Chào Anh Chàng Trai Năm Ấy

Chương 21:

Lan Phương ( Bí )

05/09/2021

“Hết dỗi rồi à?”

Ý gì đây? Định làm hoà sau khi đã mắng tôi chắc? Đừng có mơ nhé!

Tôi làm lơ Luân luôn. Quay lên bàn mình tập trung vào học, dạo này kiểm tra khá nhiều, tôi không thể học tụt được. Tên nào ấy cứ ngủ mãi mà thành tích nó lại trên mây.

“Này, này”

Luân ở bên cạnh cứ kéo vai áo tôi mãi, tôi cũng không thèm để ý cậu. Cứ bật mode điếc.

Một lúc sau có tên nào đó đẩy sang biên giới một thanh kitkat trên thanh ấy có tờ giấy nhỏ, ghi chữ khá nắn nót.

“Xin lỗi vì hôm bữa đã cáu với cậu”

Hừ, tên này cứ xin lỗi rồi xin lỗi chứ có bao giờ thay đổi tính khí thất thường đâu. Nếu bây giờ có nhận thanh kitkat này đồng nghĩa với tha thứ cho Luân thì thôi, nhịn.

Một lúc sau thì thêm một thanh kitkat được đẩy sang, trên đó vẫn có một tờ giấy note nhỏ. Tôi liếc nhìn.

“Đừng dỗi”

Bị người ta bảo cút đi rồi phiền quá thì bảo không dỗi à? Tôi cũng có lòng tự trọng đấy. Không quan tâm, thật sự thì tôi đã nhịn Luân nhiều rồi.

Thêm một lúc thì có thanh kitkat được đẩy qua nữa. Lại thêm một tờ giấy nắn nót nhỏ.

“Không phải tôi không đến thăm cậu. Hôm ấy tôi là người đưa cậu đến bệnh viện mà. Mỗi lần ghé thăm, ai đó lại ngủ say như chết. Hoa chất đống lên bàn, chắc cũng không cần hoa của tôi đâu nhỉ?”

Lại còn tính trách tôi nữa. Lần này bực quá, tôi quay sang tên ấy, đập bàn một cái.

“Ai nói không cần?”

Thế mà Luân chẳng bất ngờ, còn cười vui vẻ nữa. Cậu ta chống tay lên bàn nhìn tôi mãi. Tôi cảm thấy hơi kì nên quay sang hướng khác, ngài ngại.

Ấy thế mà có tên nào đó lại kéo vai áo tôi. Tôi quay người lại thì đã bị kéo tay về phía Luân.

Luân lấy từ trong túi áo ra một sợi dây đỏ đeo lên tay tôi.

“Là vòng bình an, tặng cậu coi như chuộc lỗi”

“Nếu tôi không mang thì sao?”

Tôi cáu gắt nhìn Luân.

“Thì suốt đời cậu sẽ không còn tay để mang”

Uầy, dám hâm doạ tôi thế. Nhưng nhìn Luân khá nghiêm túc thế thì phải nhận thôi, dù sao không phải thứ gì nguy hiểm là được.

Vừa xong thì cũng đánh trống ra chơi. Mai đột nhiên đứng dậy dang tay ra ôm vai tôi và Luân.

“Làm hoà rồi thì mình cúp học đi!”

“Ơ?”

“Cuộc đời học sinh không cúp học đời không nể”

Thế là 3 đứa chúng tôi nghe theo lời Mai vác bìa đi cúp học. Mai dẫn tụi tôi ra sân sau trường, nơi dễ leo ra ngoài nhất.

“Các cậu chắc không bao giờ cúp học ấy nhỉ? Để tôi làm mẫu cho”

Mai xung phong đi trước, cậu ta định leo lên vách tường nhưng do chân ngắn quá nên không leo đến. Thế là cậu Khôi từ sau đi đến, ném bìa qua phía bên kia bức tường, sau đó ôm ngang hông của Mai nhấc bổng cậu ấy lên.

Mai được thế thì leo qua một cách dễ dàng, Khôi cũng nhảy qua sau. Chỉ còn tôi với Luân đứng đó thẫn thờ nhìn bức tường. Luân đột nhiên lên tiếng.



“Có cần tôi giúp đỡ gì không?”

“Ba cái đồ quỷ này nhầm nhò gì, Luân qua trước đi”

Luân cũng không nói nhiều kéo balo của tôi về phía cậu xong lấy đà nhảy qua một cái, nhìn rất dễ luôn. Thế là tôi xoắn tay áo lên bắt đầu leo, leo được nữa thì đột nhiên bác bảo vệ xông đến hét lên.

“Mấy bây làm gì vậy hả?!!”

Tôi cuống quá nhảy xuống bên phía mấy đứa đang đứng, may mà Luân đỡ kịp, suýt thì bể mông như chơi.

Thế mà bác bảo vệ chạy đến nơi, 4 đứa cuống cuồng mà chạy, chạy quá trời chạy. Đến khi thấy ổn rồi mới dừng lại, Mai thở hổn hển mệt lừ.

“Luân đoán chuẩn thật đấy, cậu ta cố tình đứng đó và bảo thế nào Lan cũng té”

“Oah, ghê nha”

Tôi tán thưởng Luân, cậu ta cười cười không nói gì. Còn ông Khôi thì lấy từ trong balo ra khăn giấy lau cho Mai, nhìn con nhà người cha chăm sóc cho crush kìa. Mắc ham ghê.

Tôi cũng lấy chai nước của mình ra uống, vừa xong thì bị Luân ngang nhiên cướp giật, cậu ấy trực tiếp uống hết luôn, không chừa một chút nào.

“Này, xin chưa?”

“Chưa”

Đã uống nước của ta rồi còn thái độ ấy. Tôi quay sang Mai mặt đang đỏ lên.

“Giờ chúng ta làm gì?”

“Mùa xoài đến rồi, chơi không?”

“Chơi!!!”

Ở gần trường tôi có nhiều cây xoài lắm, xoài ngọt có, xoài chua có. Thế là chúng tôi chia nhau ra, hai đứa một hướng. Đứa canh chủ nhà, đứa leo lên cây hái.

Mai và Khôi đi hái xoài ngọt ở gần đó, còn tôi và Luân đi hái xoài chua, nó khôn ghê lựa cho chúng tôi xoài có ông chủ khá dữ. Lỡ bị bắt là toang.

Tôi và Luân đứng nhìn cây xoài rồi nhìn nhau. Chắc cậu ta không biết leo cây rồi, tôi lắc đầu ngán ngẩm.

“Thôi để tôi hái cho, cậu canh đi”

“Ò”

Thế là tôi xung phong leo lên, xoài gì mà lắm thế, tôi hái được trái nào liền ném cho Luân bên dưới. Cậu ta hứng bằng áo của mình rất nhiệt tình cho đến khi..

“Này, ăn cắp xoài hả?!”

“**** mẹ, chủ nhà raaaaaa”

Tôi phóng xuống chạy thục mạng. Không dám quay đầu lại nhìn, bây giờ chạy là thượng sách, bị bắt lại chắc tiêu đời. Đến khi bình tĩnh lại thì đã thấy Mai và Khôi đứng ngay trước mặt.

“Có chuyện gì vậy?”

“Haiz... haiz... suýt bị chủ nhà bắt”

“Luân đâu?”

Chết rồi! Lúc nãy quên mất Luân rồi, tiêu rồi tiêu rồi. Tôi còn định quay đầu lại chạy đi kiếm cậu ấy thì tên đó đã đứng sừng sững trước mặt bao giờ, trên tay là bọc xoài còn nhìn tôi giận lắm, tôi vội tạ lỗi.

“Xin lỗi Luân, khi nãy không cố ý... thật đó!”

“Ủa Luân, gặp chủ nhà nào tốt mà cho sẵn luôn bọc nilong để đựng xoài vậy”



Trước câu hỏi của Khôi, Luân không nhìn tôi nữa và quay sang Khôi phán một câu xanh rờn.

“Ông ấy bảo cho ổng sờ mông một cái thì số xoài này sẽ là của tôi”

“Sao cơ?!”

Tôi hét lên, rồi chạy lại lay lay người của Luân dò xét.

“Cậu có sao không? Ông ta vậy là quấy rối tình dục cậu ấy!”

Luân nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của tôi thì cười, cười trên nỗi đau người khác..

“Đùa thôi, tôi mua”

“Dư tiền đến mức ấy à?! Tôi không biết là cậu còn biết đùa đấy, đáng ghét!”

Bầu không khí đang vui vẻ thế này thì Mai bỗng nhận được cuộc điện thoại, sắc mặt cậu tái dần đi. Sau đó..

“Về trường thôi, mẹ tôi đang ở đấy”

“Sao cơ?!”

[...]

Chết rồi.. chết thật rồi...

4 đứa tôi lại bị thỉnh lên văn phòng, cô Nga bắt làm kiểm điểm hết, duy chỉ có Mai thì bị mẹ gọi ra ngoài. Bà ấy nhìn khá lịch thiệp và giàu có, y hệt như mẹ của Luân vậy. Thế mà nhìn khá khó tính, mắng Mai cả một buổi.

Đôi lúc còn đưa tay đánh vào vai Mai nữa. Còn Mai thì như sắp khóc ấy, cứ cúi đầu xin lỗi mãi..

“Lúc đầu nghe tin con học trường này mẹ đã không hài lòng rồi. Biết vậy đưa xuống Sài Gòn còn hơn!”

“Thôi mà mẹ..”

“Thành tích thì càng ngày càng tụt, lại còn quậy phá, ba còn mà biết được thì sao? Sao con không bằng một góc của chị hai mình vậy?”

“Con xin lỗi”

Haiz, bà ấy đúng kiểu phụ huynh Việt Nam luôn. Mai nhà giàu vậy mà áp lực đủ điều. Khổ cho con nhỏ.

“Thôi không được rồi, đi, đi với mẹ, làm thủ tục chuyển trường ngay”

Mẹ Mai nắm tay cậu ấy lôi đi, còn Mai thì cứ kéo lại, lần này cậu ta bật khóc rồi. Cứ luôn miệng xin lỗi, còn cô Nga muốn can vào nhưng bị nhiều thầy cô níu lại. Họ biết, mẹ Mai là cổ đông lớn của trường.. không nên đụng làm gì.

“Mẹ à, làm ơn, mẹ...”

“Mày dám cãi mẹ à?!”

Bà ấy đưa tay cao lên định đánh Mai nữa. Lúc ấy cậu ta co rúm lại như thói quen. Khôi không ngồi im nữa, đứng dậy đá ghế xuống đất, cậu ta nhảy qua bàn đi ra phía hành lang nơi Mai đang đứng, chắn trước mặt Mai.

Khôi và mẹ Mai nhìn nhau. Bà ấy giận lắm.

“Cậu là ai? Chuyện gia đình tôi lại muốn can dự vào à?”

“Cô quá đáng rồi đó, Mai khóc như vậy mà cô vẫn muốn đánh cậu ấy à?”

Haiz, căng rồi đây..

“Cậu là ai? Tránh xa ra một bên cho tôi dạy dỗ nó”

“Con là bạn trai Mai, cô ấy có học tụt thì để con lo”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chào Anh Chàng Trai Năm Ấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook