Chương 34:
Tường Vân
16/02/2024
Thầy Diêu bị cô chọc cho cười ha ha.
"Hai người đến ăn cơm đi."
Bác Diêu từ trong bếp gọi hai người, thầy vỗ vỗ vai cô:
"Đi ăn cơm đi."
"Vâng ạ."
Diêu Dao chạy vào bếp dọn vằn thắn ra.
Ăn cơm xong, Diêu Dao bị thầy Diêu đuổi đến Đại học S. Cô gọi điện thoại nhờ tài xế đến đón.
Từ khi Diêu Dao bắt đầu học đại học, hãng N đã bắt đầu tài trợ cho Đại học S. Không kể đến học bổng cho sinh viên, ngay cả phần lớn vật liệu, thiết bị hàng không và các tài liệu cũng được hãng N tài trợ. Hơn nữa, Diêu Dao còn quang minh chính đại tốt nghiệp với thành tích ưu tú, chưa bao giờ làm phiền đến Hiệu trưởng bất kỳ việc gì. Diêu Dao cảm thấy có lẽ đề xuất cho cậu tốt nghiệp trước cũng không có vấn đề gì.
Kết quả chính là hiệu trưởng vui vẻ đồng ý. Hơn nữa, thành tích của Hoắc Không Hiệp thuộc vào hàng xuất sắc, vốn không có gì phải bàn cãi nữa.
Diêu Dao còn nhờ Hiệu trưởng đừng cho Hoắc Không Hiệp biết cô đã từng đến đây. Hiệu trưởng vừa gặp đã quen, lập tức đồng ý.
Rời trường cũng là lúc hoàng hôn buông xuống, hôm nay Diêu Dao mặc một bộ tây trang, đi đôi giày cao gót màu trắng, đi giữa sân trường toàn nữ sinh mặc váy ngắn, trông cô càng giống một giảng viên hơn.
Diêu Dao đi ngang qua sân thể dục, Đại Kim Mao vẫn ngoan ngoãn như trước nhắn tin báo cáo cho cô, nói mình đang ở nơi nào, đang làm cái gì.
Ngày mai là khai giảng, còn là lúc ăn cơm tối, có rất nhiều sinh viên đi lại trong trường, Diêu Dao sợ gặp phải Hoắc Không Hiệp, vội bước nhanh vào bãi đỗ xe.
Ở một nơi khác, lão Hắc lại tiếp tục đồn tin tức bên ngoài cho Hoắc Không Hiệp nghe:
"Cậu nghe nói chưa, hôm nay có nữ giảng viên rất đẹp đến đây đó."
Hoắc Không Hiệp không ngẩng đầu, cậu vẫn đang nghiêm túc chuẩn bị cho cuộc thi.
Lão Hắc thấy cậu không hứng thú, cũng không buôn chuyện thêm nữa.
Chiều hôm sau, Diêu Dao nhận được tin từ Hoắc Không Hiệp, cậu nói trường chấp nhận cho cậu tốt nghiệp trước.
"Tối đó muốn tới nhà tôi không?"
Diêu Dao gõ từng chữ, kiên nhẫn trả lời.
"Được."
Hoắc Không Hiệp rất vui vẻ, nhanh chóng nhắn lại.
Diêu Dao phải họp và lên phương án cả ngày. Ngay khi Đại Kim Mao về đến nhà, Diêu Dao lập tức sà vào lòng cậu.
"Tôi rất mệt."
Diêu Dao mệt đến nỗi mí mắt cũng không muốn nâng lên, thầm muốn nằm luôn trong lòng cậu, hấp thu tươi mát trên người cậu.
Hoắc Không Hiệp ôm cô ngồi xổm, một tay vòng qua thắt lưng cô, tay kia giúp cô cởi giày cao gót.
"Lần sau mang giày thấp một chút."
Hoắc Không Hiệp ôm cô thả trên sô pha, bàn tay giúp cô xoa bắp chân.
"Thấp sẽ không có khí thế."
Diêu Dao tiếp tục phản bác:
"Tôi có thể không ăn cơm không, tôi chỉ muốn ngủ thôi."
"Không được."
Hoắc Không Hiệp đau lòng nhìn cô, trách sao lại gầy như vậy, cơm nước chẳng có chút quy luật nào cả.
Hoắc Không Hiệp ôm cô đến bàn ăn, mang cơm đến trước mặt cô.
Diêu Dao ăn hai miếng, mí mắt đã đánh nhau.
"Ăn canh đi."
Hoắc Không Hiệp đặt bát canh trước mặt cô.
Diêu Dao bưng lên uống một hơi cạn sạch, sau đó dang hai tay đòi ôm.
Hoắc Không Hiệp bất đắc dĩ nhìn cô, bước tới ôm lấy cô bế lên lầu, giúp cô cởi quần áo, tháo trang sức..., đắp chăn. Hoắc Không Hiệp dùng ánh mắt đầy nuông chiều nhìn cô ngủ, vuốt ve tóc cô, lại xoa xoa hai chiếc má non mịn.
Hoắc Không Hiệp học đến khuya, rón rén vào phòng ngủ, nhẹ nhàng xốc chăn nằm vào.
Diêu Dao như cảm giác được hơi ấm của cậu, lập tức chui vào lòng cậu, Hoắc Không Hiệp ôm lấy cô, Diêu Dao tìm được một tư thế thoải mái, nhu thuận ngủ.
Hoắc Không Hiệp như đã quen, hôn lên trán cô.
"Ngủ ngon."
Kết quả nửa đêm Hoắc Không Hiệp bỗng dưng nghe được tiếng khóc nho nhỏ. Cậu lập tức tỉnh táo, phát hiện là Diêu Dao trong ngực cậu đang khóc. Khóc đến ướt cả một mảng áo của cậu.
Hoắc Không Hiệp khẽ gọi cô:
"Dao Dao, Dao Dao."
Diêu Dao mở to đôi mắt ầng ậng nước, ngơ ngác nhìn cậu.
Ngoại trừ lúc làm tình, Hoắc Không Hiệp chưa bao giờ thấy cô khóc, lại còn khóc thương tâm đến vậy. Hoắc Không Hiệp không biết nên làm gì, chỉ có thể vuốt tóc cô vỗ về, an ủi.
Diêu Dao sờ nước mắt trên má mình, ánh mắt dần lấy lại được điểm nhìn, phát hiện trước mặt là Hoắc Không Hiệp.
Là cậu thì tốt rồi, Diêu Dao nghĩ thầm rồi hôn lên môi cậu.
Hoắc Không Hiệp cảm thấy tâm tình Diêu Dao có chỗ không đúng, nụ hôn của cô rất khẩn trương, giống như muốn xác định điều gì đó, Hoắc Không Hiệp dùng sức đáp lại cô.
Trong phòng nhiệt độ dần tăng lên, hai người chỉ mặc đồ lót, Diêu Dao cởi quần lót của cậu, bàn tay nhỏ bé vội vàng cầm lấy vật cực nóng kia.
"Cậu mau vào."
Diêu Dao cắn môi, hai chân quấn quanh thắt lưng Hoắc Không Hiệp.
Hoắc Không Hiệp sờ soạng hoa huyệt, may mắn đã ẩm ướt.
Hoắc Không Hiệp động thân tiến vào.
"A"
Thực ra tiểu huyệt chưa nở rộng đủ, nhưng hiện tại điều Diêu Dao cần chính là loại cảm giác lấp đầy cùng đau xót này.
Tâm trạng cô đang rất tồi tệ, cả người cũng không thực sự thanh tỉnh, rên rỉ trong mơ hồ, rất nhanh đạt tới cao trào, sau đó liền ngủ mất.
Hoắc Không Hiệp dở khóc dở cười, hạ thân cậu vẫn đang ngẩng cao.
Hoắc Không Hiệp kéo bàn tay nhỏ bé của cô, bao lấy, bắt đầu di chuyển lên xuống.
Sau một lúc lâu, Hoắc Không Hiệp rốt cục gầm nhẹ một tiếng, bắn vào lòng bàn tay cô.
Cậu đứng dậy lau dọn sạch sẽ, Hoắc Không Hiệp chui vào chăn, Diêu Dao lại nhích đến.
Hoắc Không Hiệp không biết Diêu Dao từng trải qua chuyện gì, tài năng của cô, khả năng giao thiệp của cô và cả năng lực công tác cũng không giống một người hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi bình thường có được.
Hoắc Không Hiệp giờ phút này chính là đau lòng thay cô, ôm cô vào trong ngực, vuốt ve mái tóc dài kia.
