Chương 16:
Tường Vân
16/02/2024
Từ khi ra khỏi trường, cậu vẫn bảo toàn vẻ trầm mặc như vậy. Diêu Dao cảm thấy được chỗ kỳ quái, bèn đỗ xe bên lề đường.
"Sao cậu không nói gì cả?" Diêu Dao quay đầu định chất vấn, đột nhiên bị cậu áp sát hôn tới.
Không Hiệp hôn rất ôn nhu, nhẹ nhàng lướt qua môi cô, đầu lưỡi tách cánh môi cô, liếm mút, như thể muốn liếm sạch son môi mới chịu bằng lòng bỏ qua cho cô.
Hôn được một lúc, cậu mới buông cô ra. Diêu Dao bị hôn đến mơ hồ, đôi mắt ầng ậng nước, nhìn cậu.
"Thực xin lỗi." Hoắc Không Hiệp nói, "Về sau mỗi ngày đều sẽ liên lạc với chị."
Diêu Dao tiến đến, hôn lướt lên môi cậu: "Nhớ kỹ những gì cậu nói."
Hai người quyết định đến siêu thị trước. Khi đi mua đồ ăn, bây giờ là buổi trưa ngày thường nên có rất ít người trong siêu thị. Diêu Dao nhìn vào giỏ hàng, tâm tình vui vẻ muốn chơi đùa.
"Cậu từng thấy trẻ con ngồi trong xe đẩy chưa?" Diêu Dao ôm lấy cánh tay Hoắc Không Hiệp hỏi.
"Đã từng thấy." Hoắc Không Hiệp gật đầu, không hiểu tại sao cô lại hỏi điều này.
"Tôi cũng muốn ngồi." Đôi mắt cô long lanh nhìn cậu.
Hoắc Không Hiệp không nói gì, cũng không còn cách nào, cậu bước tới, ôm cô vào xe đẩy.
Sau khi cô ngồi vào, Hoắc Không Hiệp thấy váy cô mặc hôm nay thật ngắn! Không gian trong xe đẩy lại nhỏ. Chân Diêu Dao không thể duỗi ra được. Đôi chân thon dài chỉ có thể đặt bên ngoài. Váy bị kéo đến nửa đùi.
Hoắc Không Hiệp đen mặt, nghiêm túc ôm cô, một lần nữa bế ra ngoài.
"Sao vậy?" Diêu Dao không vui, cô nghiêng đầu cắn một miếng vào cánh tay cậu. Hôm nay cậu mặc áo trắng, dấu son môi in trên tay áo, đặc biệt dễ thấy.
"Có quy định, người lớn không thể ngồi." Hoắc Không Hiệp bình tĩnh nói.
"Nói bậy." Diêu Dao không muốn so đo, thấy khoai tây chiên liền đi đến lựa một chút.
Hai người mua một vài túi đồ ăn, Diêu Dao vừa mới bước vào nhà đã cảm thấy trước mắt tối sầm. Hoắc Không Hiệp đột nhiên ấn cô vào cửa mà khi dễ. Thức ăn trong tay cô “bịch” một tiếng rơi đầy mặt đất.
Hoắc Không Hiệp mạnh mẽ hôn cô. Hoàn toàn khác với nụ hôn khi nãy, như thể muốn nuốt trọn lấy cô. Diêu Dao không thở nổi, cô dùng tay đẩy cậu ra. Một bàn tay của cậu liền dễ dàng khống chế cả hai cổ tay thon thả của cô , kéo cao qua khỏi đầu cô. Diêu Dao cảm thấy mình như chú cá nhỏ nằm trên thớt, cô giãy dụa muốn thở, nhưng cậu hôn càng sâu, càng kích động.
"Ưm..." Diêu Dao hừ hai tiếng, tay cậu mò vào váy, xé chiếc quần lót của cô, ngón trỏ duỗi ra, chạm vào cửa huyệt bên dưới rồi đột nhiên đút vào.
"A!" Diêu Dao mở to mắt nhìn cậu, Hoắc Không Hiệp cũng không cam lòng yếu thế nhìn cô, giống như đang đánh một ván cờ.
Cứ như vậy hôn cô, bên dưới đã ướt sũng, hai tuần chưa chạm vào, cái miệng nhỏ dường như hoan nghênh cậu trở lại, chủ động ngậm lấy ngón tay cậu.
Hoắc Không Hiệp chỉ cảm thấy cô thật cợt nhả mặc cái gì cũng thật cợt nhả, không lúc nào không câu dẫn cậu. Cậu lý trí như vậy mà cô còn có bản lĩnh đi quyến rũ cậu, làm cho cậu mỗi lần thấy đều muốn nổi điên.
