Chương 15:
Tường Vân
16/02/2024
Diêu Dao gật đầu, bắt đầu giải thích từng bước một.
Hoắc Không Hiệp nhìn thấy cô vén tóc ra sau tai, lộ ra vành tai nho nhỏ đeo một chiếc đinh đính kim cương, trông cô thật tinh tế. Cô nghiêm túc chỉ ra những lỗi sai của mọi người, còn tự mình làm mẫu. Sau một hồi lâu, cuối cùng cô cũng đến chỗ Không Hiệp.
"Bạn học Hoắc, nghe danh đã lâu." Diêu Dao vươn tay muốn cùng cậu chào hỏi.
Hoắc Không Hiệp không biết cô đang muốn làm gì, đành cùng cô bắt tay.
"Chị Diêu." Hoắc Không Hiệp chỉ nói hai từ như thế, cũng không nói thêm gì nữa, bởi những ngón tay mảnh khảnh của cô lặng lẽ vuốt ve lòng bàn tay Không Hiệp.
"Để tôi xem cậu có chỗ nào làm chưa tốt nhé." Diêu Dao bước về phía trước, Hoắc Không Hiệp bên cạnh có thể ngửi thấy hương thơm của cô. Cô dường như chỉ xịt loại nước hoa này, một chút thanh tao và một chút bướng bỉnh, rất hợp với cô.
Diêu Dao nói bằng giọng chỉ hai người có thể nghe thấy: "Bạn học Hoắc, mọi thứ cậu đều làm rất tốt, nhưng lại không biết liên lạc với tôi."
Dứt lời, cô ngẩng đầu nhìn cậu, hừ lạnh một tiếng, Hoắc Không Hiệp vừa định giải thích. Cô đã xoay người, sang giúp người khác.
Lão Hắc ở bên cạnh âm thầm nhìn hai người, trực giác nói với cậu ta, nhất định hai người này có vấn đề!
Ông giáo hôm nay đại xá, cho lớp tan sớm. Diêu Dao muốn theo thầy tán gẫu một chút, ông giáo đã vội xua tay.
"Thầy còn không biết con sao? Lão già này xứng để con ăn mặc như thế sao?" Người nhìn thấy tâm tư của Diêu Dao, cô mỉm cười.
"Là Tiểu Hoắc đi." Ông già nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô.
"Sao thầy lại biết?" Diêu Dao ngạc nhiên hỏi.
"Nguyên một phòng, con chỉ nhìn mỗi nó." Ông giáo già lắc đầu thở dài. "Nó so với con năm đó còn muốn giỏi hơn, cũng có thiên phú, chỉ là nghe nói gia cảnh không được tốt." Thầy Diêu nhìn cô, vỗ vỗ vai: "Đi đi."
"Giờ con đi trước. Hôm nào lại tìm thầy và bác Diêu cùng ăn một bữa cơm nhé." Diêu Dao nói.
"Đi đi, bữa nào làm bánh chẻo sẽ gọi con đến." Ông giáo già khoát tay, ý bảo cô rời đi.
Diêu Dao ra khỏi phòng thí nghiệm, thấy Hoắc Không Hiệp đang đợi ở cửa.
Mọi người lúc này đã đi ăn hết, hành lang không một bóng người, thật im ắng, hai người đi cạnh nhau.
Hoắc Không Hiệp mở miệng trước: "Tôi không thể nhận tận hai mươi vạn." Hoắc Không Hiệp nói, "Quá nhiều."
"Cậu không định giải thích lý do không gửi tin nhắn cho tôi trước sao?" Diêu Dao dừng lại, khoanh tay ngực.
"Tôi sợ sẽ làm phiền chị, tôi cảm thấy chị rất bận rộn, sợ sẽ trì hoãn công việc của chị." Hoắc Không Hiệp nói.
"Cậu thực sự nghĩ như vậy?" Diêu Dao nhìn cậu, cảm giác cậu gầy đi không ít. Góc cạnh của khuôn mặt đã trở nên rõ ràng hơn.
"Thật." Hoắc Không Hiệp chân thành gật đầu, Diêu Dao không nghi hoặc, tiếp tục đi xuống cầu thang.
