Chương 13
Hatherine
07/07/2023
Châu Yến thở dài, tay trái chống cằm, tay phải lướt web trên điện thoại. Duy Khánh chỉ ngồi yên nhìn nó, đôi mắt ánh lên vẻ si tình hiếm thấy ở
anh, có lẽ trong suốt quãng thời gian chăm sóc con bé này, anh đã lỡ
dành cho nó một thứ tình cảm đặc biệt nào đó rồi. Nhưng có điều mà cả
hai không biết đó chính là cũng có ba đôi mắt si tình khác đang nhìn họ
vô cùng chăm chú, đồng thời tỏa ra một chút sát khí lạnh lẽo đến rợn
người, Đức Việt ngồi một lúc lâu bỗng thắc mắc:
"Mày nghỉ việc chỉ vì nghi ngờ em gái mình được thằng Khánh để ý à?"
"Ừ, tao sẽ nộp đơn xin nghỉ hẳn một tuần" Gia Vĩ đáp, nhíu mày cố soi kỹ hơn.
"Có tâm thật" Minh Tuân gật đầu cảm thán.
Duy Khánh dùng tay vén một bên tóc lên cho Châu Yến. Nhìn xong cảnh đó, Gia Vĩ định lao đến, hai thằng bạn bên cạnh ngay lập tức một đứa ôm eo, một đứa nhấn vai cậu kéo xuống. Minh Tuân liên tục lặp đi lặp lại:
"Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào, bình tĩnh"
"Làm hớp nước đi" Đức Việt đưa ly cà phê cho Gia Vĩ.
Cậu cầm lấy uống một hơi hết sạch, nhận thấy thời gian trôi qua cũng đã lâu, bây giờ chắc cũng nhập nhèm tối rồi. Châu Yến được Duy Khánh đưa về tận nhà, cả hai người vừa bước vào trong nhà, đập vào mắt đầu tiên là Gia Vĩ đang ngồi trên sofa im lặng chẳng hề phản ứng gì. Không khí có chút kì lạ, Châu Yến bước đến gần vỗ vỗ mấy cái vào lưng cậu:
"Anh! Em đi làm về rồi"
"..." cậu im lặng kéo nó xuống ngồi cạnh mình, lườm Duy Khánh đầy vẻ thù địch, từ trong bếp có tiếng lục đục khiến Châu Yến quay đầu về hướng phát ra âm thanh.
"Chào nhóc" Minh Tuân cười cười, tay còn đang cầm đĩa thức ăn, bên cạnh là Đức Việt đang bê nồi cơm ra bàn.
Chuyện là để an toàn hơn thì Gia Vĩ đã mời hai thằng đực rựa kia về nhà mình sống tạm, cụ thể là sắp xếp cho họ ngủ chung với Duy Khánh vì dù gì cũng là giường to nên khá là rộng rãi. Sau khi nghe ông anh mình giải thích...
Đúng hơn là nghe ông anh mình nói dối, dĩ nhiên nó tin sái cổ rồi. Con bé rảo bước về phòng thay ra một bộ đồ thường mặc ở nhà xong vừa bước xuống đã bị Gia Vĩ chẳng biết phục kích từ bao giờ với cái chăn trên tay quấn mấy vòng lên người nó, nở nụ cười hiền từ đến kì lạ:
"Sau này ăn mặc kín đáo và dày dặn hơn em nhé!"
"Hả?" rõ ràng nó chỉ mặc một bộ đồ ngủ có ống quần dài thôi mà, đâu có hở hang chỗ nào đâu mà không kín đáo?
"Lúc nào ở nhà cũng phải mang theo cái này, cấm mày bỏ khỏi người" Gia Vĩ dùng dây cột chặt tấm chăn vào cơ thể nó.
Huỳnh Vũ Duy Khánh khó hiểu: "Mày sao đấy?"
"Chẳng phải việc của mày"
"Nhưng làm thế nó sẽ nóng lắm đấy, thời tiết đang là mùa hè mà" anh lại gần đưa tay định giúp con bé tháo cọng dây.
Gia Vĩ nhanh chóng đẩy nhẹ vai Duy Khánh ra, ánh mắt như đang cảnh cáo. Minh Tuân nhận thấy không ổn đành nói to:
"Cơm xong rồi này, ra ăn thôi"
Đức Việt hiểu ý liền đi đến kéo tay Châu Yến ra khỏi đó nhấn nó xuống ghế, tất cả cũng nhanh chóng ngồi vào bàn, Duy Khánh đưa đũa đến gắp một miếng gà cho vào bát của nó. Gia Vĩ ngay lập tức lấy bỏ vào miệng, con bé ngơ ngác:
"Của em mà?"
"Này, cái này cho mày, ngon hơn của thằng kia nhiều" cậu đưa nó hẳn cái đùi gà to.
"Hôm nay mày làm sao đấy?" Duy Khánh nhận ra điều bất thường liền hỏi "Tao thấy..."
Chưa kịp nói hết, Đức Việt đã nhét hẳn mấy miếng thịt bò vào mồm anh, Minh Tuân run lẩy bẩy từ nãy đến giờ cố tỏ ra bình thường, tiện tay còn giúp Đức Việt lau mồ hôi, chắc hẳn là đang sợ xảy ra ẩu đả đây mà. Quả nhiên nguyên bữa đó có hai thằng là nuốt không trôi, một thằng ăn trong bực tức, một thằng ăn trong khó hiểu, một con nhóc ăn ngon lành và nhiều nhất bữa đó.
Ăn xong cả năm người ngồi trên sofa xem thời sự buổi tối, không khí cũng chẳng khá hơn là bao, Châu Yến đang chảy mồ hôi khá nhiều do chiếc chăn quấn quanh cơ thể nó. Phải nói là nóng kinh khủng khiếp! Duy Khánh thấy vậy lo lắng:
"Bé con sắp chịu không nổi rồi"
"Ừ cũng đúng" Gia Vĩ cũng nhận thấy vậy, cậu chuyển sang tháo tấm chăn trên người nó ra rồi trùm lên đầu Duy Khánh sau đó cười "Như này thì ổn này, mày khỏi nhìn thấy em gái tao"
"..." anh cạn lời.
"Anh bị làm sao thế?" đến Châu Yến cũng thấy lạ, nó mệt mỏi tựa đầu lên vai ông anh trai ruột tò mò.
Gia Vĩ xoa đầu con bé, chỉ nhẹ giọng bảo: "Mày né xa xa thằng kia ra là được"
"Anh cứ bình thường đi mà" nó giải vây giúp Duy Khánh.
"..." cậu thở dài, có vẻ sẽ tạm thời bỏ qua. Bây giờ cũng chưa có chứng cứ nào chắc chắn rằng thằng bạn thân của mình có ý đồ xấu với con bé kia mà, Gia Vĩ "ừm" một tiếng nhẹ hẫng.
Huỳnh Vũ Duy Khánh nghe xong liền đưa tay lên kéo tấm chăn xuống, cả Minh Tuân và Đức Việt cũng thở phào nhẹ nhõm. Tối hôm đó ngay tại căn phòng cuối dãy hành lang, bên trong là ba thằng con trai, cánh cửa sớm đã bị khóa lại. Khánh đưa ánh mắt sắc lẻm, đôi mày nhíu lại, nhìn vô cùng bực bội nói có phần lớn tiếng:
"Hai thằng bây nói đi, rốt cuộc Gia Vĩ làm sao? Có mù cũng biết rõ cậu ta đang có vấn đề gì đó với tao"
Tất cả im lặng một lúc, nhận thấy hai thằng kia không có ý định trả lời, anh liền xắn tay áo lên có vẻ định dùng bạo lực để giải quyết. Hoàng Minh Tuân yếu lòng quỳ xuống ôm lấy chân anh:
"Tao khai... Gia Vĩ nghĩ mày định tán tỉnh Châu Yến"
"..." Duy Khánh không nói gì, Lê Đức Việt nhận thấy không ổn cũng bắt đầu quỳ xuống. Thời gian trôi qua một lúc rất lâu, khi này anh mới chịu cất giọng:
"Vậy ra là tao thích Trần Ngọc Châu Yến à?"