Như vậy chỉ có thể để một mình cậu có thể nhìn thấy cô!
"Sao cậu không nói gì cả?" Diêu Dao quay đầu định chất vấn, đột nhiên bị cậu áp sát hôn tới.
Không Hiệp hôn rất ôn nhu, nhẹ nhàng lướt qua môi cô, đầu lưỡi tách cánh môi cô, liếm mút, như thể muốn liếm sạch son môi mới chịu bằng lòng bỏ qua cho cô.
Hôn được một lúc, cậu mới buông cô ra. Diêu Dao bị hôn đến mơ hồ, đôi mắt ầng ậng nước, nhìn cậu.
"Thực xin lỗi." Hoắc Không Hiệp nói, "Về sau mỗi ngày đều sẽ liên lạc với chị."
Diêu Dao tiến đến, hôn lướt lên môi cậu: "Nhớ kỹ những gì cậu nói."
Hai người quyết định đến siêu thị trước. Khi đi mua đồ ăn, bây giờ là buổi trưa ngày thường nên có rất ít người trong siêu thị. Diêu Dao nhìn vào giỏ hàng, tâm tình vui vẻ muốn chơi đùa.
"Cậu từng thấy trẻ con ngồi trong xe đẩy chưa?" Diêu Dao ôm lấy cánh tay Hoắc Không Hiệp hỏi.
"Đã từng thấy." Hoắc Không Hiệp gật đầu, không hiểu tại sao cô lại hỏi điều này.
"Tôi cũng muốn ngồi." Đôi mắt cô long lanh nhìn cậu.
Hoắc Không Hiệp không nói gì, cũng không còn cách nào, cậu bước tới, ôm cô vào xe đẩy.
Sau khi cô ngồi vào, Hoắc Không Hiệp thấy váy cô mặc hôm nay thật ngắn! Không gian trong xe đẩy lại nhỏ. Chân Diêu Dao không thể duỗi ra được. Đôi chân thon dài chỉ có thể đặt bên ngoài. Váy bị kéo đến nửa đùi.
Hoắc Không Hiệp đen mặt, nghiêm túc ôm cô, một lần nữa bế ra ngoài.
"Sao vậy?" Diêu Dao không vui, cô nghiêng đầu cắn một miếng vào cánh tay cậu. Hôm nay cậu mặc áo trắng, dấu son môi in trên tay áo, đặc biệt dễ thấy.
"Có quy định, người lớn không thể ngồi." Hoắc Không Hiệp bình tĩnh nói.
"Nói bậy." Diêu Dao không muốn so đo, thấy khoai tây chiên liền đi đến lựa một chút.
Hai người mua một vài túi đồ ăn, Diêu Dao vừa mới bước vào nhà đã cảm thấy trước mắt tối sầm. Hoắc Không Hiệp đột nhiên ấn cô vào cửa mà khi dễ. Thức ăn trong tay cô “bịch” một tiếng rơi đầy mặt đất.
Hoắc Không Hiệp mạnh mẽ hôn cô. Hoàn toàn khác với nụ hôn khi nãy, như thể muốn nuốt trọn lấy cô. Diêu Dao không thở nổi, cô dùng tay đẩy cậu ra. Một bàn tay của cậu liền dễ dàng khống chế cả hai cổ tay thon thả của cô , kéo cao qua khỏi đầu cô. Diêu Dao cảm thấy mình như chú cá nhỏ nằm trên thớt, cô giãy dụa muốn thở, nhưng cậu hôn càng sâu, càng kích động.
"Ưm..." Diêu Dao hừ hai tiếng, tay cậu mò vào váy, xé chiếc quần lót của cô, ngón trỏ duỗi ra, chạm vào cửa huyệt bên dưới rồi đột nhiên đút vào.
"A!" Diêu Dao mở to mắt nhìn cậu, Hoắc Không Hiệp cũng không cam lòng yếu thế nhìn cô, giống như đang đánh một ván cờ.
Cứ như vậy hôn cô, bên dưới đã ướt sũng, hai tuần chưa chạm vào, cái miệng nhỏ dường như hoan nghênh cậu trở lại, chủ động ngậm lấy ngón tay cậu.
Hoắc Không Hiệp chỉ cảm thấy cô thật cợt nhả mặc cái gì cũng thật cợt nhả, không lúc nào không câu dẫn cậu. Cậu lý trí như vậy mà cô còn có bản lĩnh đi quyến rũ cậu, làm cho cậu mỗi lần thấy đều muốn nổi điên.
Như vậy chỉ có thể để một mình cậu có thể nhìn thấy cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.