có tình cảm với nhau. Nhưng mà tôi phải nói cho cháu hay, cháu không phải đối tượng của Chu Gia Ngôn. Tôi làm mẹ, tôi hiểu rõ con trai mình. Tương lai của hai đứa thế nào tôi hoàn toàn có thể nhìn thấu, chia tay là chuyện sớm muộn. Vì sao không nhân lúc tình cảm còn chưa quá sâu đậm mà kết thúc đi?”
Lập Hạ mỉm cười châm chọc: “Vậy cô cho rằng nhân tài như thế nào mới phù hợp với cậu con trai quý tử của cô ạ?”.
Hoa Hội dường như đã sớm đoán được Lập Hạ sẽ hỏi điều này.
“Đừng có giở chữ nghĩa ra mà phản bác tôi. Con trai tôi có phải quý tử hay không không cần cháu bình phẩm, cháu không có tư cách. Mẹ cháu chỉ là người làm công trong một quán ăn bình thường, bố cháu lĩnh đồng lương cỏn con của một công ty sắp phá sản đến nơi để sống qua ngày. Cháu có thể vào học ở Tường Long Thấy, ngoài cái thành tích học tập của cháu ra, không biết bố cháu đã phải chạy vạy xin xỏ bao nhiêu cửa. Cho dù thế nào đi chăng nữa, chúng tôi cũng không chấp nhận một người có gia cảnh như cháu. Nếu biết tự lượng sức mình thì cháu nên giữ khoảng cách với những thứ vốn không thuộc về mình.”
Lập Hạ xưa nay chưa từng nghĩ nghề nghiệp của bố mẹ mình có gì đáng xấu hổ. Ngay cả lúc nghe Hoa Hội nói những lời kia, cô cũng không cảm thấy đúng. Con người sinh ra đều có số mệnh, phú quý tại trời. Nhưng cô không thể không thừa nhận, sâu trong đáy lòng mình vẫn có một chút tự ti. Trước giờ cô luôn cho rằng, Chu Gia Ngôn không phải thiên thần, hiện giờ cô mới phát hiện, tất cả là do bản thân trốn tránh, không chịu thừa nhận sự thật mà thôi.
Thế nhưng, cô đã nắm được tay anh rồi, chẳng có lý gì lại dễ dàng buông xuôi. Khoảnh khắc Chu Gia Ngôn nói: “Tớ không đi nữa”, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất: bên nhau đến đầu bạc răng long.
Nhìn thái độ cao ngạo của Hoa Hội, Lập Hạ cố gắng đè nén nỗi chua xót trong lòng. Cô cười chế giễu, thầm nghĩ, nếu mình thật sự kết hôn với Chu Gia Ngôn, người phụ nữ này liệu có tức đến chết hay không? Bà ta còn chưa biết Lập Hạ cô là người có thù tất trả, có oán tất báo. Hiện tại, cô thậm chí còn ác độc tưởng tượng ra vẻ mặt hận đến nghiến răng nghiến lợi của bà ta trong hôn lễ của cô và Chu Gia Ngôn.
Cuối cùng. Lập Hạ nhướng mày nói: “Người khác nghĩ thế nào, cháu không muốn biết. Cháu chỉ quan tâm tới suy nghĩ của Chu Gia Ngôn thôi. Chắc là tiếp theo, cô sẽ đuổi cậu ấy ra khỏi nhà và cắt toàn bộ nguồn chi tiêu phải không?”.
Bất ngờ trước sự phản kháng đến cùng của Lập Hạ, Hoa Hội giận dữ hít sâu: “Tôi không thừa nước bọt để thuyết phục cháu rời xa Gia Ngôn. Bởi vì cháu không có tư cách để cò kè mặc cả với tôi. Tôi biết hiện tại cháu rất cần khoản tiền này. Mẹ cháu đang ốm, bố cháu đang bị đe dọa bởi bọn cho vay nặng lãi. Chắc cháu không muốn bố mình bị đánh cho tàn phế vì không trả nổi lãi chứ?”.
Câu nói đâm trúng nỗi đau của Lập Hạ.
Vì muốn giảm bớt gánh nặng kinh tế cho gia đình mà bố cô phải đi vay nặng lãi để hùn vốn làm ăn, nào ngờ gặp phải người xấu, trở nên trắng tay.
Lập Hạ không muốn cho ai biết chuyện này, thậm chí là Tô Mạch, cô cũng không tiết lộ. Giờ nghe Hoa Hội nhắc tới, cô không khỏi giật mình kinh ngạc.
Lập Hạ vừa định mở miệng nói thì Hoa Hội đã ngăn lại: “Hơn nữa, Gia Ngôn tháng sau sẽ sang Anh. Nếu cháu còn muốn tiếp tục với nó thì cũng chẳng có kết quả tốt đẹp gì đâu.”
Hoa Hội quay lưng lại, nhìn màn đêm ngoài ô cửa sổ, giọng nói sắc bén tràn đầy sự tự tin: “Có phải cháu lại muốn cãi lại tôi, Gia Ngôn đã đồng ý với cháu là sẽ không đi nữa, ở lại học đại học B cùng cháu? Lập Hạ, cháu quá ngây thơ, ngây thơ đến ngu xuẩn!”.
Lập Hạ nhíu mày.
…
Tô Mạch đứng trên lan can dõi theo người đàn ông tên Tần Sở đang được một đám người vây quanh. Anh ta cầm ly rượu vang đỏ trong tay, chạm cốc với một vài người. Trực giác mách bảo Tô Mạch rằng đó không phải là tính cách thật của Tần Sở. Trên gương mặt anh ta luôn thường trực nụ cười, thế nhưng nụ cười đó rất hời hợt, ánh mắt lộ một vẻ lạnh lùng xa cách. Tô Mạch đột nhiên kích động muốn lao tới gỡ bỏ chiếc mặt nạ dối trá của người đàn ông kia xuống. Nhưng rồi cuối cùng cô chỉ có thể cúi đầu, bất lực nhìn bộ váy đỏ vẫn ở trên người mình.
Cảm giác bị người khác điều khiển thực sự rất khó chịu.
Tầng một mỗi lúc một đông, người nào người nấy gương mặt rạng rỡ, mang theo quà sinh nhật tới tặng Chu Gia Ngôn. Rõ ràng chỉ là một bữa tiệc sinh nhật bình thường mà long trọng chẳng khác nào lễ cưới.
Chu Gia Ngôn ngoài mặt tươi cười đáp lễ mọi người, nhưng trong lòng đang nóng như lửa đốt, không biết vì sao Tô Mạch và Lập Hạ đi thay đồ lâu đến thế? Cậu ngước lên nhìn cầu thang, phát hiện Tô Mạch đang đứng ngây ra đó.
“Sao chưa thay quần áo?”
Tô Mạch buộc phải nói dối: “Tớ thấy mặc thế này cũng được mà”.
“Thế Lập Hạ đâu?”
“À, hồi nãy bọn tớ vừa lên trên tầng hai thì gặp mẹ cậu, mẹ cậu muốn nói chuyện riêng với Lập Hạ nên tớ đi trước.”
Chu Gia Ngôn nghe xong liền nhíu mày, vội vàng chạy lên tầng hai.
Tuy không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng thấy Chu Gia Ngôn khẩn trương như vậy, Tô Mạch cũng cuống quýt đuổi theo. Đến trước cửa phòng, Chu Gia Ngôn dừng lại, quay đầu nhìn Tô Mạch, hai người bình ổn lại nhịp thở, sau đó đẩy cửa vào trong.
Trông thấy Lập Hạ, Chu Gia Ngôn hơi khựng người lại, rồi tiếp tục đi về phía cô.
Lập Hạ vô thức chìa tay ra, nhưng ngay khi đối phương chỉ còn cách cô hai bước chân, cô bỗng nói: “Dừng lại”.
Chu Gia Ngôn quả nhiên đứng bất động.
“Vẫn sẽ đi sao?”
Nghe Lập Hạ hỏi câu này, sắc mặt Chu Gia Ngôn đột nhiên sa sầm.
Cũng giống như ngày thông báo trúng tuyển đại học, chẳng cần tốn nhiều lời, chỉ bằng ánh mắt, Lập Hạ vẫn có được đáp án chính xác nhất. Trái tim vốn ấm áp của cô lúc này như bị quẳng vào núi băng ở Nam Cực.
Cô đã tin tưởng, anh thật sự vì mình mà từ bỏ ý định du học.