"Hai mươi vạn đó cậu cứ cầm lấy, giữ nó cũng được, tiết kiệm hay tiêu xài đều được. Nếu dám trả lại cho tôi, tôi sẽ chuyển thêm hai mươi vạn nữa." Diêu Dao nhìn cậu nghiêm túc nói, "Đừng bao giờ cảm thấy không đáng giá, tin tôi, hai mươi vạn kia, so với Hoắc Không Hiệp cậu, quả thực không đáng nhắc đến.”
Hoắc Không Hiệp nhìn cô, không nói nữa. Hai người bước ra khỏi tòa nhà thí nghiệm, thấy Lão Hắc đang chờ ở cửa.
"Lão Hắc?" Hoắc Không Hiệp nhìn thấy cậu ta, không biết nên giải thích việc hai người đi cùng nhau thế nào.
"Chị Diêu." Lão Hắc nhìn hai người đi cạnh nhau. Hoắc Không Hiệp chưa bao giờ đi cùng một cô gái. Diêu Dao là người đầu tiên.
"Lão Hoắc, sao còn không giới thiệu chị Diêu với tôi?" Lão Hắc huých khuỷu tay Hoắc Không Hiệp, nháy mắt nhắc nhở cậu.
Diêu Dao cười nói với Lão Hắc: "Cậu hiểu lầm rồi, Giáo sư Diêu bảo tôi cùng cậu ấy trao đổi chút chuyện, thầy nói cậu ấy rất có thiên phú."
Diêu Dao hào phóng nhìn Lão Hắc, "Có thể cho tôi mượn cậu ấy một chút không?"
Lão Hắc lập tức hiểu ý, ra dấu oán giận với Hoắc Không Hiệp một lần nữa, rồi mới chạy mất.
Kỳ thực, Diêu Dao hoàn toàn có thể nắm lấy tay Hoắc Không Hiệp, nói rằng cô là bạn gái của cậu, nhưng điều đó có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu, Diêu Dao nghĩ tốt hơn là không nên làm như vậy.
"Về nhà sao?" Diêu Dao hỏi.
Hoắc Không Hiệp gật đầu.
Hoắc Không Hiệp nhìn thấy cô vén tóc ra sau tai, lộ ra vành tai nho nhỏ đeo một chiếc đinh đính kim cương, trông cô thật tinh tế. Cô nghiêm túc chỉ ra những lỗi sai của mọi người, còn tự mình làm mẫu. Sau một hồi lâu, cuối cùng cô cũng đến chỗ Không Hiệp.
"Bạn học Hoắc, nghe danh đã lâu." Diêu Dao vươn tay muốn cùng cậu chào hỏi.
Hoắc Không Hiệp không biết cô đang muốn làm gì, đành cùng cô bắt tay.
"Chị Diêu." Hoắc Không Hiệp chỉ nói hai từ như thế, cũng không nói thêm gì nữa, bởi những ngón tay mảnh khảnh của cô lặng lẽ vuốt ve lòng bàn tay Không Hiệp.
"Để tôi xem cậu có chỗ nào làm chưa tốt nhé." Diêu Dao bước về phía trước, Hoắc Không Hiệp bên cạnh có thể ngửi thấy hương thơm của cô. Cô dường như chỉ xịt loại nước hoa này, một chút thanh tao và một chút bướng bỉnh, rất hợp với cô.
Diêu Dao nói bằng giọng chỉ hai người có thể nghe thấy: "Bạn học Hoắc, mọi thứ cậu đều làm rất tốt, nhưng lại không biết liên lạc với tôi."
Dứt lời, cô ngẩng đầu nhìn cậu, hừ lạnh một tiếng, Hoắc Không Hiệp vừa định giải thích. Cô đã xoay người, sang giúp người khác.
Lão Hắc ở bên cạnh âm thầm nhìn hai người, trực giác nói với cậu ta, nhất định hai người này có vấn đề!
Ông giáo hôm nay đại xá, cho lớp tan sớm. Diêu Dao muốn theo thầy tán gẫu một chút, ông giáo đã vội xua tay.
"Thầy còn không biết con sao? Lão già này xứng để con ăn mặc như thế sao?" Người nhìn thấy tâm tư của Diêu Dao, cô mỉm cười.
"Là Tiểu Hoắc đi." Ông già nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô.
"Sao thầy lại biết?" Diêu Dao ngạc nhiên hỏi.
"Nguyên một phòng, con chỉ nhìn mỗi nó." Ông giáo già lắc đầu thở dài. "Nó so với con năm đó còn muốn giỏi hơn, cũng có thiên phú, chỉ là nghe nói gia cảnh không được tốt." Thầy Diêu nhìn cô, vỗ vỗ vai: "Đi đi."
"Giờ con đi trước. Hôm nào lại tìm thầy và bác Diêu cùng ăn một bữa cơm nhé." Diêu Dao nói.
"Đi đi, bữa nào làm bánh chẻo sẽ gọi con đến." Ông giáo già khoát tay, ý bảo cô rời đi.
Diêu Dao ra khỏi phòng thí nghiệm, thấy Hoắc Không Hiệp đang đợi ở cửa.
Mọi người lúc này đã đi ăn hết, hành lang không một bóng người, thật im ắng, hai người đi cạnh nhau.
Hoắc Không Hiệp mở miệng trước: "Tôi không thể nhận tận hai mươi vạn." Hoắc Không Hiệp nói, "Quá nhiều."
"Cậu không định giải thích lý do không gửi tin nhắn cho tôi trước sao?" Diêu Dao dừng lại, khoanh tay ngực.
"Tôi sợ sẽ làm phiền chị, tôi cảm thấy chị rất bận rộn, sợ sẽ trì hoãn công việc của chị." Hoắc Không Hiệp nói.
"Cậu thực sự nghĩ như vậy?" Diêu Dao nhìn cậu, cảm giác cậu gầy đi không ít. Góc cạnh của khuôn mặt đã trở nên rõ ràng hơn.
"Thật." Hoắc Không Hiệp chân thành gật đầu, Diêu Dao không nghi hoặc, tiếp tục đi xuống cầu thang.
"Hai mươi vạn đó cậu cứ cầm lấy, giữ nó cũng được, tiết kiệm hay tiêu xài đều được. Nếu dám trả lại cho tôi, tôi sẽ chuyển thêm hai mươi vạn nữa." Diêu Dao nhìn cậu nghiêm túc nói, "Đừng bao giờ cảm thấy không đáng giá, tin tôi, hai mươi vạn kia, so với Hoắc Không Hiệp cậu, quả thực không đáng nhắc đến.”
Hoắc Không Hiệp nhìn cô, không nói nữa. Hai người bước ra khỏi tòa nhà thí nghiệm, thấy Lão Hắc đang chờ ở cửa.
"Lão Hắc?" Hoắc Không Hiệp nhìn thấy cậu ta, không biết nên giải thích việc hai người đi cùng nhau thế nào.
"Chị Diêu." Lão Hắc nhìn hai người đi cạnh nhau. Hoắc Không Hiệp chưa bao giờ đi cùng một cô gái. Diêu Dao là người đầu tiên.
"Lão Hoắc, sao còn không giới thiệu chị Diêu với tôi?" Lão Hắc huých khuỷu tay Hoắc Không Hiệp, nháy mắt nhắc nhở cậu.
Diêu Dao cười nói với Lão Hắc: "Cậu hiểu lầm rồi, Giáo sư Diêu bảo tôi cùng cậu ấy trao đổi chút chuyện, thầy nói cậu ấy rất có thiên phú."
Diêu Dao hào phóng nhìn Lão Hắc, "Có thể cho tôi mượn cậu ấy một chút không?"
Lão Hắc lập tức hiểu ý, ra dấu oán giận với Hoắc Không Hiệp một lần nữa, rồi mới chạy mất.
Kỳ thực, Diêu Dao hoàn toàn có thể nắm lấy tay Hoắc Không Hiệp, nói rằng cô là bạn gái của cậu, nhưng điều đó có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu, Diêu Dao nghĩ tốt hơn là không nên làm như vậy.
"Về nhà sao?" Diêu Dao hỏi.
Hoắc Không Hiệp gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.