"Mày bây giờ mới nhận ra à" Đức Việt ngẩng mặt lên, biểu cảm đang vô cùng khó hiểu.
"Vậy tao sẽ tìm cách rước nó về"
"Hình như mình vừa nối giáo cho giặc..." Minh Tuân nghe xong liền thì thầm vào tai cái thằng đang quỳ cùng mình.
Lê Đức Việt mỉm cười hiền từ: "Nước này chỉ có chết"
Trần Gia Vĩ mà biết, chắc chắn sẽ xé xác hai người đầu tiên mất. Huỳnh Vũ Duy Khánh ngồi xuống cho vừa tầm nhìn của hai thằng bạn:
"Giúp tao thì tao bảo kê"
"..." Minh Tuân và Đức Việt nhìn nhau rồi đồng lòng gật đầu.
Bên này Gia Vĩ đang gác tay lên trán, vì suy nghĩ chuyện của Châu Yến mãi mà cậu chẳng thể chìm được vào giấc ngủ. Thằng bán "sắt vụn" kia là một người có đầu óc kinh doanh, nếu đấu trí thì chắc chắn là cậu không đấu lại anh. Tuy nhiên cũng không thể trơ mắt nhìn em gái mình bị bắt đi được, nhất định phải làm một cái gì đó.
Thường thì mấy thằng đẹp trai đều tồi như nhau, đương nhiên là trừ Gia Vĩ ra, cậu thì đời nào dám làm hại đứa em nhỏ của mình. Nhưng cũng chẳng thể ngăn cản được vì đây là quyền tự do của Châu Yến. Với cương vị là một thằng anh trai nuôi con bé đến lớn thì ít nhất cũng phải hỏi han qua ý kiến của cậu, để mai thảo luận với con bé về vấn đề này sau vậy. Bây giờ phải nghĩ xem làm sao để nó nghỉ việc bên chỗ thằng Khánh cái đã, lỡ đưa nó vào hang cọp rồi thì phải tìm cách lôi ra thôi. Vấn đề ở đây là không có lí do nào phù hợp hết.
Bên phía Châu Yến, nó đang vẽ vẽ trên quyển sổ mới mua của mình, nó vốn dĩ muốn vào một nghề nào đó có liên quan đến thiết kế, vậy mà Gia Vĩ nỡ lòng nào cho nó sang chỗ Duy Khánh làm cái công việc "ngồi chơi" nhàn rỗi kia cơ chứ? Con bé vẽ một chú lợn phồng má giận dỗi, chợt nhớ tới cái vòng cổ có viên đá màu xanh dương kia, nó đột nhiên muốn tạo ra một chuyện gì đó thật thú vị.
Châu Yến phác thảo bản đồ của cửa hàng lên giấy, cố nhớ lại từng vị trí chiếc camera mà nó thấy rồi ghi chú vào bên trong. Nó quyết định ngày mai sẽ đến gần cái lồng kính thăm dò cách mở khóa, sau đó là quan sát nhân viên xung quanh, cuối cùng là lập ra kế hoạch và hóa thân thành siêu trộm Kaito Kid đánh cắp chiếc vòng cổ đắt giá kia, sau đó bán rồi lấy tiền mua siêu xe cho anh trai.
Quá tuyệt vời! Còn làm được hay không mới là một chuyện. Tắt đèn đi ngủ cái đã, mai tính tiếp.
Trời sáng, Duy Khánh lại đưa Châu Yến đến chỗ làm việc, Gia Vĩ vẫn bám theo và dòm ngó qua chiếc cửa kính của cửa hàng. Lần này con bé đi vòng vòng chứ không chịu ngồi yên một chỗ nữa, riêng Duy Khánh vẫn đưa ánh mắt về phía nó khiến nó càng khó hành động hơn. Châu Yến thở dài nói:
"Em khát ạ"
Toàn bộ nhân viên đều im lặng nhìn nó sau đó quay sang nhìn Duy Khánh, thấy anh mỉm cười bước ra ngoài để lại duy nhất một câu nói có phần nuông chiều:
"Anh đi mua trà ổi cho em"
Lúc này con bé mới được tự do một lúc, nó lại gần cúi người xuống nhìn chiếc lồng kính. Chị Thu Hương lại gần, thái độ tốt hơn hôm qua, cất giọng giải thích:
"Đây là chiếc đắt nhất tại cửa hàng chúng ta, trị giá sáu tỏi... À sáu tỷ, được đặt thiết kế riêng bởi các thợ kim hoàn nổi tiếng ở nước ngoài"
"Ồ"
"Chìa khóa của cửa lồng kính này được ông chủ giữ rất cẩn thận ở bên người, xung quanh trang trí đèn để làm nổi bật chiếc vòng, nó còn được mang tên là Giọt Nước Mắt Của Thần bởi vì mức độ tinh xảo của nó gần như là hoàn hảo, dựa vào hình dáng tựa như một giọt nước nên mới mang tên gọi như thế, nó được vận chuyển từ..."
Chẳng thèm để tâm những từ sau đấy nữa, nó nghe đúng một câu duy nhất rằng Duy Khánh đang giữ chiếc chìa khóa. Châu Yến cười mỉm, thế thì dễ hơn cả ăn bánh rồi, anh dù nguy hiểm nhưng chẳng bao giờ làm tổn thương con bé ngoại trừ việc thất hứa vừa rồi ra. Nó liền nhắn cho ông anh trai của mình:
"Anh!"
"Sao? Mày lại lên cơn?" Gia Vĩ trả lời rất nhanh.
"Lựa chiếc xe hơi anh thích đi"
"???"
"Em gái anh sắp có dự án lớn, nhận được tiền tỷ"
Eo ôi, dự án này khá mạo hiểm đây. Có khi bị mất việc cũng nên, tệ hơn là bị Duy Khánh tống vào tù. Âm thanh thông báo của điện thoại vang lên, Gia Vĩ đáp:
"Duy Khánh có con Bugatti sáu mươi tám tỷ, anh thích con đó"
"Dẹp luôn đi, anh thật là một con người đầy tham vọng!"
Châu Yến nhếch mép khinh bỉ nhìn vào dòng tin nhắn của anh trai mình.
"Mày nghỉ việc chỉ vì nghi ngờ em gái mình được thằng Khánh để ý à?"
"Ừ, tao sẽ nộp đơn xin nghỉ hẳn một tuần" Gia Vĩ đáp, nhíu mày cố soi kỹ hơn.
"Có tâm thật" Minh Tuân gật đầu cảm thán.
Duy Khánh dùng tay vén một bên tóc lên cho Châu Yến. Nhìn xong cảnh đó, Gia Vĩ định lao đến, hai thằng bạn bên cạnh ngay lập tức một đứa ôm eo, một đứa nhấn vai cậu kéo xuống. Minh Tuân liên tục lặp đi lặp lại:
"Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào, bình tĩnh"
"Làm hớp nước đi" Đức Việt đưa ly cà phê cho Gia Vĩ.
Cậu cầm lấy uống một hơi hết sạch, nhận thấy thời gian trôi qua cũng đã lâu, bây giờ chắc cũng nhập nhèm tối rồi. Châu Yến được Duy Khánh đưa về tận nhà, cả hai người vừa bước vào trong nhà, đập vào mắt đầu tiên là Gia Vĩ đang ngồi trên sofa im lặng chẳng hề phản ứng gì. Không khí có chút kì lạ, Châu Yến bước đến gần vỗ vỗ mấy cái vào lưng cậu:
"Anh! Em đi làm về rồi"
"..." cậu im lặng kéo nó xuống ngồi cạnh mình, lườm Duy Khánh đầy vẻ thù địch, từ trong bếp có tiếng lục đục khiến Châu Yến quay đầu về hướng phát ra âm thanh.
"Chào nhóc" Minh Tuân cười cười, tay còn đang cầm đĩa thức ăn, bên cạnh là Đức Việt đang bê nồi cơm ra bàn.
Chuyện là để an toàn hơn thì Gia Vĩ đã mời hai thằng đực rựa kia về nhà mình sống tạm, cụ thể là sắp xếp cho họ ngủ chung với Duy Khánh vì dù gì cũng là giường to nên khá là rộng rãi. Sau khi nghe ông anh mình giải thích...
Đúng hơn là nghe ông anh mình nói dối, dĩ nhiên nó tin sái cổ rồi. Con bé rảo bước về phòng thay ra một bộ đồ thường mặc ở nhà xong vừa bước xuống đã bị Gia Vĩ chẳng biết phục kích từ bao giờ với cái chăn trên tay quấn mấy vòng lên người nó, nở nụ cười hiền từ đến kì lạ:
"Sau này ăn mặc kín đáo và dày dặn hơn em nhé!"
"Hả?" rõ ràng nó chỉ mặc một bộ đồ ngủ có ống quần dài thôi mà, đâu có hở hang chỗ nào đâu mà không kín đáo?
"Lúc nào ở nhà cũng phải mang theo cái này, cấm mày bỏ khỏi người" Gia Vĩ dùng dây cột chặt tấm chăn vào cơ thể nó.
Huỳnh Vũ Duy Khánh khó hiểu: "Mày sao đấy?"
"Chẳng phải việc của mày"
"Nhưng làm thế nó sẽ nóng lắm đấy, thời tiết đang là mùa hè mà" anh lại gần đưa tay định giúp con bé tháo cọng dây.
Gia Vĩ nhanh chóng đẩy nhẹ vai Duy Khánh ra, ánh mắt như đang cảnh cáo. Minh Tuân nhận thấy không ổn đành nói to:
"Cơm xong rồi này, ra ăn thôi"
Đức Việt hiểu ý liền đi đến kéo tay Châu Yến ra khỏi đó nhấn nó xuống ghế, tất cả cũng nhanh chóng ngồi vào bàn, Duy Khánh đưa đũa đến gắp một miếng gà cho vào bát của nó. Gia Vĩ ngay lập tức lấy bỏ vào miệng, con bé ngơ ngác:
"Của em mà?"
"Này, cái này cho mày, ngon hơn của thằng kia nhiều" cậu đưa nó hẳn cái đùi gà to.
"Hôm nay mày làm sao đấy?" Duy Khánh nhận ra điều bất thường liền hỏi "Tao thấy..."
Chưa kịp nói hết, Đức Việt đã nhét hẳn mấy miếng thịt bò vào mồm anh, Minh Tuân run lẩy bẩy từ nãy đến giờ cố tỏ ra bình thường, tiện tay còn giúp Đức Việt lau mồ hôi, chắc hẳn là đang sợ xảy ra ẩu đả đây mà. Quả nhiên nguyên bữa đó có hai thằng là nuốt không trôi, một thằng ăn trong bực tức, một thằng ăn trong khó hiểu, một con nhóc ăn ngon lành và nhiều nhất bữa đó.
Ăn xong cả năm người ngồi trên sofa xem thời sự buổi tối, không khí cũng chẳng khá hơn là bao, Châu Yến đang chảy mồ hôi khá nhiều do chiếc chăn quấn quanh cơ thể nó. Phải nói là nóng kinh khủng khiếp! Duy Khánh thấy vậy lo lắng:
"Bé con sắp chịu không nổi rồi"
"Ừ cũng đúng" Gia Vĩ cũng nhận thấy vậy, cậu chuyển sang tháo tấm chăn trên người nó ra rồi trùm lên đầu Duy Khánh sau đó cười "Như này thì ổn này, mày khỏi nhìn thấy em gái tao"
"..." anh cạn lời.
"Anh bị làm sao thế?" đến Châu Yến cũng thấy lạ, nó mệt mỏi tựa đầu lên vai ông anh trai ruột tò mò.
Gia Vĩ xoa đầu con bé, chỉ nhẹ giọng bảo: "Mày né xa xa thằng kia ra là được"
"Anh cứ bình thường đi mà" nó giải vây giúp Duy Khánh.
"..." cậu thở dài, có vẻ sẽ tạm thời bỏ qua. Bây giờ cũng chưa có chứng cứ nào chắc chắn rằng thằng bạn thân của mình có ý đồ xấu với con bé kia mà, Gia Vĩ "ừm" một tiếng nhẹ hẫng.
Huỳnh Vũ Duy Khánh nghe xong liền đưa tay lên kéo tấm chăn xuống, cả Minh Tuân và Đức Việt cũng thở phào nhẹ nhõm. Tối hôm đó ngay tại căn phòng cuối dãy hành lang, bên trong là ba thằng con trai, cánh cửa sớm đã bị khóa lại. Khánh đưa ánh mắt sắc lẻm, đôi mày nhíu lại, nhìn vô cùng bực bội nói có phần lớn tiếng:
"Hai thằng bây nói đi, rốt cuộc Gia Vĩ làm sao? Có mù cũng biết rõ cậu ta đang có vấn đề gì đó với tao"
Tất cả im lặng một lúc, nhận thấy hai thằng kia không có ý định trả lời, anh liền xắn tay áo lên có vẻ định dùng bạo lực để giải quyết. Hoàng Minh Tuân yếu lòng quỳ xuống ôm lấy chân anh:
"Tao khai... Gia Vĩ nghĩ mày định tán tỉnh Châu Yến"
"..." Duy Khánh không nói gì, Lê Đức Việt nhận thấy không ổn cũng bắt đầu quỳ xuống. Thời gian trôi qua một lúc rất lâu, khi này anh mới chịu cất giọng:
"Vậy ra là tao thích Trần Ngọc Châu Yến à?"
"Mày bây giờ mới nhận ra à" Đức Việt ngẩng mặt lên, biểu cảm đang vô cùng khó hiểu.
"Vậy tao sẽ tìm cách rước nó về"
"Hình như mình vừa nối giáo cho giặc..." Minh Tuân nghe xong liền thì thầm vào tai cái thằng đang quỳ cùng mình.
Lê Đức Việt mỉm cười hiền từ: "Nước này chỉ có chết"
Trần Gia Vĩ mà biết, chắc chắn sẽ xé xác hai người đầu tiên mất. Huỳnh Vũ Duy Khánh ngồi xuống cho vừa tầm nhìn của hai thằng bạn:
"Giúp tao thì tao bảo kê"
"..." Minh Tuân và Đức Việt nhìn nhau rồi đồng lòng gật đầu.
Bên này Gia Vĩ đang gác tay lên trán, vì suy nghĩ chuyện của Châu Yến mãi mà cậu chẳng thể chìm được vào giấc ngủ. Thằng bán "sắt vụn" kia là một người có đầu óc kinh doanh, nếu đấu trí thì chắc chắn là cậu không đấu lại anh. Tuy nhiên cũng không thể trơ mắt nhìn em gái mình bị bắt đi được, nhất định phải làm một cái gì đó.
Thường thì mấy thằng đẹp trai đều tồi như nhau, đương nhiên là trừ Gia Vĩ ra, cậu thì đời nào dám làm hại đứa em nhỏ của mình. Nhưng cũng chẳng thể ngăn cản được vì đây là quyền tự do của Châu Yến. Với cương vị là một thằng anh trai nuôi con bé đến lớn thì ít nhất cũng phải hỏi han qua ý kiến của cậu, để mai thảo luận với con bé về vấn đề này sau vậy. Bây giờ phải nghĩ xem làm sao để nó nghỉ việc bên chỗ thằng Khánh cái đã, lỡ đưa nó vào hang cọp rồi thì phải tìm cách lôi ra thôi. Vấn đề ở đây là không có lí do nào phù hợp hết.
Bên phía Châu Yến, nó đang vẽ vẽ trên quyển sổ mới mua của mình, nó vốn dĩ muốn vào một nghề nào đó có liên quan đến thiết kế, vậy mà Gia Vĩ nỡ lòng nào cho nó sang chỗ Duy Khánh làm cái công việc "ngồi chơi" nhàn rỗi kia cơ chứ? Con bé vẽ một chú lợn phồng má giận dỗi, chợt nhớ tới cái vòng cổ có viên đá màu xanh dương kia, nó đột nhiên muốn tạo ra một chuyện gì đó thật thú vị.
Châu Yến phác thảo bản đồ của cửa hàng lên giấy, cố nhớ lại từng vị trí chiếc camera mà nó thấy rồi ghi chú vào bên trong. Nó quyết định ngày mai sẽ đến gần cái lồng kính thăm dò cách mở khóa, sau đó là quan sát nhân viên xung quanh, cuối cùng là lập ra kế hoạch và hóa thân thành siêu trộm Kaito Kid đánh cắp chiếc vòng cổ đắt giá kia, sau đó bán rồi lấy tiền mua siêu xe cho anh trai.
Quá tuyệt vời! Còn làm được hay không mới là một chuyện. Tắt đèn đi ngủ cái đã, mai tính tiếp.
Trời sáng, Duy Khánh lại đưa Châu Yến đến chỗ làm việc, Gia Vĩ vẫn bám theo và dòm ngó qua chiếc cửa kính của cửa hàng. Lần này con bé đi vòng vòng chứ không chịu ngồi yên một chỗ nữa, riêng Duy Khánh vẫn đưa ánh mắt về phía nó khiến nó càng khó hành động hơn. Châu Yến thở dài nói:
"Em khát ạ"
Toàn bộ nhân viên đều im lặng nhìn nó sau đó quay sang nhìn Duy Khánh, thấy anh mỉm cười bước ra ngoài để lại duy nhất một câu nói có phần nuông chiều:
"Anh đi mua trà ổi cho em"
Lúc này con bé mới được tự do một lúc, nó lại gần cúi người xuống nhìn chiếc lồng kính. Chị Thu Hương lại gần, thái độ tốt hơn hôm qua, cất giọng giải thích:
"Đây là chiếc đắt nhất tại cửa hàng chúng ta, trị giá sáu tỏi... À sáu tỷ, được đặt thiết kế riêng bởi các thợ kim hoàn nổi tiếng ở nước ngoài"
"Ồ"
"Chìa khóa của cửa lồng kính này được ông chủ giữ rất cẩn thận ở bên người, xung quanh trang trí đèn để làm nổi bật chiếc vòng, nó còn được mang tên là Giọt Nước Mắt Của Thần bởi vì mức độ tinh xảo của nó gần như là hoàn hảo, dựa vào hình dáng tựa như một giọt nước nên mới mang tên gọi như thế, nó được vận chuyển từ..."
Chẳng thèm để tâm những từ sau đấy nữa, nó nghe đúng một câu duy nhất rằng Duy Khánh đang giữ chiếc chìa khóa. Châu Yến cười mỉm, thế thì dễ hơn cả ăn bánh rồi, anh dù nguy hiểm nhưng chẳng bao giờ làm tổn thương con bé ngoại trừ việc thất hứa vừa rồi ra. Nó liền nhắn cho ông anh trai của mình:
"Anh!"
"Sao? Mày lại lên cơn?" Gia Vĩ trả lời rất nhanh.
"Lựa chiếc xe hơi anh thích đi"
"???"
"Em gái anh sắp có dự án lớn, nhận được tiền tỷ"
Eo ôi, dự án này khá mạo hiểm đây. Có khi bị mất việc cũng nên, tệ hơn là bị Duy Khánh tống vào tù. Âm thanh thông báo của điện thoại vang lên, Gia Vĩ đáp:
"Duy Khánh có con Bugatti sáu mươi tám tỷ, anh thích con đó"
"Dẹp luôn đi, anh thật là một con người đầy tham vọng!"
Châu Yến nhếch mép khinh bỉ nhìn vào dòng tin nhắn của anh trai mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.