Chương 12
Hatherine
06/07/2023
Cả hai ăn uống xong cũng nhanh chóng quay trở lại cửa hàng, Huỳnh Vũ Duy Khánh rất nhàn rỗi bê ghế đến ngồi nhìn Châu Yến lướt điện thoại ở quầy thu ngân, ánh mắt của nhân viên cũng đang săm soi về phía này, con bé
lần đầu tiên cảm thấy được chú ý nhiều đến vậy, nó thở dài:
"Anh không làm việc à?"
"Đang làm đây" anh chậm rãi đáp "Quan sát nhân viên mới làm việc xem có tốt không"
"..." con bé cạn lời.
"Xin kính chào quý khách" một nhân viên nữ đứng gần cửa cất giọng, chắc là có ai vừa bước vào rồi, anh và nó nghe tiếng liền vô thức nhìn về phía cửa.
Ái chà, là một cô gái tóc ngắn có gương mặt đáng yêu vô cùng, người đó mặc một bộ váy xòe màu trắng, mang theo trên tay là một cái túi có vẻ rất đắt tiền, nhìn là biết tiểu thư nhà giàu. Thoắt chốc có vài nhân viên đi đến vây quanh giới thiệu từng món trang sức cho chị ta. Duy Khánh cũng chẳng thèm chú ý nữa, anh quay sang bắt chuyện với Châu Yến:
"Mấy năm nay có chuyện gì vui không?"
"Có, cuộc đời em rất vui cho đến khi gặp anh" con bé phũ phàng.
"Vẫn còn dỗi à?"
"Nào dám ạ"
"Không hiểu sao nhưng mà..." anh đặt tay lên đỉnh đầu nó xoa xoa mấy cái "Anh lại rất muốn gặp em đầu tiên sau một quãng thời gian dài"
"..." Châu Yến im lặng, sau cùng chỉ "ồ" lên một tiếng trông khá hời hợt xong lại có cảm giác khá tò mò vài chuyện: "Mà sao từ trước đến giờ em chưa thấy anh có bạn gái nhỉ?"
Duy Khánh nhún vai: "Anh cũng không biết"
Trong đầu nó đặt ra một dấu chấm hỏi to đùng, chuyện của anh đến anh còn không biết thì ai biết đây? Có lẽ nào...
"Anh thích anh trai em thật à?"
"..." anh nhìn nó bằng một ánh mắt vô cùng kì lạ. Trần Ngọc Châu Yến ơi, em có thực sự ổn không?
"Có khi nào trong thời gian bốn năm qua, anh nhận ra tình cảm của mình không? Xong rồi..."
"Ngưng" Duy Khánh cắt ngang, anh thật sự không muốn nghe tiếp nữa, gương mặt trông có vẻ khá khó coi.
Cô nữ khách hàng lúc nãy lựa chọn được một cái vòng cổ vô cùng đẹp, mang đến quầy thu ngân, trong lúc Châu Yến giúp quẹt thẻ thanh toán, cô vô tình lia ánh mắt về phía Huỳnh Vũ Duy Khánh xong nhất thời ngây người ra một lúc, hóa ra ở cửa hàng này cũng có trai đẹp nữa sao? Triệu Mai Chi lập tức chìa điện thoại ra:
"Cho tôi xin Facebook của anh có được không?"
Lúc này Châu Yến cũng đã đóng gói xong sợi dây chuyền, đẩy món đồ về phía trước rồi ngồi xuống ghế nhìn sang có vẻ là đang hóng chuyện, Duy Khánh nhếch miệng nặn ra một nụ cười đáp lễ, tay xoa xoa mấy cái lên đầu Châu Yến nói:
"Ồ, bạn gái tôi sẽ không thích chuyện này đâu"
Chỉ thấy cô ta lườm sang rồi rụt tay lại cầm lấy túi đồ mang đi, nhưng điều quan trọng hơn là anh vừa mới nói cái gì cơ? Anh vừa lôi nó ra làm bia đỡ đạn đấy à? Hay thật, anh còn phán thêm một câu:
"Cảm ơn em đã giúp anh nhé"
"Em đã làm gì đâu"
"Em đã im lặng không vạch trần"
"..."