Cậu phải cố gắng hơn nữa, mau chóng trở nên lớn mạnh nhất có thể.
"Hai người đến ăn cơm đi."
Bác Diêu từ trong bếp gọi hai người, thầy vỗ vỗ vai cô:
"Đi ăn cơm đi."
"Vâng ạ."
Diêu Dao chạy vào bếp dọn vằn thắn ra.
Ăn cơm xong, Diêu Dao bị thầy Diêu đuổi đến Đại học S. Cô gọi điện thoại nhờ tài xế đến đón.
Từ khi Diêu Dao bắt đầu học đại học, hãng N đã bắt đầu tài trợ cho Đại học S. Không kể đến học bổng cho sinh viên, ngay cả phần lớn vật liệu, thiết bị hàng không và các tài liệu cũng được hãng N tài trợ. Hơn nữa, Diêu Dao còn quang minh chính đại tốt nghiệp với thành tích ưu tú, chưa bao giờ làm phiền đến Hiệu trưởng bất kỳ việc gì. Diêu Dao cảm thấy có lẽ đề xuất cho cậu tốt nghiệp trước cũng không có vấn đề gì.
Kết quả chính là hiệu trưởng vui vẻ đồng ý. Hơn nữa, thành tích của Hoắc Không Hiệp thuộc vào hàng xuất sắc, vốn không có gì phải bàn cãi nữa.
Diêu Dao còn nhờ Hiệu trưởng đừng cho Hoắc Không Hiệp biết cô đã từng đến đây. Hiệu trưởng vừa gặp đã quen, lập tức đồng ý.
Rời trường cũng là lúc hoàng hôn buông xuống, hôm nay Diêu Dao mặc một bộ tây trang, đi đôi giày cao gót màu trắng, đi giữa sân trường toàn nữ sinh mặc váy ngắn, trông cô càng giống một giảng viên hơn.
Diêu Dao đi ngang qua sân thể dục, Đại Kim Mao vẫn ngoan ngoãn như trước nhắn tin báo cáo cho cô, nói mình đang ở nơi nào, đang làm cái gì.
Ngày mai là khai giảng, còn là lúc ăn cơm tối, có rất nhiều sinh viên đi lại trong trường, Diêu Dao sợ gặp phải Hoắc Không Hiệp, vội bước nhanh vào bãi đỗ xe.
Ở một nơi khác, lão Hắc lại tiếp tục đồn tin tức bên ngoài cho Hoắc Không Hiệp nghe:
"Cậu nghe nói chưa, hôm nay có nữ giảng viên rất đẹp đến đây đó."
Hoắc Không Hiệp không ngẩng đầu, cậu vẫn đang nghiêm túc chuẩn bị cho cuộc thi.
Lão Hắc thấy cậu không hứng thú, cũng không buôn chuyện thêm nữa.
Chiều hôm sau, Diêu Dao nhận được tin từ Hoắc Không Hiệp, cậu nói trường chấp nhận cho cậu tốt nghiệp trước.
"Tối đó muốn tới nhà tôi không?"
Diêu Dao gõ từng chữ, kiên nhẫn trả lời.
"Được."
Hoắc Không Hiệp rất vui vẻ, nhanh chóng nhắn lại.
Diêu Dao phải họp và lên phương án cả ngày. Ngay khi Đại Kim Mao về đến nhà, Diêu Dao lập tức sà vào lòng cậu.
"Tôi rất mệt."
Diêu Dao mệt đến nỗi mí mắt cũng không muốn nâng lên, thầm muốn nằm luôn trong lòng cậu, hấp thu tươi mát trên người cậu.
Hoắc Không Hiệp ôm cô ngồi xổm, một tay vòng qua thắt lưng cô, tay kia giúp cô cởi giày cao gót.
"Lần sau mang giày thấp một chút."
Hoắc Không Hiệp ôm cô thả trên sô pha, bàn tay giúp cô xoa bắp chân.
"Thấp sẽ không có khí thế."
Diêu Dao tiếp tục phản bác:
"Tôi có thể không ăn cơm không, tôi chỉ muốn ngủ thôi."
"Không được."
Hoắc Không Hiệp đau lòng nhìn cô, trách sao lại gầy như vậy, cơm nước chẳng có chút quy luật nào cả.
Hoắc Không Hiệp ôm cô đến bàn ăn, mang cơm đến trước mặt cô.
Diêu Dao ăn hai miếng, mí mắt đã đánh nhau.
"Ăn canh đi."
Hoắc Không Hiệp đặt bát canh trước mặt cô.
Diêu Dao bưng lên uống một hơi cạn sạch, sau đó dang hai tay đòi ôm.
Hoắc Không Hiệp bất đắc dĩ nhìn cô, bước tới ôm lấy cô bế lên lầu, giúp cô cởi quần áo, tháo trang sức..., đắp chăn. Hoắc Không Hiệp dùng ánh mắt đầy nuông chiều nhìn cô ngủ, vuốt ve tóc cô, lại xoa xoa hai chiếc má non mịn.
Hoắc Không Hiệp học đến khuya, rón rén vào phòng ngủ, nhẹ nhàng xốc chăn nằm vào.
Diêu Dao như cảm giác được hơi ấm của cậu, lập tức chui vào lòng cậu, Hoắc Không Hiệp ôm lấy cô, Diêu Dao tìm được một tư thế thoải mái, nhu thuận ngủ.
Hoắc Không Hiệp như đã quen, hôn lên trán cô.
"Ngủ ngon."
Kết quả nửa đêm Hoắc Không Hiệp bỗng dưng nghe được tiếng khóc nho nhỏ. Cậu lập tức tỉnh táo, phát hiện là Diêu Dao trong ngực cậu đang khóc. Khóc đến ướt cả một mảng áo của cậu.
Hoắc Không Hiệp khẽ gọi cô:
"Dao Dao, Dao Dao."
Diêu Dao mở to đôi mắt ầng ậng nước, ngơ ngác nhìn cậu.
Ngoại trừ lúc làm tình, Hoắc Không Hiệp chưa bao giờ thấy cô khóc, lại còn khóc thương tâm đến vậy. Hoắc Không Hiệp không biết nên làm gì, chỉ có thể vuốt tóc cô vỗ về, an ủi.
Diêu Dao sờ nước mắt trên má mình, ánh mắt dần lấy lại được điểm nhìn, phát hiện trước mặt là Hoắc Không Hiệp.
Là cậu thì tốt rồi, Diêu Dao nghĩ thầm rồi hôn lên môi cậu.
Hoắc Không Hiệp cảm thấy tâm tình Diêu Dao có chỗ không đúng, nụ hôn của cô rất khẩn trương, giống như muốn xác định điều gì đó, Hoắc Không Hiệp dùng sức đáp lại cô.
Trong phòng nhiệt độ dần tăng lên, hai người chỉ mặc đồ lót, Diêu Dao cởi quần lót của cậu, bàn tay nhỏ bé vội vàng cầm lấy vật cực nóng kia.
"Cậu mau vào."
Diêu Dao cắn môi, hai chân quấn quanh thắt lưng Hoắc Không Hiệp.
Hoắc Không Hiệp sờ soạng hoa huyệt, may mắn đã ẩm ướt.
Hoắc Không Hiệp động thân tiến vào.
"A"
Thực ra tiểu huyệt chưa nở rộng đủ, nhưng hiện tại điều Diêu Dao cần chính là loại cảm giác lấp đầy cùng đau xót này.
Tâm trạng cô đang rất tồi tệ, cả người cũng không thực sự thanh tỉnh, rên rỉ trong mơ hồ, rất nhanh đạt tới cao trào, sau đó liền ngủ mất.
Hoắc Không Hiệp dở khóc dở cười, hạ thân cậu vẫn đang ngẩng cao.
Hoắc Không Hiệp kéo bàn tay nhỏ bé của cô, bao lấy, bắt đầu di chuyển lên xuống.
Sau một lúc lâu, Hoắc Không Hiệp rốt cục gầm nhẹ một tiếng, bắn vào lòng bàn tay cô.
Cậu đứng dậy lau dọn sạch sẽ, Hoắc Không Hiệp chui vào chăn, Diêu Dao lại nhích đến.
Hoắc Không Hiệp không biết Diêu Dao từng trải qua chuyện gì, tài năng của cô, khả năng giao thiệp của cô và cả năng lực công tác cũng không giống một người hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi bình thường có được.
Hoắc Không Hiệp giờ phút này chính là đau lòng thay cô, ôm cô vào trong ngực, vuốt ve mái tóc dài kia.
Cậu phải cố gắng hơn nữa, mau chóng trở nên lớn mạnh nhất có thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.