Cô cũng đã suy nghĩ thông suốt, chỉ cần hai người dành tình cảm cho nhau thì chia cách hai nơi cũng không thành vấn đề. Cô vốn định trong bữa tiệc sinh nhật hôm nay sẽ nói với Chu Gia Ngôn: “Cậu đi đi, nếu cậu muốn bay, tớ sẽ không bao giờ ngăn cản cậu”.
Hóa ra, tất cả chỉ là một lời nói dối khiến cô hạnh phúc trong phút giây ngắn ngủi.
Lập Hạ mấp máy môi, cuối cùng vẫn chẳng thể nói thêm được câu nào. Cô đẩy Chu Gia Ngôn sang một bên, cô đơn rời khỏi căn phòng.
Chu Gia Ngôn đứng bất động, bờ vai đau nhức. Trước giờ anh không hề biết, hóa ra chỉ một cái đẩy nhẹ của cô cũng có thể trở thành tảng đá đè nặng trong lòng cậu.
Lập Hạ rất căng thẳng, cảm giác căng thẳng hoàn toàn khác với khi cô biết mình thích Chu Gia Ngôn. Khi đó, cô cho rằng mình và Chu Gia Ngôn không cách biệt gì nhiều, anh không phải thiên thần, mà là một người bình thường tồn tại chân thật bên cạnh cô nhưng có thể khiến cô ngưỡng mộ, khiến cô rung động.
Còn giờ phút này, đối diện với người phụ nữ tên Hoa Hội, Lập Hạ cảm thấy áp lực vô cùng lớn, đến nỗi cơ thể cô không ngừng run rẩy. Ngay cả khi cưỡng hôn Chu Gia Ngôn, cô cũng không run đến mức ấy. Cô rất sợ mình nói sai câu gì, sẽ đập tan giấc mộng đẹp vừa mới bắt đầu.
Hoa Hội có vẻ không muốn tốn lời với Lập Hạ. Vừa mới bắt đầu, bà ta đã chẳng nói chẳng rằng, giơ ra tờ chi phiếu trị giá hai mươi vạn tệ.
Lập Hạ chau mày: “Cô làm gì thế ạ?”
Bấy giờ, Hoa Hội mới nói bằng giọng khinh khỉnh: “Cháu tỉ mỉ nghĩ lại cho tôi, Gia Ngôn là con trai tôi, nó ở trường làm những gì làm sao qua nổi mắt tôi? Cháu là con gái gia đình tử tế, vì sao lại không biết vô liêm sỉ như vậy?”.
Vừa nghe, Lập Hạ đã biết ngay Hoa Hội đang nhắc đến vụ việc “cưỡng hôn” kia, ý tứ rõ ràng là con trai bà ta bị hại.
Vũ trụ nhỏ bé của Lập Hạ gần như nổ tung, cô muốn mở miệng phản bác, nhưng may mắn là lời sắp thốt ra đã kịp thời bị lý trí ngăn lại. Ý thức được người trước mặt là mẹ của Chu Gia Ngôn, Lập Hạ cố gắng kìm nén nỗi tức giận.
“Cô Hoa, cô không tán thành cách làm của cháu, cháu hoàn toàn hiểu. Nhưng cháu tin là cô cũng từng có một thời kích động như vậy. Yêu một người, lúc nào cũng muốn được ở bên người ấy, muốn mọi thứ tốt nhất cho người ấy. Cháu chỉ biến nỗi kích động ấy thành hành động mà thôi.”
Hoa Hội không đếm xỉa tới lý do của Lập Hạ.
“Tôi biết vào tuổi các cháu kiểu gì cũng không tránh được chuyện có tình cảm với nhau. Nhưng mà tôi phải nói cho cháu hay, cháu không phải đối tượng của Chu Gia Ngôn. Tôi làm mẹ, tôi hiểu rõ con trai mình. Tương lai của hai đứa thế nào tôi hoàn toàn có thể nhìn thấu, chia tay là chuyện sớm muộn. Vì sao không nhân lúc tình cảm còn chưa quá sâu đậm mà kết thúc đi?”
Lập Hạ mỉm cười châm chọc: “Vậy cô cho rằng nhân tài như thế nào mới phù hợp với cậu con trai quý tử của cô ạ?”.
Hoa Hội dường như đã sớm đoán được Lập Hạ sẽ hỏi điều này.
“Đừng có giở chữ nghĩa ra mà phản bác tôi. Con trai tôi có phải quý tử hay không không cần cháu bình phẩm, cháu không có tư cách. Mẹ cháu chỉ là người làm công trong một quán ăn bình thường, bố cháu lĩnh đồng lương cỏn con của một công ty sắp phá sản đến nơi để sống qua ngày. Cháu có thể vào học ở Tường Long Thấy, ngoài cái thành tích học tập của cháu ra, không biết bố cháu đã phải chạy vạy xin xỏ bao nhiêu cửa. Cho dù thế nào đi chăng nữa, chúng tôi cũng không chấp nhận một người có gia cảnh như cháu. Nếu biết tự lượng sức mình thì cháu nên giữ khoảng cách với những thứ vốn không thuộc về mình.”
Lập Hạ xưa nay chưa từng nghĩ nghề nghiệp của bố mẹ mình có gì đáng xấu hổ. Ngay cả lúc nghe Hoa Hội nói những lời kia, cô cũng không cảm thấy đúng. Con người sinh ra đều có số mệnh, phú quý tại trời. Nhưng cô không thể không thừa nhận, sâu trong đáy lòng mình vẫn có một chút tự ti. Trước giờ cô luôn cho rằng, Chu Gia Ngôn không phải thiên thần, hiện giờ cô mới phát hiện, tất cả là do bản thân trốn tránh, không chịu thừa nhận sự thật mà thôi.
Thế nhưng, cô đã nắm được tay anh rồi, chẳng có lý gì lại dễ dàng buông xuôi. Khoảnh khắc Chu Gia Ngôn nói: “Tớ không đi nữa”, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất: bên nhau đến đầu bạc răng long.
Nhìn thái độ cao ngạo của Hoa Hội, Lập Hạ cố gắng đè nén nỗi chua xót trong lòng. Cô cười chế giễu, thầm nghĩ, nếu mình thật sự kết hôn với Chu Gia Ngôn, người phụ nữ này liệu có tức đến chết hay không? Bà ta còn chưa biết Lập Hạ cô là người có thù tất trả, có oán tất báo. Hiện tại, cô thậm chí còn ác độc tưởng tượng ra vẻ mặt hận đến nghiến răng nghiến lợi của bà ta trong hôn lễ của cô và Chu Gia Ngôn.
Cuối cùng. Lập Hạ nhướng mày nói: “Người khác nghĩ thế nào, cháu không muốn biết. Cháu chỉ quan tâm tới suy nghĩ của Chu Gia Ngôn thôi. Chắc là tiếp theo, cô sẽ đuổi cậu ấy ra khỏi nhà và cắt toàn bộ nguồn chi tiêu phải không?”.
Bất ngờ trước sự phản kháng đến cùng của Lập Hạ, Hoa Hội giận dữ hít sâu: “Tôi không thừa nước bọt để thuyết phục cháu rời xa Gia Ngôn. Bởi vì cháu không có tư cách để cò kè mặc cả với tôi. Tôi biết hiện tại cháu rất cần khoản tiền này. Mẹ cháu đang ốm, bố cháu đang bị đe dọa bởi bọn cho vay nặng lãi. Chắc cháu không muốn bố mình bị đánh cho tàn phế vì không trả nổi lãi chứ?”.
Câu nói đâm trúng nỗi đau của Lập Hạ.
Vì muốn giảm bớt gánh nặng kinh tế cho gia đình mà bố cô phải đi vay nặng lãi để hùn vốn làm ăn, nào ngờ gặp phải người xấu, trở nên trắng tay.
Lập Hạ không muốn cho ai biết chuyện này, thậm chí là Tô Mạch, cô cũng không tiết lộ. Giờ nghe Hoa Hội nhắc tới, cô không khỏi giật mình kinh ngạc.
Lập Hạ vừa định mở miệng nói thì Hoa Hội đã ngăn lại: “Hơn nữa, Gia Ngôn tháng sau sẽ sang Anh. Nếu cháu còn muốn tiếp tục với nó thì cũng chẳng có kết quả tốt đẹp gì đâu.”
Hoa Hội quay lưng lại, nhìn màn đêm ngoài ô cửa sổ, giọng nói sắc bén tràn đầy sự tự tin: “Có phải cháu lại muốn cãi lại tôi, Gia Ngôn đã đồng ý với cháu là sẽ không đi nữa, ở lại học đại học B cùng cháu? Lập Hạ, cháu quá ngây thơ, ngây thơ đến ngu xuẩn!”.
Lập Hạ nhíu mày.
…
Tô Mạch đứng trên lan can dõi theo người đàn ông tên Tần Sở đang được một đám người vây quanh. Anh ta cầm ly rượu vang đỏ trong tay, chạm cốc với một vài người. Trực giác mách bảo Tô Mạch rằng đó không phải là tính cách thật của Tần Sở. Trên gương mặt anh ta luôn thường trực nụ cười, thế nhưng nụ cười đó rất hời hợt, ánh mắt lộ một vẻ lạnh lùng xa cách. Tô Mạch đột nhiên kích động muốn lao tới gỡ bỏ chiếc mặt nạ dối trá của người đàn ông kia xuống. Nhưng rồi cuối cùng cô chỉ có thể cúi đầu, bất lực nhìn bộ váy đỏ vẫn ở trên người mình.
Cảm giác bị người khác điều khiển thực sự rất khó chịu.
Tầng một mỗi lúc một đông, người nào người nấy gương mặt rạng rỡ, mang theo quà sinh nhật tới tặng Chu Gia Ngôn. Rõ ràng chỉ là một bữa tiệc sinh nhật bình thường mà long trọng chẳng khác nào lễ cưới.
Chu Gia Ngôn ngoài mặt tươi cười đáp lễ mọi người, nhưng trong lòng đang nóng như lửa đốt, không biết vì sao Tô Mạch và Lập Hạ đi thay đồ lâu đến thế? Cậu ngước lên nhìn cầu thang, phát hiện Tô Mạch đang đứng ngây ra đó.
“Sao chưa thay quần áo?”
Tô Mạch buộc phải nói dối: “Tớ thấy mặc thế này cũng được mà”.
“Thế Lập Hạ đâu?”
“À, hồi nãy bọn tớ vừa lên trên tầng hai thì gặp mẹ cậu, mẹ cậu muốn nói chuyện riêng với Lập Hạ nên tớ đi trước.”
Chu Gia Ngôn nghe xong liền nhíu mày, vội vàng chạy lên tầng hai.
Tuy không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng thấy Chu Gia Ngôn khẩn trương như vậy, Tô Mạch cũng cuống quýt đuổi theo. Đến trước cửa phòng, Chu Gia Ngôn dừng lại, quay đầu nhìn Tô Mạch, hai người bình ổn lại nhịp thở, sau đó đẩy cửa vào trong.
Trông thấy Lập Hạ, Chu Gia Ngôn hơi khựng người lại, rồi tiếp tục đi về phía cô.
Lập Hạ vô thức chìa tay ra, nhưng ngay khi đối phương chỉ còn cách cô hai bước chân, cô bỗng nói: “Dừng lại”.
Chu Gia Ngôn quả nhiên đứng bất động.
“Vẫn sẽ đi sao?”
Nghe Lập Hạ hỏi câu này, sắc mặt Chu Gia Ngôn đột nhiên sa sầm.
Cũng giống như ngày thông báo trúng tuyển đại học, chẳng cần tốn nhiều lời, chỉ bằng ánh mắt, Lập Hạ vẫn có được đáp án chính xác nhất. Trái tim vốn ấm áp của cô lúc này như bị quẳng vào núi băng ở Nam Cực.
Cô đã tin tưởng, anh thật sự vì mình mà từ bỏ ý định du học.
Cô cũng đã suy nghĩ thông suốt, chỉ cần hai người dành tình cảm cho nhau thì chia cách hai nơi cũng không thành vấn đề. Cô vốn định trong bữa tiệc sinh nhật hôm nay sẽ nói với Chu Gia Ngôn: “Cậu đi đi, nếu cậu muốn bay, tớ sẽ không bao giờ ngăn cản cậu”.
Hóa ra, tất cả chỉ là một lời nói dối khiến cô hạnh phúc trong phút giây ngắn ngủi.
Lập Hạ mấp máy môi, cuối cùng vẫn chẳng thể nói thêm được câu nào. Cô đẩy Chu Gia Ngôn sang một bên, cô đơn rời khỏi căn phòng.
Chu Gia Ngôn đứng bất động, bờ vai đau nhức. Trước giờ anh không hề biết, hóa ra chỉ một cái đẩy nhẹ của cô cũng có thể trở thành tảng đá đè nặng trong lòng cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.