Bên ngoài cửa hàng, chỉ thấy Mai Chi lén chụp hình Duy Khánh thông qua tấm cửa kính, sau đó cô ta nhấn gọi vào một dãy số trên danh bạ, nét mặt vẫn còn đang cau có, nhíu mày lại, cất giọng điệu chua ngoa của mình lên:
"Bố! Con gửi ảnh qua rồi đó, giúp con xem người này là ai đi ạ, con vô cùng thích người này"
Chẳng rõ đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy cô ta đã thả lỏng khuôn mặt của mình, nở một nụ cười vui vẻ sau đó cúp máy. Mai Chi đỏng đảnh leo lên chiếc xe hơi đắt tiền của mình thong thả lái đi.
Về phía Trần Gia Vĩ, từ lúc gặp lại thằng bạn chí cốt kia, có gì đó sai sai, sai rất sai, mọi thứ rõ ràng đến mức cậu nhận thấy anh có khá nhiều hành động cực kì lạ lùng, điển hình như việc vô cùng quan tâm đến em gái cậu còn hơn cả người anh trai này của nó. Nên tạm thời Gia Vĩ đã đưa ra một giả thuyết rằng Duy Khánh đang tia Châu Yến nhà cậu, cậu nhất định sẽ không để chuyện này diễn ra bởi vì sẽ theo kiểu... nhặt thằng bạn thân về nhà xong bỗng một ngày nó gọi mình bằng "anh vợ" thì ghê tởm biết bao. Như thế chẳng khác nào vừa mới giao trứng cho ác xong cả.
Trần Gia Vĩ đang ngồi cắn bút ở công ty, không thể suy nghĩ được thêm nữa đành phải sắp xếp gọn gàng lại đống tài liệu của mình, vội vội vàng vàng lái xe đến chỗ con em gái yêu dấu có phần hơi ngáo kia. Tiện tay gọi điện báo riêng cho thằng Minh Tuân và Đức Việt đến trợ giúp, bằng mọi giá phải chứng thực mọi chuyện về em gái của mình đã còn công việc thì cứ để sau đi.
Duy Khánh bên này vừa rùng mình mấy cái, có cảm giác hơi lạnh người tựa như có ai mới đặt lên lưng anh mấy tảng nước đá vậy, ngồi không cũng nhàm chán, anh quay sang nhìn Châu Yến ngỏ lời:
"Đi uống nước với anh không? Anh trả tiền"
"Được" có người trả thì ngại gì không đi?
Duy Khánh đứng dậy kéo tay Châu Yến ra khỏi cửa hàng rồi lái xe chở con bé, vừa hay cảnh này đập vào mắt ba người còn lại đang đứng lấp ló ở sau tấm biển quảng cáo khai trương nằm đối diện. Chỉ thấy Gia Vĩ cắn móng tay lo lắng. Lạy trời, thằng này hành động nhanh vậy nhỉ? Cậu và Minh Tuân vội leo lên chiếc xe hơi của thằng Đức Việt rồi bám sát theo sau.
Tình cảnh này chẳng khác quái nào bốn năm về trước, khác mỗi việc thay vì bảo vệ Châu Yến khỏi ông Trọng Lâm thì lại là bảo vệ con bé khỏi Huỳnh Vũ Duy Khánh. Đức Việt đang lái xe chợt lên tiếng:
"Tao thấy thằng Khánh cũng tốt mà sao đề phòng nó dữ vậy?"
"Điên à? Không nhớ hồi đại học năm thứ hai nó vướng tin đồn với hoa khôi trường hay sao?" Minh Tuân vuốt cằm suy ngẫm.
"À, cái hôm đấy có bà nào đẹp đẹp đến vu khống nó rồi bắt nó chịu trách nhiệm á? Đó hình như chỉ là tin đồn thôi mà, ngay sau đó thằng Khánh cũng đưa ra bằng chứng rằng mình vô tội còn gì"
"Thế còn vụ đại học năm thứ ba? Nghe bảo nó đồng ý lời tỏ tình của nhỏ nào đó xong chia tay sau vài tuần khiến nhỏ đó khóc lên khóc xuống cứ đòi chết thôi"
"Khánh chưa từng thích ai bao giờ, nên nó không biết cách từ chối, đành yêu tạm vài ngày cho đúng ý nguyện của con bé đó xong chia tay với lí do không hợp thôi, cách xử lý vấn đề có hơi củ chuối thật"
"Vậy còn vụ với bé Ngọc Thảo"
"Hiểu lầm cả"
"Mỹ Châu thì sao?"
"Do con nhỏ đó gây chuyện trước"
Nãy giờ nghe cuộc đối thoại của hai thằng bạn khiến biểu cảm của Gia Vĩ trầm đi mấy phần, cậu đưa tay lên ôm mặt đầy do dự, Duy Khánh vướng lắm tin đồn thế kia thì làm quái gì cậu tin tưởng giao em gái mình cho anh được? Cuối cùng thì xe cũng dừng trước quán nước cũ mà nó từng làm nhân viên tại đây, rất nhanh chóng chúng ta có đội hình như sau:
Khánh và Yến ngồi ở tầng hai, tại chiếc bàn nằm ngay giữa căn phòng.
Còn ba thằng đực rựa kia ngồi ở sát góc tường, đã sớm đeo khẩu trang và kính râm để che kín mặt trước khi lên lầu rồi. Trông chẳng khác gì Châu Yến năm đó dùng cách này để né tránh họ.
Nguyễn Gia Khôi vẫn còn làm việc ở đây và hình như cậu ta đoán được ra chuyện gì đó rồi, chỉ thấy cậu ta xoa xoa trán mình xong nhếch mép cười như không cười nhìn vào màn hình máy tính đang chiếu camera tầng hai thầm than trong họng: "Lại tới tấu hài nữa à"
Gia Khôi sớm đã quen bóng dáng của năm con người này, chỉ cần lia mắt qua một cái là liền biết rằng đó là ai rồi. Nhưng mà cũng thú vị, cậu ta liền nhoẻn miệng, chống cằm xem kịch hay. Trên này, Duy Khánh chỉ chăm chăm nhìn Châu Yến, còn con bé thì lo uống cốc trà ổi thơm ngon kia, đột nhiên anh cất tiếng:
"Hình như em chưa có bạn trai hay tình đầu nhỉ?"
Nghe đến đây Gia Vĩ liền chột dạ mà sặc nước bọt mấy hồi, hôm qua lỡ bảo với Duy Khánh rằng con bé đến giờ vẫn chỉ chăm lo việc đi làm nên quên luôn chuyện yêu đương. Khác nào vừa lộ thông tin cho giặc đâu.
"Vâng, thì sao ạ?" nghe nó trả lời thế. Ngay lập tức Gia Vĩ, Minh Tuân và Đức Việt im thin thít sau đó cố gắng vểnh tai lên nghe ngóng.
"Không sao cả" Duy Khánh trông như có vẻ đang khá vui, anh nói tiếp "Vậy em có ý định tìm ai chưa"
"Ơ hay, anh thăm dò em đấy à? Để mách anh trai em hay sao?"
"Nào có" anh phì cười, đặt tay lên đỉnh đầu Châu Yến xoa xoa mấy cái.
Máu nóng của Trần Gia Vĩ lập tức dâng lên, nếu giống như bốn năm trước thì hành động này có lẽ không sao thật nhưng hiện giờ Gia Vĩ là đang nghi vấn anh thích em gái cậu, dĩ nhiên là khó mà xem chuyện này bình thường được rồi. Minh Tuân ngồi cạnh cố xoa dịu, tay đã sớm níu chặt vai của Gia Vĩ:
"Bình tĩnh nào người anh em, còn chưa rõ thằng Khánh có ý định đó thật hay không mà"
"..."
Đột nhiên Huỳnh Vũ Duy Khánh có một cảm giác lạnh người kinh khủng khiếp, đến cả Châu Yến cũng cảm thấy vậy, con bé bất giác tự dùng tay ôm lấy chính mình vuốt vuốt mấy cái, cái sát khí này lớn quá, nó tò mò đảo mắt xung quanh quán cũng chẳng thấy có gì khác thường. Đương nhiên là vì ba người kia đã chọn chỗ khuất nhất rồi, cũng may hôm nay quán khá đông đúc nên Châu Yến không để ý đến là phải.
"Ngày mai anh định đưa em đi ra trung tâm thương mại mua chút đồ tặng em" Duy Khánh vẫn là muốn dỗ con bé hết giận.
"Nhưng việc đi làm..." Châu Yến do dự.
"Yên tâm, anh trai em không biết em lén đi mua sắm với anh đâu, với cả anh là sếp của em còn gì?"
"Ừ, tao chắc chắn không biết thằng bạn thân của mình đem con em gái bé nhỏ của mình đi chơi đâu" Gia Vĩ gằn giọng nói vừa đủ cho hai kia mình nghe.
Đức Việt khẽ lau mồ hôi, cười giả lả thầm cầu nguyện cho tai qua nạn khỏi. Minh Tuân tâm trạng cũng chẳng khác là bao, tay vẫn níu chặt Gia Vĩ như thể sợ cậu phi đến xé xác thằng Duy Khánh ngay lập tức vậy. Nguyễn Gia Khôi nhìn cảnh tượng nãy giờ trên màn hình cũng đoán được vài phần, thầm cảm thấy tội nghiệp thay cho Châu Yến.
"Nhưng thế sẽ tốn tiền anh lắm" con bé trả lời anh, có vẻ là đang muốn từ chối.
"Không sao, không tốn tí nào đâu" Duy Khánh cười, ánh mắt chứa đầy sự dịu dàng vẫn cứ nhìn nó.
Kể ra anh cũng chẳng biết tại sao mình lại hành xử kì quái như thế, chỉ là sự tiếp xúc gần gũi này khiến anh có cảm giác thích thú, anh không thể ngừng quan tâm và chăm sóc Châu Yến sau một thời gian dài không gặp nhau được. Có một cảm giác gì đấy rất kì lạ.
Bối rối.
Hồi hộp.
Lo lắng.
Khó thở.
Và hạnh phúc.
Chúng đan xen nhau ở trong lòng anh một cách rất lạ lùng.
"Anh không làm việc à?"
"Đang làm đây" anh chậm rãi đáp "Quan sát nhân viên mới làm việc xem có tốt không"
"..." con bé cạn lời.
"Xin kính chào quý khách" một nhân viên nữ đứng gần cửa cất giọng, chắc là có ai vừa bước vào rồi, anh và nó nghe tiếng liền vô thức nhìn về phía cửa.
Ái chà, là một cô gái tóc ngắn có gương mặt đáng yêu vô cùng, người đó mặc một bộ váy xòe màu trắng, mang theo trên tay là một cái túi có vẻ rất đắt tiền, nhìn là biết tiểu thư nhà giàu. Thoắt chốc có vài nhân viên đi đến vây quanh giới thiệu từng món trang sức cho chị ta. Duy Khánh cũng chẳng thèm chú ý nữa, anh quay sang bắt chuyện với Châu Yến:
"Mấy năm nay có chuyện gì vui không?"
"Có, cuộc đời em rất vui cho đến khi gặp anh" con bé phũ phàng.
"Vẫn còn dỗi à?"
"Nào dám ạ"
"Không hiểu sao nhưng mà..." anh đặt tay lên đỉnh đầu nó xoa xoa mấy cái "Anh lại rất muốn gặp em đầu tiên sau một quãng thời gian dài"
"..." Châu Yến im lặng, sau cùng chỉ "ồ" lên một tiếng trông khá hời hợt xong lại có cảm giác khá tò mò vài chuyện: "Mà sao từ trước đến giờ em chưa thấy anh có bạn gái nhỉ?"
Duy Khánh nhún vai: "Anh cũng không biết"
Trong đầu nó đặt ra một dấu chấm hỏi to đùng, chuyện của anh đến anh còn không biết thì ai biết đây? Có lẽ nào...
"Anh thích anh trai em thật à?"
"..." anh nhìn nó bằng một ánh mắt vô cùng kì lạ. Trần Ngọc Châu Yến ơi, em có thực sự ổn không?
"Có khi nào trong thời gian bốn năm qua, anh nhận ra tình cảm của mình không? Xong rồi..."
"Ngưng" Duy Khánh cắt ngang, anh thật sự không muốn nghe tiếp nữa, gương mặt trông có vẻ khá khó coi.
Cô nữ khách hàng lúc nãy lựa chọn được một cái vòng cổ vô cùng đẹp, mang đến quầy thu ngân, trong lúc Châu Yến giúp quẹt thẻ thanh toán, cô vô tình lia ánh mắt về phía Huỳnh Vũ Duy Khánh xong nhất thời ngây người ra một lúc, hóa ra ở cửa hàng này cũng có trai đẹp nữa sao? Triệu Mai Chi lập tức chìa điện thoại ra:
"Cho tôi xin Facebook của anh có được không?"
Lúc này Châu Yến cũng đã đóng gói xong sợi dây chuyền, đẩy món đồ về phía trước rồi ngồi xuống ghế nhìn sang có vẻ là đang hóng chuyện, Duy Khánh nhếch miệng nặn ra một nụ cười đáp lễ, tay xoa xoa mấy cái lên đầu Châu Yến nói:
"Ồ, bạn gái tôi sẽ không thích chuyện này đâu"
Chỉ thấy cô ta lườm sang rồi rụt tay lại cầm lấy túi đồ mang đi, nhưng điều quan trọng hơn là anh vừa mới nói cái gì cơ? Anh vừa lôi nó ra làm bia đỡ đạn đấy à? Hay thật, anh còn phán thêm một câu:
"Cảm ơn em đã giúp anh nhé"
"Em đã làm gì đâu"
"Em đã im lặng không vạch trần"
"..."
Bên ngoài cửa hàng, chỉ thấy Mai Chi lén chụp hình Duy Khánh thông qua tấm cửa kính, sau đó cô ta nhấn gọi vào một dãy số trên danh bạ, nét mặt vẫn còn đang cau có, nhíu mày lại, cất giọng điệu chua ngoa của mình lên:
"Bố! Con gửi ảnh qua rồi đó, giúp con xem người này là ai đi ạ, con vô cùng thích người này"
Chẳng rõ đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy cô ta đã thả lỏng khuôn mặt của mình, nở một nụ cười vui vẻ sau đó cúp máy. Mai Chi đỏng đảnh leo lên chiếc xe hơi đắt tiền của mình thong thả lái đi.
Về phía Trần Gia Vĩ, từ lúc gặp lại thằng bạn chí cốt kia, có gì đó sai sai, sai rất sai, mọi thứ rõ ràng đến mức cậu nhận thấy anh có khá nhiều hành động cực kì lạ lùng, điển hình như việc vô cùng quan tâm đến em gái cậu còn hơn cả người anh trai này của nó. Nên tạm thời Gia Vĩ đã đưa ra một giả thuyết rằng Duy Khánh đang tia Châu Yến nhà cậu, cậu nhất định sẽ không để chuyện này diễn ra bởi vì sẽ theo kiểu... nhặt thằng bạn thân về nhà xong bỗng một ngày nó gọi mình bằng "anh vợ" thì ghê tởm biết bao. Như thế chẳng khác nào vừa mới giao trứng cho ác xong cả.
Trần Gia Vĩ đang ngồi cắn bút ở công ty, không thể suy nghĩ được thêm nữa đành phải sắp xếp gọn gàng lại đống tài liệu của mình, vội vội vàng vàng lái xe đến chỗ con em gái yêu dấu có phần hơi ngáo kia. Tiện tay gọi điện báo riêng cho thằng Minh Tuân và Đức Việt đến trợ giúp, bằng mọi giá phải chứng thực mọi chuyện về em gái của mình đã còn công việc thì cứ để sau đi.
Duy Khánh bên này vừa rùng mình mấy cái, có cảm giác hơi lạnh người tựa như có ai mới đặt lên lưng anh mấy tảng nước đá vậy, ngồi không cũng nhàm chán, anh quay sang nhìn Châu Yến ngỏ lời:
"Đi uống nước với anh không? Anh trả tiền"
"Được" có người trả thì ngại gì không đi?
Duy Khánh đứng dậy kéo tay Châu Yến ra khỏi cửa hàng rồi lái xe chở con bé, vừa hay cảnh này đập vào mắt ba người còn lại đang đứng lấp ló ở sau tấm biển quảng cáo khai trương nằm đối diện. Chỉ thấy Gia Vĩ cắn móng tay lo lắng. Lạy trời, thằng này hành động nhanh vậy nhỉ? Cậu và Minh Tuân vội leo lên chiếc xe hơi của thằng Đức Việt rồi bám sát theo sau.
Tình cảnh này chẳng khác quái nào bốn năm về trước, khác mỗi việc thay vì bảo vệ Châu Yến khỏi ông Trọng Lâm thì lại là bảo vệ con bé khỏi Huỳnh Vũ Duy Khánh. Đức Việt đang lái xe chợt lên tiếng:
"Tao thấy thằng Khánh cũng tốt mà sao đề phòng nó dữ vậy?"
"Điên à? Không nhớ hồi đại học năm thứ hai nó vướng tin đồn với hoa khôi trường hay sao?" Minh Tuân vuốt cằm suy ngẫm.
"À, cái hôm đấy có bà nào đẹp đẹp đến vu khống nó rồi bắt nó chịu trách nhiệm á? Đó hình như chỉ là tin đồn thôi mà, ngay sau đó thằng Khánh cũng đưa ra bằng chứng rằng mình vô tội còn gì"
"Thế còn vụ đại học năm thứ ba? Nghe bảo nó đồng ý lời tỏ tình của nhỏ nào đó xong chia tay sau vài tuần khiến nhỏ đó khóc lên khóc xuống cứ đòi chết thôi"
"Khánh chưa từng thích ai bao giờ, nên nó không biết cách từ chối, đành yêu tạm vài ngày cho đúng ý nguyện của con bé đó xong chia tay với lí do không hợp thôi, cách xử lý vấn đề có hơi củ chuối thật"
"Vậy còn vụ với bé Ngọc Thảo"
"Hiểu lầm cả"
"Mỹ Châu thì sao?"
"Do con nhỏ đó gây chuyện trước"
Nãy giờ nghe cuộc đối thoại của hai thằng bạn khiến biểu cảm của Gia Vĩ trầm đi mấy phần, cậu đưa tay lên ôm mặt đầy do dự, Duy Khánh vướng lắm tin đồn thế kia thì làm quái gì cậu tin tưởng giao em gái mình cho anh được? Cuối cùng thì xe cũng dừng trước quán nước cũ mà nó từng làm nhân viên tại đây, rất nhanh chóng chúng ta có đội hình như sau:
Khánh và Yến ngồi ở tầng hai, tại chiếc bàn nằm ngay giữa căn phòng.
Còn ba thằng đực rựa kia ngồi ở sát góc tường, đã sớm đeo khẩu trang và kính râm để che kín mặt trước khi lên lầu rồi. Trông chẳng khác gì Châu Yến năm đó dùng cách này để né tránh họ.
Nguyễn Gia Khôi vẫn còn làm việc ở đây và hình như cậu ta đoán được ra chuyện gì đó rồi, chỉ thấy cậu ta xoa xoa trán mình xong nhếch mép cười như không cười nhìn vào màn hình máy tính đang chiếu camera tầng hai thầm than trong họng: "Lại tới tấu hài nữa à"
Gia Khôi sớm đã quen bóng dáng của năm con người này, chỉ cần lia mắt qua một cái là liền biết rằng đó là ai rồi. Nhưng mà cũng thú vị, cậu ta liền nhoẻn miệng, chống cằm xem kịch hay. Trên này, Duy Khánh chỉ chăm chăm nhìn Châu Yến, còn con bé thì lo uống cốc trà ổi thơm ngon kia, đột nhiên anh cất tiếng:
"Hình như em chưa có bạn trai hay tình đầu nhỉ?"
Nghe đến đây Gia Vĩ liền chột dạ mà sặc nước bọt mấy hồi, hôm qua lỡ bảo với Duy Khánh rằng con bé đến giờ vẫn chỉ chăm lo việc đi làm nên quên luôn chuyện yêu đương. Khác nào vừa lộ thông tin cho giặc đâu.
"Vâng, thì sao ạ?" nghe nó trả lời thế. Ngay lập tức Gia Vĩ, Minh Tuân và Đức Việt im thin thít sau đó cố gắng vểnh tai lên nghe ngóng.
"Không sao cả" Duy Khánh trông như có vẻ đang khá vui, anh nói tiếp "Vậy em có ý định tìm ai chưa"
"Ơ hay, anh thăm dò em đấy à? Để mách anh trai em hay sao?"
"Nào có" anh phì cười, đặt tay lên đỉnh đầu Châu Yến xoa xoa mấy cái.
Máu nóng của Trần Gia Vĩ lập tức dâng lên, nếu giống như bốn năm trước thì hành động này có lẽ không sao thật nhưng hiện giờ Gia Vĩ là đang nghi vấn anh thích em gái cậu, dĩ nhiên là khó mà xem chuyện này bình thường được rồi. Minh Tuân ngồi cạnh cố xoa dịu, tay đã sớm níu chặt vai của Gia Vĩ:
"Bình tĩnh nào người anh em, còn chưa rõ thằng Khánh có ý định đó thật hay không mà"
"..."
Đột nhiên Huỳnh Vũ Duy Khánh có một cảm giác lạnh người kinh khủng khiếp, đến cả Châu Yến cũng cảm thấy vậy, con bé bất giác tự dùng tay ôm lấy chính mình vuốt vuốt mấy cái, cái sát khí này lớn quá, nó tò mò đảo mắt xung quanh quán cũng chẳng thấy có gì khác thường. Đương nhiên là vì ba người kia đã chọn chỗ khuất nhất rồi, cũng may hôm nay quán khá đông đúc nên Châu Yến không để ý đến là phải.
"Ngày mai anh định đưa em đi ra trung tâm thương mại mua chút đồ tặng em" Duy Khánh vẫn là muốn dỗ con bé hết giận.
"Nhưng việc đi làm..." Châu Yến do dự.
"Yên tâm, anh trai em không biết em lén đi mua sắm với anh đâu, với cả anh là sếp của em còn gì?"
"Ừ, tao chắc chắn không biết thằng bạn thân của mình đem con em gái bé nhỏ của mình đi chơi đâu" Gia Vĩ gằn giọng nói vừa đủ cho hai kia mình nghe.
Đức Việt khẽ lau mồ hôi, cười giả lả thầm cầu nguyện cho tai qua nạn khỏi. Minh Tuân tâm trạng cũng chẳng khác là bao, tay vẫn níu chặt Gia Vĩ như thể sợ cậu phi đến xé xác thằng Duy Khánh ngay lập tức vậy. Nguyễn Gia Khôi nhìn cảnh tượng nãy giờ trên màn hình cũng đoán được vài phần, thầm cảm thấy tội nghiệp thay cho Châu Yến.
"Nhưng thế sẽ tốn tiền anh lắm" con bé trả lời anh, có vẻ là đang muốn từ chối.
"Không sao, không tốn tí nào đâu" Duy Khánh cười, ánh mắt chứa đầy sự dịu dàng vẫn cứ nhìn nó.
Kể ra anh cũng chẳng biết tại sao mình lại hành xử kì quái như thế, chỉ là sự tiếp xúc gần gũi này khiến anh có cảm giác thích thú, anh không thể ngừng quan tâm và chăm sóc Châu Yến sau một thời gian dài không gặp nhau được. Có một cảm giác gì đấy rất kì lạ.
Bối rối.
Hồi hộp.
Lo lắng.
Khó thở.
Và hạnh phúc.
Chúng đan xen nhau ở trong lòng anh một cách rất lạ lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.