Chương 14
Hatherine
09/07/2023
Duy Khánh trở lại, trên tay là một cốc trà ổi hồng cỡ lớn, một tay đưa
cho Châu Yến, tay còn lại đặt lên đỉnh đầu nó xoa lấy xoa để. Con bé
nhận lấy, cắm ống hút vào rồi uống một ngụm, nó thắc mắc:
"Tại sao anh lại cho em nhiều thế?"
"..." trả lời như nào đây nhỉ? Rằng anh nhận ra bản thân mình thích em à? Nghe sến sẩm thế nhở? Thôi đành lấy một cái cớ khác ổn hơn xem sao "Do em là em gái của bạn thân anh"
"Thế thôi à?"
"Thế em muốn như nào nữa sao?" Duy Khánh cúi mặt xuống gần, nhìn thẳng vào đôi mắt nâu sẫm của Châu Yến, vẫn như bốn năm trước, tựa hồ như vừa nhìn thấu cả tâm can nó.
Con bé lắc đầu nguầy nguậy rồi xấu hổ lui ra chỗ khác. Duy Khánh chỉ biết cười, nụ cười chứa ngàn sắc xuân kia vẫn không hề thay đổi. Gia Vĩ ngồi ở quán cà phê đối diện, trên bàn bày thêm mấy món đồ độc lạ như ống nhòm, quyển sổ tay và bút viết. Mỗi lần có bất cứ chuyện gì đáng nghi là cậu đều ghi ghi chép chép lại vào để sau này tính sổ dần dần, Đức Việt lẫn Minh Tuân ngồi cạnh đều đang thầm báo cáo lại cho Duy Khánh, có lẽ một ngày nào đó Gia Vĩ cũng chẳng thể ngờ được mình bị chơi một vố hơi đau như thế này bởi những thằng bạn mà cậu tin tưởng nhất, lại còn muốn cuỗm luôn đứa em gái yêu quý của cậu đi. Nhất định, Trần Gia Vĩ mà biết được sẽ chẳng bao giờ tha thứ nổi, mấu chốt cứu mạng cả đám nằm ở Châu Yến, thế nên vận mệnh của mọi người đều nằm trong tay của Huỳnh Vũ Duy Khánh, anh không nắm bắt được tình cảm của con bé đồng nghĩa với việc xuống mồ chôn, ngắm mông gà khỏa thân sớm.
Nhận thấy cuốn sổ kia trong vòng chưa đầy ba mươi phút mà đã ghi hẳn hơn hai trang giấy rồi, Minh Tuân cắn móng tay tự cầu nguyện, riêng Đức Việt thì lẩm bẩm niệm chú đại bi, Gia Vĩ nhếch mép nhìn hai người đầy khó hiểu, nhưng vẫn không quên nhiệm vụ của mình. Bên phía Duy Khánh, anh nhìn tin nhắn mà thằng Tuân gửi đến chỉ càng nổi lên tính chọc ghẹo anh em nhà này, cứ cố tình vuốt tóc rồi nắm tay Châu Yến. Con bé ngẩn tò te chẳng hiểu cái mô tê gì:
"Anh bị gì đấy?"
"Chẳng sao cả"
"Thấy anh giống mấy kẻ biến thái ở đầu đường quá"
Mà có lẽ giống thật, anh cũng chẳng thèm quan tâm lắm. Dù có biến thái hay không thì vẫn là thích Châu Yến thật lòng, chỉ tiếc là khó có thể nói ra cho đến khi nó cũng thích lại anh. Cả ngày thấy Duy Khánh cứ lẽo đẽo theo mình khiến Châu Yến chỉ muốn bỏ chạy.
À ừ nhỉ? Như này có thể dễ dàng lấy được chìa khóa cái lồng kính kia còn gì? Sau đó trộm chiếc vòng rồi mang đi bán, đem tiền về cho anh trai.
Châu Yến lần này cười niềm nở, lại gần cố quan sát anh kĩ càng hơn. Đột nhiên nó ôm chầm lấy Duy Khánh, Gia Vĩ thông qua chiếc ống nhòm nhìn lấy liền đứng lên định phóng sang, Đức Việt với Minh Tuân nhanh chóng ôm eo cậu lại ngăn cản. Dù Duy Khánh có khá bất ngờ thật nhưng anh vô cùng vui vẻ đón nhận lấy cái ôm này. Tay nó giả vờ lần mò sờ soạng khắp nơi chủ yếu là để xác định vị trí của chiếc chìa khóa. Nhận thấy đồ vật mình cần tìm nằm ở cái túi bên trong chiếc áo khoác kia thì mới chịu buông ra.
Lạy chúa, Trần Gia Vĩ sôi máu lắm rồi. Việt phải rót nước liên tục cho cậu uống để nguôi cơn giận, Tuân nhắn vội cho Duy Khánh cả chục dòng. Anh thấy cũng chẳng thèm quan tâm đến cứ thế mà triển tiếp. Tay giữ Châu Yến lại vào lòng để khiêu khích bên kia, một phần anh cũng muốn như thế. Nó nhanh trí chộp lấy cốc trà ổi đổ lên áo anh, sau đó lập tức hóa thành thảo mai, miệng cười giả lả giống mấy chị nữ phụ phản diện trong mấy bộ phim ngôn tình:
"Áo anh ướt rồi, cởi ra để em rửa sơ nào"
"..." Duy Khánh hơi nhăn mặt, con bé bị làm sao thế nhỉ? Anh cũng làm theo nó, Châu Yến lấy được liền phóng vào nhà vệ sinh của cửa hàng, nó lục lọi cái túi bên trong, lôi ra chùm chìa khóa.
Nhẹ nhàng bật vòi nước lên, ngâm áo anh vào cho có lệ, Châu Yến dùng điện thoại quay phim chiếc chìa khóa lại, sau đó nó thò đầu ra ngoài nhìn ngó nhìn nghiêng, trả lại cho anh cái áo còn đang đọng nước: "Về nhà phơi là khô ạ, em có việc bận nên tan làm trước nhé? Dù gì ở đây anh cũng cho em ngồi chơi"
"Anh đưa em đi nhé?" Duy Khánh cầm lấy, mỉm cười hỏi.
"Dạ khỏi ạ" Châu Yến phóng nhanh ra ngoài, chạy hết tốc lực khuất mất tăm hơi ngay sau ngã rẽ ở cuối đường.
Bên kia, Gia Vĩ nhếch mép cười như không cười nhìn chẳng hiểu cái mô tê gì, đang tự hỏi rằng nên quan sát nó hay là thằng Duy Khánh. Sau cùng cậu vẫn quyết định chọn đuổi theo em gái mình, để Duy Khánh lại cho hai thằng đực rựa kia. Châu Yến đến chỗ bán ổ khóa, thở hồng hộc, mặt ửng đỏ vì mới chạy xong, tay giơ điện thoại có chứa đoạn phim ra trước mặt chủ tiệm:
"Cháu muốn làm một cái chìa khóa giống như này ạ"
"Hả?" ông ta nhìn vào màn hình, hơi nhíu mày "Không có kích thước cụ thể thì..."
"Bề ngang một xăng ti mét, bề dài bốn xăng ti mét, độ dày cỡ hai mi li mét" nó cắt ngang, sở dĩ con bé học Mỹ Thuật nên vừa nhìn đã ước lượng được kích thước của chúng rồi.
Chỉ thấy ông ta ghi chú lại vào tờ giấy rồi quay trở vào trong để lại một câu: "Thứ sáu đến lấy nhé"
Châu Yến thở phào nhẹ nhõm, vừa bước ra đã bắt gặp Gia Vĩ khiến nó giật thót tim.
"Anh làm gì ở đây?"
"Tao hỏi mày mới đúng" anh trai nó cũng tò mò "Mất chìa khóa nhà à?"
Ánh mắt con bé láo liên không dám nhìn thẳng, nó gãi đầu: "Có vẻ vậy ạ"
"Nói thật" Gia Vĩ sống với nó từ lúc nó mới được sinh ra rồi, làm gì mà qua mặt cậu dễ dàng thế?
"..." nó mím môi.
Một lát sau, cả hai người ngồi trầm tư trên chiếc ghế đá gần đó, nó vẫn kín miệng chẳng chịu hó hé gì. Gia Vĩ cũng mặc kệ, cậu thở dài cởi áo lạnh ra phủ lên vai em gái mình, nhắc nhở:
"Sau này ra ngoài nhớ khoác một lớp áo mỏng bên ngoài"
"Em đói ạ"
"..." cậu lườm nó "Mày có thể để ý cái gì khác ngoài đồ ăn không con lợn này"
Cuối cùng vẫn là dẫn Châu Yến đi ăn buffet một bữa, mà phải công nhận là sức ăn của con bé này lớn thật, Gia Vĩ rất nhanh đã nhận ra những ánh mắt lo ngại của mấy người nhân viên trong nhà hàng. Ấy thế mà nó vẫn chưa ngừng lấy thêm thức ăn, lạy chúa.
"Xem ai này, chào cô nhé" giọng nói chanh chua của một người con gái vang lên. Là bà chị hôm qua đến mua trang sức đây mà.
"Chào" nó đáp, gương mặt lạnh tanh như thể không muốn quan tâm đến.
Triệu Mai Chi nhìn đống bát đĩa ngổn ngang trên bàn khẽ bĩu môi "Ăn nhiều vậy à?"
"Không ăn hết của cải nhà chị là được ạ"
Đối phương tức giận, lúc này cô ta mới liếc sang phía Gia Vĩ. Chà, lại thêm một anh đẹp trai nữa đây sao? Chưa kịp chìa điện thoại ra xin thông tin liên lạc, cậu đã lập tức nói luôn:
"Không sài Facebook, cũng chẳng dùng điện thoại, miễn"
"..." Mai Chi cáu điên cả người, ấy vậy mà bị từ chối tận hai lần, nhưng tình cảnh gì đây? Cô ta mỉa mai "Hôm qua còn cặp kè với ông chủ cửa hàng đá quý, hôm nay đã nhanh chóng vớ thêm một anh trai khác à?"
Gia Vĩ nhíu mày, ông chủ thì rõ ràng là đang nói đến Duy Khánh, ai cặp kè? Em gái cậu à?
"Đúng vậy, nhưng anh trai này tôi vớ từ lúc mới sinh ra rồi" Trần Ngọc Châu Yến thản nhiên.
"Trơ trẽn từ bé luôn sao? Vậy là bố mẹ cô đào tạo con mình đi quyến rũ trai..."
Chưa kịp nói hết câu, Gia Vĩ cười khẩy một cái, tát thẳng mặt Mai Chi làm cô ta chao đảo ngã xuống, mặt đã sớm hằn năm vết ngón tay đỏ chót, gằn giọng cảnh cáo:
"Cô vừa nói con bé nhà tôi làm sao ấy nhỉ?"
"..."
Một khoảng im lặng bất chợt, mọi người trong quán cũng đều nhìn về phía này, xôn xao bàn tán. Mai Chi cứng họng, không dám động dậy nhìn người con trai trước mặt đầy hoảng sợ. Ấy thế mà lại đi dùng bạo lực với con gái sao? Cô ta nghĩ đúng đấy, chỉ trong trường hợp người đó đụng vào em gái cưng của cậu thì cho dù có là nam hay nữ vẫn cứ ăn bạt tay như thường. Ánh mắt sắc lẻm của Trần Gia Vĩ như ghim chặt vào Mai Chi, gương mặt lạnh tanh không chút biểu cảm, miệng hơi nhếch lên đầy khinh bỉ con người trước mặt.
Châu Yến vừa ăn vừa xem kịch chẳng thèm quan tâm đến. Dù sao cô ta cũng đáng bị vậy, chỉ thấy có một người con gái khác, dáng người nhỏ nhắn bước tới đỡ Mai Chi đứng dậy, chất giọng trong trẻo và nhỏ nhẹ:
"Xin lỗi nhé, chị tôi hơi vô ý ạ" nói xong Triệu Khả Ngân dìu cô ta rời khỏi đó "Nào, đi thôi, mọi người đang nhìn chị đấy"
Gia Vĩ chẳng thèm so đo cứ thế mặc kệ họ. Sau đó cậu và Châu Yến trở về nhà, mua thêm chút đồ ăn cho ba thằng đực rựa kia. Đức Việt cầm lấy mang ra bàn, họ tự ăn tự dọn, còn nó và ông anh ruột ngồi xem thời sự trên ti vi, Gia Vĩ tiện miệng:
"Lúc nãy cô ta nói em cặp kè với ông chủ gì đấy là sao?"
Duy Khánh khựng lại, động tác chậm rãi có lẽ đang nghe ngóng.
"Anh ấy lôi em ra làm bia đỡ đạn của mấy cô gái đến xin thông tin liên lạc ạ" Châu Yến mách lẻo, tay chỉ thẳng về phía anh khiến anh chột dạ.
"Ồ" Gia Vĩ nở một nụ cười vô cùng thân thiện "Vậy là bạn thân của anh gây ra việc này hay sao"
"Đúng đúng đúng" nó gật đầu.
Không khí chợt lạnh dần, Minh Tuân và Đức Việt nhìn thôi cũng thừa biết Gia Vĩ đang nghĩ gì, ải anh vợ này Duy Khánh khó mà vượt qua nổi đây...
Thầm chúc anh thành công, yêu ai không yêu lại yêu ngay em gái của thằng bạn thân. Lại còn là do chính tay cậu ta chăm sóc đứa em đó nữa chứ.
"Tại sao anh lại cho em nhiều thế?"
"..." trả lời như nào đây nhỉ? Rằng anh nhận ra bản thân mình thích em à? Nghe sến sẩm thế nhở? Thôi đành lấy một cái cớ khác ổn hơn xem sao "Do em là em gái của bạn thân anh"
"Thế thôi à?"
"Thế em muốn như nào nữa sao?" Duy Khánh cúi mặt xuống gần, nhìn thẳng vào đôi mắt nâu sẫm của Châu Yến, vẫn như bốn năm trước, tựa hồ như vừa nhìn thấu cả tâm can nó.
Con bé lắc đầu nguầy nguậy rồi xấu hổ lui ra chỗ khác. Duy Khánh chỉ biết cười, nụ cười chứa ngàn sắc xuân kia vẫn không hề thay đổi. Gia Vĩ ngồi ở quán cà phê đối diện, trên bàn bày thêm mấy món đồ độc lạ như ống nhòm, quyển sổ tay và bút viết. Mỗi lần có bất cứ chuyện gì đáng nghi là cậu đều ghi ghi chép chép lại vào để sau này tính sổ dần dần, Đức Việt lẫn Minh Tuân ngồi cạnh đều đang thầm báo cáo lại cho Duy Khánh, có lẽ một ngày nào đó Gia Vĩ cũng chẳng thể ngờ được mình bị chơi một vố hơi đau như thế này bởi những thằng bạn mà cậu tin tưởng nhất, lại còn muốn cuỗm luôn đứa em gái yêu quý của cậu đi. Nhất định, Trần Gia Vĩ mà biết được sẽ chẳng bao giờ tha thứ nổi, mấu chốt cứu mạng cả đám nằm ở Châu Yến, thế nên vận mệnh của mọi người đều nằm trong tay của Huỳnh Vũ Duy Khánh, anh không nắm bắt được tình cảm của con bé đồng nghĩa với việc xuống mồ chôn, ngắm mông gà khỏa thân sớm.
Nhận thấy cuốn sổ kia trong vòng chưa đầy ba mươi phút mà đã ghi hẳn hơn hai trang giấy rồi, Minh Tuân cắn móng tay tự cầu nguyện, riêng Đức Việt thì lẩm bẩm niệm chú đại bi, Gia Vĩ nhếch mép nhìn hai người đầy khó hiểu, nhưng vẫn không quên nhiệm vụ của mình. Bên phía Duy Khánh, anh nhìn tin nhắn mà thằng Tuân gửi đến chỉ càng nổi lên tính chọc ghẹo anh em nhà này, cứ cố tình vuốt tóc rồi nắm tay Châu Yến. Con bé ngẩn tò te chẳng hiểu cái mô tê gì:
"Anh bị gì đấy?"
"Chẳng sao cả"
"Thấy anh giống mấy kẻ biến thái ở đầu đường quá"
Mà có lẽ giống thật, anh cũng chẳng thèm quan tâm lắm. Dù có biến thái hay không thì vẫn là thích Châu Yến thật lòng, chỉ tiếc là khó có thể nói ra cho đến khi nó cũng thích lại anh. Cả ngày thấy Duy Khánh cứ lẽo đẽo theo mình khiến Châu Yến chỉ muốn bỏ chạy.
À ừ nhỉ? Như này có thể dễ dàng lấy được chìa khóa cái lồng kính kia còn gì? Sau đó trộm chiếc vòng rồi mang đi bán, đem tiền về cho anh trai.
Châu Yến lần này cười niềm nở, lại gần cố quan sát anh kĩ càng hơn. Đột nhiên nó ôm chầm lấy Duy Khánh, Gia Vĩ thông qua chiếc ống nhòm nhìn lấy liền đứng lên định phóng sang, Đức Việt với Minh Tuân nhanh chóng ôm eo cậu lại ngăn cản. Dù Duy Khánh có khá bất ngờ thật nhưng anh vô cùng vui vẻ đón nhận lấy cái ôm này. Tay nó giả vờ lần mò sờ soạng khắp nơi chủ yếu là để xác định vị trí của chiếc chìa khóa. Nhận thấy đồ vật mình cần tìm nằm ở cái túi bên trong chiếc áo khoác kia thì mới chịu buông ra.
Lạy chúa, Trần Gia Vĩ sôi máu lắm rồi. Việt phải rót nước liên tục cho cậu uống để nguôi cơn giận, Tuân nhắn vội cho Duy Khánh cả chục dòng. Anh thấy cũng chẳng thèm quan tâm đến cứ thế mà triển tiếp. Tay giữ Châu Yến lại vào lòng để khiêu khích bên kia, một phần anh cũng muốn như thế. Nó nhanh trí chộp lấy cốc trà ổi đổ lên áo anh, sau đó lập tức hóa thành thảo mai, miệng cười giả lả giống mấy chị nữ phụ phản diện trong mấy bộ phim ngôn tình:
"Áo anh ướt rồi, cởi ra để em rửa sơ nào"
"..." Duy Khánh hơi nhăn mặt, con bé bị làm sao thế nhỉ? Anh cũng làm theo nó, Châu Yến lấy được liền phóng vào nhà vệ sinh của cửa hàng, nó lục lọi cái túi bên trong, lôi ra chùm chìa khóa.
Nhẹ nhàng bật vòi nước lên, ngâm áo anh vào cho có lệ, Châu Yến dùng điện thoại quay phim chiếc chìa khóa lại, sau đó nó thò đầu ra ngoài nhìn ngó nhìn nghiêng, trả lại cho anh cái áo còn đang đọng nước: "Về nhà phơi là khô ạ, em có việc bận nên tan làm trước nhé? Dù gì ở đây anh cũng cho em ngồi chơi"
"Anh đưa em đi nhé?" Duy Khánh cầm lấy, mỉm cười hỏi.
"Dạ khỏi ạ" Châu Yến phóng nhanh ra ngoài, chạy hết tốc lực khuất mất tăm hơi ngay sau ngã rẽ ở cuối đường.
Bên kia, Gia Vĩ nhếch mép cười như không cười nhìn chẳng hiểu cái mô tê gì, đang tự hỏi rằng nên quan sát nó hay là thằng Duy Khánh. Sau cùng cậu vẫn quyết định chọn đuổi theo em gái mình, để Duy Khánh lại cho hai thằng đực rựa kia. Châu Yến đến chỗ bán ổ khóa, thở hồng hộc, mặt ửng đỏ vì mới chạy xong, tay giơ điện thoại có chứa đoạn phim ra trước mặt chủ tiệm:
"Cháu muốn làm một cái chìa khóa giống như này ạ"
"Hả?" ông ta nhìn vào màn hình, hơi nhíu mày "Không có kích thước cụ thể thì..."
"Bề ngang một xăng ti mét, bề dài bốn xăng ti mét, độ dày cỡ hai mi li mét" nó cắt ngang, sở dĩ con bé học Mỹ Thuật nên vừa nhìn đã ước lượng được kích thước của chúng rồi.
Chỉ thấy ông ta ghi chú lại vào tờ giấy rồi quay trở vào trong để lại một câu: "Thứ sáu đến lấy nhé"
Châu Yến thở phào nhẹ nhõm, vừa bước ra đã bắt gặp Gia Vĩ khiến nó giật thót tim.
"Anh làm gì ở đây?"
"Tao hỏi mày mới đúng" anh trai nó cũng tò mò "Mất chìa khóa nhà à?"
Ánh mắt con bé láo liên không dám nhìn thẳng, nó gãi đầu: "Có vẻ vậy ạ"
"Nói thật" Gia Vĩ sống với nó từ lúc nó mới được sinh ra rồi, làm gì mà qua mặt cậu dễ dàng thế?
"..." nó mím môi.
Một lát sau, cả hai người ngồi trầm tư trên chiếc ghế đá gần đó, nó vẫn kín miệng chẳng chịu hó hé gì. Gia Vĩ cũng mặc kệ, cậu thở dài cởi áo lạnh ra phủ lên vai em gái mình, nhắc nhở:
"Sau này ra ngoài nhớ khoác một lớp áo mỏng bên ngoài"
"Em đói ạ"
"..." cậu lườm nó "Mày có thể để ý cái gì khác ngoài đồ ăn không con lợn này"
Cuối cùng vẫn là dẫn Châu Yến đi ăn buffet một bữa, mà phải công nhận là sức ăn của con bé này lớn thật, Gia Vĩ rất nhanh đã nhận ra những ánh mắt lo ngại của mấy người nhân viên trong nhà hàng. Ấy thế mà nó vẫn chưa ngừng lấy thêm thức ăn, lạy chúa.
"Xem ai này, chào cô nhé" giọng nói chanh chua của một người con gái vang lên. Là bà chị hôm qua đến mua trang sức đây mà.
"Chào" nó đáp, gương mặt lạnh tanh như thể không muốn quan tâm đến.
Triệu Mai Chi nhìn đống bát đĩa ngổn ngang trên bàn khẽ bĩu môi "Ăn nhiều vậy à?"
"Không ăn hết của cải nhà chị là được ạ"
Đối phương tức giận, lúc này cô ta mới liếc sang phía Gia Vĩ. Chà, lại thêm một anh đẹp trai nữa đây sao? Chưa kịp chìa điện thoại ra xin thông tin liên lạc, cậu đã lập tức nói luôn:
"Không sài Facebook, cũng chẳng dùng điện thoại, miễn"
"..." Mai Chi cáu điên cả người, ấy vậy mà bị từ chối tận hai lần, nhưng tình cảnh gì đây? Cô ta mỉa mai "Hôm qua còn cặp kè với ông chủ cửa hàng đá quý, hôm nay đã nhanh chóng vớ thêm một anh trai khác à?"
Gia Vĩ nhíu mày, ông chủ thì rõ ràng là đang nói đến Duy Khánh, ai cặp kè? Em gái cậu à?
"Đúng vậy, nhưng anh trai này tôi vớ từ lúc mới sinh ra rồi" Trần Ngọc Châu Yến thản nhiên.
"Trơ trẽn từ bé luôn sao? Vậy là bố mẹ cô đào tạo con mình đi quyến rũ trai..."
Chưa kịp nói hết câu, Gia Vĩ cười khẩy một cái, tát thẳng mặt Mai Chi làm cô ta chao đảo ngã xuống, mặt đã sớm hằn năm vết ngón tay đỏ chót, gằn giọng cảnh cáo:
"Cô vừa nói con bé nhà tôi làm sao ấy nhỉ?"
"..."
Một khoảng im lặng bất chợt, mọi người trong quán cũng đều nhìn về phía này, xôn xao bàn tán. Mai Chi cứng họng, không dám động dậy nhìn người con trai trước mặt đầy hoảng sợ. Ấy thế mà lại đi dùng bạo lực với con gái sao? Cô ta nghĩ đúng đấy, chỉ trong trường hợp người đó đụng vào em gái cưng của cậu thì cho dù có là nam hay nữ vẫn cứ ăn bạt tay như thường. Ánh mắt sắc lẻm của Trần Gia Vĩ như ghim chặt vào Mai Chi, gương mặt lạnh tanh không chút biểu cảm, miệng hơi nhếch lên đầy khinh bỉ con người trước mặt.
Châu Yến vừa ăn vừa xem kịch chẳng thèm quan tâm đến. Dù sao cô ta cũng đáng bị vậy, chỉ thấy có một người con gái khác, dáng người nhỏ nhắn bước tới đỡ Mai Chi đứng dậy, chất giọng trong trẻo và nhỏ nhẹ:
"Xin lỗi nhé, chị tôi hơi vô ý ạ" nói xong Triệu Khả Ngân dìu cô ta rời khỏi đó "Nào, đi thôi, mọi người đang nhìn chị đấy"
Gia Vĩ chẳng thèm so đo cứ thế mặc kệ họ. Sau đó cậu và Châu Yến trở về nhà, mua thêm chút đồ ăn cho ba thằng đực rựa kia. Đức Việt cầm lấy mang ra bàn, họ tự ăn tự dọn, còn nó và ông anh ruột ngồi xem thời sự trên ti vi, Gia Vĩ tiện miệng:
"Lúc nãy cô ta nói em cặp kè với ông chủ gì đấy là sao?"
Duy Khánh khựng lại, động tác chậm rãi có lẽ đang nghe ngóng.
"Anh ấy lôi em ra làm bia đỡ đạn của mấy cô gái đến xin thông tin liên lạc ạ" Châu Yến mách lẻo, tay chỉ thẳng về phía anh khiến anh chột dạ.
"Ồ" Gia Vĩ nở một nụ cười vô cùng thân thiện "Vậy là bạn thân của anh gây ra việc này hay sao"
"Đúng đúng đúng" nó gật đầu.
Không khí chợt lạnh dần, Minh Tuân và Đức Việt nhìn thôi cũng thừa biết Gia Vĩ đang nghĩ gì, ải anh vợ này Duy Khánh khó mà vượt qua nổi đây...
Thầm chúc anh thành công, yêu ai không yêu lại yêu ngay em gái của thằng bạn thân. Lại còn là do chính tay cậu ta chăm sóc đứa em đó nữa chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.