Chẳng Thể Nói Lời Yêu

Chương 8: CHƯƠNG 8

Lâm Phỉ Nhiên

12/06/2015

Tô Mạch vội vàng đuổi theo Lập Hạ, rất sợ lúc này tâm trạng Lập Hạ không tốt sẽ xảy ra chuyện không hay,

Hai người một trước một sau chạy xuống cầu thang, thu hút sự chú ý của mọi người dưới tầng một. Tần Sở vừa trông thấy Tô Mạch liền đi tới kéo cô lại, giọng nói sang sảng: “Anh chờ em lâu lắm rồi đấy!”.

Tô Mạch giãy giụa không được, bèn cúi đầu cắn vào bắp tay Tần Sở. Nào ngờ, đối phương chẳng những không buông cô ra mà còn giữ chặt hơn. Tô Mạch giận dữ trợn tròn mắt: “Đồ du côn!”.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía này. Cố An Sênh quay đầu lại, ngạc nhiên lên tiếng: “Tô Mạch!”.

Nhưng Tô Mạch không nghe thấy, cô đang cố gắng đánh lạc hướng Tần Sở. Đáng tiếc, anh ta không hề bị lừa, vẫn giữ chặt lấy cô không chịu buông.

Tô Mạch bất lực nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Bỗng dưng, khóe môi cô co giật, sau đó hai chân mềm nhũn, ngã khuỵu xuống.

Lần này đến phiên Tần Sở kinh ngạc. Chẳng lẽ anh đáng sợ đến mức có thể khiến người khác ngất lịm đi hay sao? Anh bất đắc dĩ lắc đầu, bế Tô Mạch lên đi thẳng ra ngoài. Nào ngờ, vừa mới ra khỏi cửa lớn, Tô Mạch đột nhiên mở mắt. Tranh thủ lúc Tần Sở còn chưa kịp định thần lại, cô cấp tốc nhảy xuống đất, dốc sức chạy thật nhanh. Được một đoạn cô dừng lại, quay đầu lè lưỡi với anh ta.

Tần Sở ngây người. Ban đầu chỉ vì quá nhàm chán nên muốn kiếm đối tượng trêu chọc mua vui, cuối cùng lại hóa thành mình bị đem ra làm trò đùa, Tần Sở sao có thể nuốt trôi cục tức này?

Anh nhớ lại lúc ở trong phòng khách, có người gọi tên cô?

Tô Mạch phải không?

Được, giỏi lắm!

Lập Hạ không có ở nhà. Tô Mạch ngồi trước cổng, chờ đến khi trời tối mịt mới thấy ngoài đầu ngõ có bóng người lững thững đi vào. Cô chạy ra vài bước, quả nhiên trông thấy Lập Hạ. Bên cạnh còn có một đôi vợ chồng trung niên, chân người đàn ông không bình thường, phải nhờ tới người dìu đi từng bước.

“Lập Hạ, đây là…?”

“Bố mẹ tớ.”

Tô Mạch vội cúi đầu lễ phép nói: “Cháu chào cô chú”.

Bố mẹ Lập Hạ đều là những người hiếu khách, thấy đã muộn, bèn nhất quyết giữ cô ở lại một đêm.

Tô Mạch còn đang chần chừ không biết nên từ chối thế nào thì Lập Hạ đi ra, khẽ nói: “Đêm nay hai đứa mình ngủ chung nhé”.

Không cần thêm lời nào thừa thãi, như vậy cũng đủ để Tô Mạch hiểu rằng, hiện tại Lập Hạ rất cần có người ở bên. Đánh răng, rửa mặt xong, Tô Mạch ra khỏi WC. Lập Hạ còn đang dọn dẹp phòng khách bừa bộn. Mẹ Lập ngồi trên ghế, bôi thuốc cho bố Lập.

Cả gian phòng yên ắng đến ngột ngạt.

Một lúc sau, mẹ Lập phá vỡ sự im lặng, giọng nói của bà lộ rõ vẻ thấp thỏm xen lẫn hoài nghi.

“Sao đột nhiên nghe một cuộc điện thoại xong lại bảo chúng ta không cần phải trả nợ nữa nhỉ?”

Vừa nghe vậy, Lập Hạ liền khựng người.

Cô nhớ tới hôm tốt nghiệp, về đến nhà bắt gặp cảnh tượng lộn xộn như bãi chiến trường. Nếu không có bức ảnh cưới của bố mẹ treo trên tường thì cô đã tưởng mình đi lạc vào trường quay phim xã hội đen.



Món nợ một mười hai vạn tệ của bố vô bỗng được xóa sổ, chẳng cần hỏi, Lập Hạ cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Buổi tối đi ngủ, Lập Hạ quay lưng về phía Tô Mạch, nhịp thở đều đều. Thế nhưng Tô Mạch biết cô vẫn còn thức.

“Chẳng lẽ Gia Ngôn vì muốn giúp bố cậu trả nợ nên đồng ý với mẹ cậu ấy sẽ đi du học?”

Lập Hạ xoay người lại, lấy tay che miệng cô: “Tô Mạch, tớ xin cậu, đừng nói gì thêm nữa”.

Tô Mạch cảm thấy xót xa thay bạn. Cô kéo Lập Hạ lại gần, để cô ấy tựa đầu vào vai mình.

“Tô Mạch, tớ thà tự mình gánh chịu, chứ cũng không muốn Chu Gia Ngôn biết chuyện, càng không muốn cậu ấy phải hi sinh cho tớ nhiều như thế.”

Nói tới đây, Lập Hạ rốt cuộc không kiềm chế được mà bật khóc nức nở, bờ vai gầy không ngừng run rẩy, những giọt nước mắt nóng hổi đua nhau rơi xuống.

Tình yêu thời niên thiếu, một khi đã chịu sự chi phối của gia đình thì sẽ chẳng còn đơn thuần được nữa.

Những thứ mà Lập Hạ sở hữu trong tay không nhiều, Chu Gia Ngôn là câu chuyện cổ tích, là giấc mộng duy nhất của cô. Vậy mà hôm nay, giấc mộng ấy đã tan thành mây khói. Nhớ tới gương mặt của anh, cô đau đớn nhắm mắt lại.

Chu Gia Ngôn, liệu tới có thể đợi được cậu hay không?

Đêm hôm ấy, bầu trời vắng bóng những ngôi sao.

Sáng hôm sau, Tô Mạch mang theo vé tàu đã mua sẵn về quê. Lúc đợi xe buýt, tình cờ trông thấy Cố An Sênh, cô bèn vẫy tay gọi anh.

“Đang định đi tìm cậu.”

“Có việc gì à?”

Cố An Sênh không đáp, chỉ lẳng lặng móc tờ giấy trong túi ra dúi vào tay Tô Mạch.

“Đây là số điện thoại di động của tớ. Tớ mua điện thoại cũng khá lâu rồi nhưng nghĩ không dùng tới nên cứ để ở nhà. Vừa nãy mới đi mua sim, về quê có việc gì thì liên lạc với tớ nhé.”

“Ừ, Hà Huân đâu? Hai người không đi cùng nhau à?”

Cố An Sênh ngập ngừng một lát mới trả lời: “Mấy hôm nay không liên lạc, cũng không phải ngày nào cũng dính lấy nhau”, anh liếc nhìn va li hành lý của cô: “Chuẩn bị về quê à?”

Tô Mạch gật đầu.

Mấy hôm nay không liên lạc?! Như vậy có nghĩa…mình là người đầu tiên biết số điện thoại của Cố An Sênh?

Trong lòng Tô Mạch như có ngàn vạn chùm pháo hoa rực rỡ. Chàng trai cô gái nào cũng vậy, luôn mong muốn trở thành độc nhất vô nhị trong lòng người mình thầm mến.

Cố An Sênh đưa Tô Mạch đến ga tàu. Sân ga lúc nào cũng tấp nập người đến người đi. Hai người kéo theo va li hành lý về hướng lối vào, giữa đường, Cố An Sênh nhìn thấy một quầy bán quýt, bèn dừng lại mua. Trả tiền xong, quay đầu lại, anh thấy Tô Mạch đang đứng chờ mình. Anh bước đến bên cạnh cô, đưa túi quýt cho cô và nói: “Trên đường thấy khát thì bỏ ra ăn nhé.”



Thấy Tô Mạch không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm mình, Cố An Sênh ngạc nhiên, đưa tay lên sờ mặt: “Có gì lạ à?”

Tô Mạch mím môi lắc đầu, lát sau cô mới chỉ vào túi quýt, hỏi: “Chỗ này bao nhiêu tiền?”.

“Hai mươi hai đồng.”

Tô Mạch “á” một tiếng: “Cố An Sênh, cậu bị lừa rồi, chỗ này chỉ tầm một cân rưỡi thôi chứ mấy. Quýt mà làm như vàng”.

Cố An Sênh liếc túi quýt, mặt đỏ ửng: “Tớ…không biết nhìn cân.”

Cái gì? Học sinh xuất sắc ban Tự nhiên của trường Tường Long Thấy mà không biết nhìn cân? Ai tin?

Tô Mạch bỗng cảm thấy tức giận, giống như người bị lừa là chính mình. Cô cầm tay Cố An Sênh định kéo anh quay lại hàng hoa quả.

Khoảnh khắc ấy, như có một dòng điện chạy qua người Cố An Sênh.

Trước đây đã từng nhiều lần nắm tay Hà Huân, đi xem phim, đi dạo phố, thỉnh thoảng trao nhau nụ hôn chúc ngủ ngon, thế nhưng cảm giác hoàn toàn không giống lúc này. Đối với Hà Huân là thản nhiên đón nhận, còn đối với Tô Mạch là sự ngại ngùng thật sự.

Tô Mạch vẫn không phát hiện ra sự khác thường của Cố An Sênh, cứ vô tư tiến về phía trước, đến nơi mới phát hiện ra hàng hoa quả vừa rồi đã không cánh mà bay. Cô không thể tin được một người có thể biến mất trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

Cô tức giận thốt ra một tràng dài: “Giờ thì hai năm rõ mười rồi nhé, đúng là dân lừa đảo. Xã hội càng tiến bộ, đời sống càng nâng cao thì đạo đức càng đi xuống”.

Cô cứ thế trút giận, hoàn toàn quên mất bên cạnh mình còn có một người nữa, người mà cô từng mong muốn mình trở thành công chúa đứng trước mặt anh.

Trong khi đó, Cố An Sênh cảm thấy như được lần thứ hai gặp lại Nguyễn Tô Mạch ở quán ăn vặt ngày nào. Bình thường trông cô có vẻ nhút nhát, an phận, nhưng một khi đã nổi xung lên thì kiểu gì cũng khiến người khác phải giật mình kinh hãi.

Thấy người đi đường quay đầu lại dò xét, Cố An Sênh đành phải hạ thấp giọng khuyên nhủ Tô Mạch: “Ừ, đúng vậy, xã hội bây giờ càng ngày càng nhiều thói xấu… Tô Mạch, cậu đừng tức giận nữa, hay là lát nữa chúng ta làm búp bê vải trút giận những người vô lương tâm kia đi”.

Tô Mạch phì cười: “Cố thiếu gia, cậu có cần độc ác như thế không? Người ta chẳng qua chỉ là lừa cậu chút tiền thôi, cậu định nguyền rủa người ta nửa đời còn lại hả?”.

Không ngờ bản thân lại nói ra những lời ấu trĩ đó, Cố An Sênh ngây ra hồi lâu rồi cũng bật cười theo Tô Mạch. Hai người hoàn toàn không ý thức được mình vẫn đang nắm tay đối phương. Mãi đến khi nhấc túi quýt lên để chuyển sang tay kia, Tô Mạch mới phát hiện những ngón tay của Cố An Sênh đang bị tóm chặt trong lòng bàn tay mình, cô giật nảy mình, vội vàng buông ra.

Thực sự không phải cô cố ý, cô rất sợ Cố An Sênh sẽ hiểu lầm, nghĩ cô là một đứa con gái dễ dãi, tùy tiện.

Thế nhưng lúc ấy, trong lòng Cố An Sênh lại thoáng xuất hiện một tia hụt hẫng.

Chỉ là bạn bè bình thường, vì sao anh lại muốn nắm tay cô, vì sao buông tay lại cảm thấy mất mát?

Cố An Sênh không dám nghĩ tiếp, tiềm thức chỉ muốn chạy trốn. Và thực tế là, ngay khi tiễn Tô Mạch lên tàu, anh đã vội vã rời khỏi sân ga, thậm chí quên cả nói “tạm biệt”.

Đoàn tàu lao đi vun vút, phong cảnh ngoài cửa sổ lướt qua chớp nhoáng, thanh âm xình xịch không ngừng vang lên, Tô Mạch mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại, cánh tay đã đau ê ẩm. Lúc này, tàu vừa vào ga, tiếng nói chuyện huyên náo cả một vùng.

Chỉ có vài người xuống tàu. Cũng chẳng có gì lạ vì nơi này là một thị trấn nhỏ, thậm chí cái tên còn xa lạ với rất nhiều người. Tô Mạch kéo chiếc va li nặng nề ra cửa lớn chờ xe khách, vừa may đúng lúc có một chuyến bắt đầu khởi hành. Có lẽ do mấy ngày qua ngủ không đủ giấc nên vừa ngồi xuống ghế, Tô Mạch đã thiếp đi. Trong mơ cô gặp ác mộng, cô thấy mình bị một con rắn rất to quấn lấy, cô kêu lên thất thanh mà không ai tới cứu. Cuối cùng, cô giật mình tỉnh giấc, trán và mặt ướt đẫm mồ hôi.

Tô Mạch cảm thấy đầu óc choáng váng, hai mắt mờ đi. May mà lúc này xe đã tới bến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chẳng Thể Nói Lời Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook