Chào Anh Chàng Trai Năm Ấy

Chương 20:

Lan Phương ( Bí )

05/09/2021

“Tôi cố tình đấy”

“Mày!”

Khang xô Luân ra định đánh cậu ta thì bị các bạn khác can lại. Thế mà Luân vẫn giở giọng thách thức.

“Thằng đàn bà như mày thì không nên chơi bóng làm gì, tiếp tục đi”

Trận bóng vẫn tiếp tục diễn ra. Luân đá vào khung thành được hai trái, các trái còn lại đều được chạm lên khuôn mặt đẹp trai của Khang. Kết thúc hiệp 1, mọi người vào trong nghỉ ngơi.

Khôi vừa vào đã nhìn thấy Mai rồi, cậu đưa tay vẫy chào. Mai ở trên đây đang bình thường thì đột nhiên ngượng chín mặt.

“Mai ơi, cậu đến xem chúng tôi đá banh à?”

“Ò”

Khôi nhanh chân chạy lên khán đài. Mai cũng đứng lên đưa chai nước cho Khôi. Vậy mà còn bảo cho tôi ấy chứ.

Người ta còn đem khăn để lau cho Khôi cơ. Cu cậu được crush đến thăm thì vui mừng lắm, mặt cứ phởn hẳn ra.

Mai thì khá ân cần, hỏi han.

“Cậu chạy từ từ thôi, lúc nãy té có đau không?”

“Không sao, chuyện này là thường tình mà”

“Có cần tôi xuống đá **** mẹ thằng làm cậu té không?”

Khôi cười cười xoa đầu Mai. Đưa tay bẹo má cậu.

“Không cần, thấy cậu là tôi bớt đau rồi. Mặt cậu bây giờ nhìn đáng yêu quá.”

“Cậu bớt nịnh đi, đứng yên nào để tôi lau mồ hôi cho”

Tội nghiệp Khôi cao 1m8 phải khuỵu gối xuống cho Mai lau, ấy thế mà Mai còn phải nhón chân lên. Nóc nhà Khôi sau này cao quá.

Tôi từ chối ăn cơm chó này nên quyết định quay sang chỗ khác thì bắt gặp ánh mắt Luân đang nhìn lên. Cậu ta phát hiện ra tôi rồi, Luân đứng bơ vơ dưới sân quá nên tôi khập khễnh vịnh cầu thang đi xuống gần cậu.

Lâu rồi không gặp Luân, à không chắc khoảng 1 tuần thôi. Phải xuống để trách móc cậu sao không đến thăm tôi mới được.

Tôi cố gắng lê từng bước chầm chạp lại gần Luân, cậu ta vẫn đứng yên như thế bất động nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo tôi.

“Luân!!!”

Tôi vui mừng quên mất cái chân đang bị thương mà chạy đến, cơn đau ập đến khiến tôi điếng người té xuống..

“Ui mẹ ui!”

Tôi lọt thỏm vào lòng của Luân. Lúc nào cậu ta cũng đỡ tôi hết nên có Luân bên cạnh dù có té cũng không bị đau.

Luân đỡ tôi đứng dậy, chau mày khó chịu. Chắc lại hỏi han tôi rồi

“Ai cho cậu đến đây”

“Hở?”

“Ai cho phép cậu đến đây? Đã bệnh rồi sao không ở nhà đi?”

“Tôi đến xem cậu đá banh mà”



Tôi nắm lấy bắp tay của Luân mỉm cười rạng rỡ. Nhưng ngược lại thì cậu ta phũ cmn luôn, hất cả tay tôi ra.

“Tôi không cần, lo mà về nghỉ đi, cậu ở đây chỉ gây thêm phiền phức cho tôi thôi”

“Nhưng mà..”

“Này Minh Luân, sao cậu phũ phàng với con gái nhà người ta thế?”

“Bé ấy cũng đã đến tận đây rồi. Lâu lâu có gái xinh xuất hiện mà chỉ nhìn về phía cậu, vậy mà giờ khó ưa với ta thế?”

Mấy anh cùng đội đứng từ xa trêu ghẹo. Họ khá thân thiện còn nhìn tôi cười cười nữa, tôi lịch sự gật đầu cười lại với họ. Luân bị ghẹo thì tức lắm, cậu ấy nhìn tôi.

“Đi về ngay!”

“Không về!!!”

“Có về không hả? Tôi đã bảo cậu phiền rồi mà!”

Cất công lết xuống đây là lại bị phũ như thế tôi không thể nào chai mặt được nữa. Bị Luân mắng thậm tệ, nãy giờ không nhịn được. Tôi nhìn Luân rưng rưng nước mắt. Tủi thân lắm chứ.

“Cậu quá đáng thật”

“Cái gì?”

“Sao cậu không đến thăm tôi?! Chúng ta là bạn cùng bàn mà, sao cậu vô tâm thế?”

“...”

Tôi dùng tay gạt nước mắt, bắt đầu nói bằng chất giọng nghẹn.. cứ đối diện với Luân là mau nước mắt, khó khăn thật.

“Chuyện này tôi còn chưa trách cậu, vậy mà cậu lại nổi nóng với tôi.. hic.. đúng rồi? Cậu đâu có xem tôi là bạn”

“Mỹ nữ khóc rồi kìa, Luân mau dỗ đi”

“Không dỗ để chúng tôi dỗ nhé?”

Mấy anh đằng sau định đi tới, Luân nhìn tôi, tỏ ra mệt mỏi.

“Cậu thật thảm hại ”

Tôi bỗng khựng lại.. tại sao.. lại quen thế? Cái giọng mỉa mai này, nó khiến lòng tôi đau quá..

Tôi quay người bỏ đi, từng bước từng bước.. đúng là mình thảm hại thật. Trưng bộ dạng này cho ai xem? Lại cần người khác quan tâm cơ đấy, dạo này mình khác xưa rồi, đáng ghét..

Tôi đi được vài bước thì cảm thấy mệt, muốn tìm điểm tựa nhưng không có. Lúc thấy khó xử nhất thì Quân lại chạy ngay đến đỡ lấy tay tôi. Hôm nay anh ấy cũng mặc đồ đá banh này, lại còn ướt đẫm mồ hôi.

“Em ổn không Lan?”

“À em không sao..”

Tôi vội đẩy Quân ra nhưng anh không buông. Quân nhấc bổng tôi lên, bế kiểu công chúa ấy. Ôi mẹ ơi tôi cũng giật mình, thân hình Quân cao lớn thế này làm tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé.

“Để anh đưa em về, dạo này em ốm ghê”

“Không cần đâu, em tự đi được mà”

“Hư là anh phạt đó!”

Tôi cũng để yên cho Quân bế đi, thế mà đi được một đoạn thì có ai đó chạy đến chặn trước mặt. Tên xấu xa hồi nãy làm tôi khóc đây mà. Chưa kịp lên tiếng thì Quân đã nói trước.

“Luân em cần gì?”



“Anh thả cậu ấy xuống đi, chưa xem xong trận mà”

Hừ tên nào đó nãy còn đuổi tôi mà? Sao giờ đổi thái độ thế?

“Em chưa bao giờ nhờ anh giúp gì cả. Đây là lần đầu tiên ấy, nhưng phải hỏi Lan mới được”

Uầy, vậy mà anh Quân lại đẩy tôi vào tình thế khó xử. Tôi giận rồi, không muốn nhìn mặt Luân nữa nên nép vào lòng của Quân, giọng khó chịu.

“Em mệt rồi, em muốn về nhà”

“Theo lời em”

Thế là Quân ẵm tôi bước qua Luân. Anh ấy đưa tôi về..

Trên xe Quân vẫn còn hỏi thăm những câu khá vô nghĩa và nhàm nên tôi hay mất tập trung lắm..

Về gần đến nhà Quân ngỏ ý muốn dìu tôi vào nhưng tôi từ chối, anh phụng má.

“Vậy em phải đền đáp anh cái gì chứ?”

“Anh muốn cái gì?”

“Hôn má”

Lại thêm một tên khùng, cứ đưa má dí dí về phía tôi làm tôi ngại gần chết. Tôi đẩy má của Quân sang chỗ khác. Mở cửa xe bước ra.

“Để khi khác đi”

“Hứa nhé?”

[...]

Vài ngày sau tôi đi học bình thường trở lại. Mọi thứ vẫn diễn ra khá ổn, chỉ có tên cùng bàn thì tôi bật mode câm điếc. Tôi còn ngồi sát bên ghế ở ngoài, tất cả đồ dụng học tập đều không lấn sang biên giới một chút nào.

Tên ấy thì lại lôi thôi chết. Cứ thỉnh thoảng viết bài khuỷu tay còn chạm vào tay tôi, cứ vô tình chạm quài mà tôi thì không lên tiếng được nên im lặng ghi hận.

Lúc cậu ta ngủ cũng thế, cố tình nằm sát qua bên bàn tôi, đưa mặt về phía tôi nữa. Mỹ nam này đúng là quá hoàn mỹ nhưng lại khiếm khuyết về tính cách.

Hai con người ở dưới cũng nhận ra bầu không khí khác thường. Mai bèn lên tiếng hỏi tôi.

“Hôm ấy sao cậu về sớm vậy?”

Tôi bất mãn thở dài.

“Có tên nào đó đuổi tôi về”

“Thằng nào vậy?”

“Thằng khó ưa nhất đội ấy”

Cố ý ám chỉ tên đang nằm ngủ. Vậy mà Khôi lại thông minh đúng lúc này, cậu ta nói to.

“Thằng khó ưa ấy tên là Ngô Minh Luân à?”

Cái lùm mé.. có cần nói thẳng ra vậy không..?!!!

Tên nào đó cũng thức giấc. Ngước mặt dậy, nhìn tôi, không lẽ lại nạt tôi nữa ấy..? Dù sao chắc cũng biết mình bị tôi nói xấu rồi. Thế nhưng Luân chỉ cười cười.

“Hết dỗi rồi à?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chào Anh Chàng Trai Năm Ấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook