Chào Anh Chàng Trai Năm Ấy

Chương 10: Đừng Can Thiệp Quá Nhiều Vào Cuộc Sống Của Tôi

Lan Phương ( Bí )

27/08/2021

“Vì anh muốn thử cua đổ em”

Cái gì vậy..? Tại sao tên Quân có thể cười tươi như thế được? Tim tôi đập mạnh quá, nóng quá..

Tôi cầm lấy hộp sữa, cười khinh bỉ. Không lẽ hào quang nữ chính chiếu xuống mình à? Thôi, Quân bad boy mà, không được, không được.

“Tôi cũng muốn thử từ chối bad boy như anh”

“Ơ làm gì có? Anh làm gì bad boy đâu?”

Tôi thấy nhiều người bắt đầu đứng lại xem chuyện hay thì lảng tránh Quân. Dù sao thì cũng là hot boy trường, mới ngày đầu vô học bị chú ý thì không hay.

“Nói sau nha”

“Em đi đâu đấy? Cần anh đưa về không?”

Do thân hình nhỏ bé nên lách sang đám đông thì mất hút. Bỏ lại Quân đang đứng đó. Anh đẹp trai thật, nhưng em rất tiếc.

Tôi bước ra về trong nhiều ánh mắt của mọi người. Mới tựu trường thôi mà đã gây chú ý vậy rồi, khổ tôi quá đi. À đúng rồi, ba tôi vừa mua xe điện cho tôi ấy, nên có thể tự mình đi về mà không sợ ba cực.

Tôi tung tăng bước ra cổng trường thì ai đó chạy đến, kẹp cổ.

“Tuyết Mai?”

“Á không ngờ cậu nhớ tên tôi này. Vinh hạnh, vinh hạnh”

“Vinh hạnh gì đâu”

Tuyết Mai cười xuề xoà, phải có lí do gì đó mà khiến cậu ta tiếp cận tôi nhỉ? Dù gì thì một người như cậu ta chắc cũng không nên để ý tới con nhỏ nhạt nhoà như tôi đâu.

“À, đúng rồi, cậu bạn ngồi kế Lan ấy. Cậu ấy dễ thương quá à”

Mai đang nói đến Luân sao? Dễ thương chỗ nào vậy?

“Cậu muốn tôi giúp gì?”

“Cậu đoán đúng rồi. Cậu có thể giúp tôi điều tra sơ yếu lý lịch của cậu ấy không?”

Tôi cười gượng gạo, tên điên ấy cũng có người để ý à? Nói thật thì cậu ta hơi đẹp trai, lại còn lạnh lùng, rất vừa gu của mọi cô gái. Nhưng theo lời Quân nói, không nên tiếp xúc làm gì. Tôi vội từ chối.

“Cậu ta còn chẳng thèm nói chuyện với tôi cơ”

“Lạnh lùng thế ấy à? Tôi thíchhhh”

Nhìn vẻ mặt Mai càng phấn khích vô độ. Bộ tôi nói gì sai à? Sao vượt ngoài mong đợi thế này.



“À thôi, bye bye nha, mai nói sau”

Mai vừa nói vừa vẫy tay chào tôi. Cậu ta chạy về phía chiếc Audi đỏ, nhà giàu thật. Không như lời đồn luôn ấy. Một cô gái thân thiện như thế có lẽ sẽ sưởi ấm trái tim Luân giống như tiểu thuyết ngôn không ta?

Tôi đang định bụng sẽ tác thành hai người, vừa lon ton chạy đến nhà xe, dắt chiếc xe điện mới toanh của mình đi về, đi ngang một cái hẻm nhỏ gần nhà xe, tôi vô tình nhìn vào trong ấy. Có hai người đang hôn nhau?! Lại còn thắm thiết cơ, bạo ghê.

“Quân... anh có yêu em không?”

“Bé con, anh vẫn yêu em à?”

Tôi chợt khựng lại. Để xem, anh ta thay bao nhiêu cô bồ rồi ta? Haiz, cũng không phải việc của mình nên tôi đẩy xe ra về.

Vừa chạy ra khỏi trường được khúc thì lại thấy Luân đang đứng ở ngay vỉa hè, trời thì khá nắng mà cậu ta lại đứng sừng sững ngay ấy. Tên điên này vừa mới khỏi bệnh không lâu mà?

“Ê”

Tôi định chạy ngang qua thì bị Luân kêu lại. Cậu ta thấy tôi rồi, Luân tiến về phía tôi. Cậu chìa tờ 200k ra trước mặt tôi, tay kéo lấy áo sơ mi trắng của tôi.

“Ý gì đây?”

Luân vẫn nín thin, còn ra hiệu tôi cầm tiền đi.

“Tự nhiên cho tôi tiền? Cậu lại khinh rẻ tôi nữa à?”

“Chở.. tôi.. về”

“Phụt... hâhhahhaha, vậy là cậu bị bỏ rơi à?”

Luân không nói gì, trực tiếp leo lên xe tôi ngồi. Tôi không nhận tiền của Luân, kêu cậu ta cứ cầm đi, đừng khoe của.

“Ngày hôm đó, cậu định tặng chó cho tôi à?”

“...”

Tôi mở lời trước thế mà tên chảnh chó ấy lại im lặng.

“Tôi xin lỗi nhé, do hơi bất ngờ nên đã khiến cậu không vui rồi”

“Cậu xin lỗi làm gì, dù sao tôi với cậu cũng không thân thiết đến thế”

Có cần móc họng nhau như thế không? Đúng là ngang như cua. Chở Luân cảm thấy áp lực hẳn ra. Tôi vội chuyển chủ đề.

“À, Mai có vẻ thích thú với cậu ấy... không biết..”



“Đừng làm mấy vụ mai mối vớ vẩn ấy, bộ cậu không nhìn ra Khôi thích Mai à?”

“Sao cậu biết?”

“Quan sát tí thôi, cũng như việc nhìn vào đôi mắt cậu đang phải lòng anh trai tôi vậy”

Gì chứ? Sao tên này có thể nói chuyện thản nhiên như vậy? Tôi vội giải thích.

“Làm gì có..”

“Thôi xuống đây”

Phía trước là nhà của Quân rồi. Luân không ngần ngại mà phóng xuống. Từ từ bước vào nhà. Tôi dõi theo bóng lưng của cậu ta, thật sự là tôi đã phải lòng Quân rồi à?

[...]

Cũng kể từ đó, dường như mối quan hệ của tôi và Luân cũng đi vào bế tắc. Cậu ta ngoài nghe giảng bài ra thì lúc nào cũng ngủ, mặc cho tôi cố bắt chuyện đều bị cậu ta phớt lời.

Tôi cũng bắt đầu để ý, Khôi dịu dàng với Mai lắm. Đôi lúc quay xuống tôi bắt gặp cậu ta đang nhìn Mai trìu mến mặc dù Mai đang ngủ say như chết. Rồi có lúc còn cố tình chạm vào tay Mai nữa, duy chỉ có cậu ta là không biết gì.

Do là tuần đầu tiên, tổ tôi được phân công trực, mỗi ngày là hai bạn sẽ ở lại cuối giờ trực. Hôm nay cũng thế, định sẽ lại bảo Luân ở lại trực thì vô tình đụng trúng bìa của cậu ta.

Balo của Luân rơi xuống đất, tôi run rẩy nhìn lên, Luân vẫn đang ngủ say. Vội nhặt tất cả lại bỏ vào balo cho cậu. Nhưng tôi lại bị khựng trước một hộp thuốc màu xanh.. tôi hơi vô duyên không kìm lòng mà cầm nó lên xem.

“Là... là thuốc an thần mà?!”

Giờ mới để ý, mỗi lần chuẩn bị ngủ, cậu ta đều uống một viên. Tại sao Luân lại lạm dụng thứ này chứ?

Tôi vội cất lại trong balo của Luân. Đợi có dịp sẽ hỏi rõ vì sắp vào giờ học rồi.

Giờ là tiết toán, sau khi thầy giảng bài xong. Tôi vẫn nhìn thấy Luân lôi hộp thuốc đó ra.

“Đó là thuốc gì vậy?”

“Thuốc bổ”

Xừ, còn bày đặt nói dối. Tôi ngồi sát lại gần Luân, tiện tay lấy mất một viên.

“Vậy cho tôi uống chung với”

Vừa đưa lên miệng thì đã nhanh chóng bị Luân hất xuống đất, tay cậu ta trúng mặt tôi, Luân lại liếc tôi...

“Xì keo kiệt, thuốc bổ mà không chia cho tôi lấy một viên”

“Dạo này cậu hay làm phiền tôi quá nhỉ? Nên nhớ rằng, tôi là Luân chứ không phải Quân!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chào Anh Chàng Trai Năm Ấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook