Chương 6: 12 vạn
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
28/08/2020
Trương Kỳ Kỳ bưng ly nước đu đủ đặt đối diện Tô Khả, đôi mắt theo bản năng
liếc về phía chiếc đĩa trước mặt Tô, phát hiện trong đĩa chỉnh tề đặt
một loạt bốn quả cà chua bi, thoạt nhìn không giống như đã được ăn qua,
không khỏi nhìn Tô Khả.
Đôi mắt đen láy của Tô Khả đang nhìn chiếc đĩa có chút mất trật tự của Trương Kỳ Kỳ, hàng mi dày nhíu lại, hận không thể đi qua giúp Kỳ Kỳ sắp xếp lại.
Trương Kỳ Kỳ trong lòng đại khái đoán được Tô Khả là ngại đồ ăn lộn xộn trong đĩa của cô, nhưng cũng không có ý định đổi lại chén đĩa sạch sẽ cho Tô Khả thuận mắt, bưng ly ngồi xuống.
Hồ Hiểu Đông vẫn nhìn Trương Kỳ Kỳ, thấy thế không khỏi mỉm cười. Đợi Trương Kỳ Kỳ ngồi xuống, anh ta mỉm cười thấp giọng hỏi: "Cái người chú họ kia sao nhìn cậu hoài vậy?"
Trương Kỳ Kỳ uống một ngụm nước trái cây, cố ý ngẩng đầu hướng phía Tô Khả quyến rũ cười cười.
Tô Khả đang cau mày nhìn cô: ". . ."
Trương Kỳ Kỳ phát hiện Tô Khả đỏ mặt, không khỏi có chút kỳ quái: ". . ." Chú họ nhỏ à, anh xấu hổ cái gì?
Cô lại nhìn sang bạn gái Tô Khả, phát hiện đối phương đang một tay chống má đắm đuối nhìn Tô Khả, lại nhìn sang Tô Khả, phát hiện Tô Khả đang cúi đầu dùng nĩa khều khều bốn quả cà chua bi trong đĩa.
Thấy Trương Kỳ Kỳ không ăn gì nữa, Hồ Hiểu Đông liền dẫn cô đi ra, chuẩn bị tìm quán uống cà phê nói chuyện phiếm.
Trong Kim Phong lâu máy điều hoà nhiệt độ rất thấp, Trương Kỳ Kỳ có chút lạnh, thế nhưng vừa ra Kim Phong lâu hơi nóng liền đập vào mặt, làm cô lập tức thư thái rất nhiều.
Hồ Hiểu Đông và Trương Kỳ Kỳ ở phía trước Kim Phong lâu đợi xe taxi.
Trương Kỳ Kỳ dường như có tâm sự, đôi mắt trắng đen rõ ràng lẳng lặng nhìn dòng xe cộ dưới đèn đường phía trước.
Hồ Hiểu Đông lẳng lặng nhìn Trương Kỳ Kỳ, không khỏi giật mình. Anh ta đang muốn mở miệng nói chuyện, chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng nổ vang có chút bén nhọn, nhìn lại, phát hiện một chiếc xe thể thao Ferrari mui trần màu đen từ ga ra tầng hầm Kim Phong lâu chạy ra ngoài, trông mẫu xe hẳn là Ferrari 458.
Khi chiếc Ferrari chạy qua bên cạnh, Hồ Hiểu Đông phát hiện lái xe chính là chú út họ xa lắc kia của Trương Kỳ Kỳ. Anh ta nhìn sang Trương Kỳ Kỳ, phát hiện Trương Kỳ Kỳ đang nhìn quán cafe đối diện.
Đợi tiếng nổ động cơ vang xa Hồ Hiểu Đông mới nói: "Kỳ Kỳ, đi uống ly cà phê nhé!"
Trương Kỳ Kỳ lập tức hồi hồn, vội cười nói: "Không được, cha tớ ở nhà, tớ phải nhanh đi về!"
Ngồi ở trên xe taxi Hồ Hiểu Đông rốt cuộc lấy hết dũng khí mở miệng: "Kỳ Kỳ, tớ định mua xe, khu phía đông mấy ngày nay có triển lãm xe, cậu theo giúp tớ đi xem với?"
Anh ta nói chuyện, ánh mắt lại không dám nhìn Trương Kỳ Kỳ, mà là nhìn về phía trước.
Trương Kỳ Kỳ nở nụ cười: "Đối với xe phụ nữ cũng không có hứng thú, cậu hãy tìm anh nào đi xem cùng đi!"
Hồ Hiểu Đông cúi đầu, có chút không biết làm sao.
Đến ngã tư đường Chính Hòa, Trương Kỳ Kỳ xuống xe trước.
Hồ Hiểu Đông quay cửa kính xe xuống, thất vọng phất phất tay với cô.
Xe taxi nhanh chóng rời đi.
Trong nhà chỉ có cha Kỳ Kỳ ở nhà.
Trương Kỳ Kỳ bỏ túi xách tay vào trong tủ giày trong cánh cửa, vừa đổi giày, vừa hỏi ba ba: "Mẹ đâu rồi ba?"
Cha Kỳ Kỳ đang uống lấy trà xem tivi, thấy con gái trở về, vội vàng đứng dậy mở điều hòa: "Mẹ con đi cùng mẹ Tô Khả chơi mạt chược rồi!"
Ông vừa rót một chén trà đưa cho Trương Kỳ Kỳ: "Không nóng, vừa vặn có thể uống."
Trương Kỳ Kỳ nhận ly uống một hơi hết, rồi đưa ly cho ba ba, đi toilet rửa tay đi.
Kỳ Kỳ cha đuổi theo, đứng ở cửa hỏi: "Kỳ Kỳ, ở bên ngoài ăn no chưa? Ba nầu mì cho con nhé?"
Trương Kỳ Kỳ buổi tối luôn luôn không dám ăn nhiều, vội nói: "Không cần đâu ba."
Cha Kỳ Kỳ: "Ba dùng nước hầm tôm nấu mì đó!"
Trương Kỳ Kỳ nhớ canh tôm này vừa thơm vừa cay vừa tươi, không khỏi có chút do dự.
Cha Kỳ Kỳ không ngừng cố gắng: "Ba rỉa thịt tôm bỏ vào nồi, cải thìa cũng rửa sạch rồi!"
Trương Kỳ Kỳ: ". . . Mì ít thôi, cải thìa cũng một chút thôi."
"Được rồi!" cha Kỳ Kỳ thật vui vẻ đi vào phòng bếp. Ông cảm thấy con gái lần này trở về, hình như gầy đi không ít, phải bồi bổ cho tốt mới được.
Trương Kỳ Kỳ ngồi trên ghế sa lon ăn mì, cha Kỳ Kỳ ngồi ở một bên xem tivi uống trà, còn luôn luôn càu nhàu: "Kỳ Kỳ, con xem con gầy thành cái dạng gì rồi, phải ăn nhiều một chút. . ."
Trương Kỳ Kỳ: ". . ." cao1m71, nặng 55 kg, cô thực không cảm giác mình gầy.
Kênh CCTV4 đang chiếu đến khúc lên án công khai kẻ ác còn không chịu hối cải, cha Kỳ Kỳ xem rất là xúc động phẫn nộ, nói với Trương Kỳ Kỳ: "Cái tên này thật sự rất xấu xa, làm nhiều chuyện xấu như vậy còn không thừa nhận!"
Trương Kỳ Kỳ vừa ăn mì, vừa đi theo không ngớt lời phụ họa. Lý Thụy bây giờ đang được công ty nâng đỡ, khắp nơi đều đang nói về anh ta, TV, blog, diễn đàn. . . Khắp nơi đều là Lý Thụy , nhìn riết mà Trương Kỳ Kỳ nóng nảy muốn chết rồi, cho nên cô đi theo ba ba xem kênh CCTV không có Lý Thụy thật vui vẻ.
Đúng lúc này, di động Trương Kỳ Kỳ thả trên tủ giày vang lên.
Trương Kỳ Kỳ đứng dậy cầm túi xách tay lấy di động ra xem.
Là một dãy số lạ hoắc.
Trương Kỳ Kỳ cầm di động đi vào phòng ngủ, nhấn nút trả lời.
Giọng của đối phương rất quen, là người đại diện Tần Tùng Lâm của Lý Thụy . Anh ta nói ngay vào điểm chính: "Phu nhân Trương Kỳ Kỳ, tôi ở quán cafe ngay cửa tiểu khu nhà cô, có chuyện muốn nói với cô một chút."
Trương Kỳ Kỳ dừng một chút, trong giọng nói mang theo chút ít bất đắc dĩ: ". . . nhưng tôi bây giờ đang đi chơi với bạn ở khu đông ... "
"Thật ngại quá, tôi vừa mới thấy cô đi vào cổng tiểu khu." Tần Tùng Lâm tao nhã giọng nói cũng rất là tao nhã, rất ôn hòa mà tiết lộ Trương Kỳ Kỳ nói dối.
Trương Kỳ Kỳ: ". . . Chờ tôi năm phút."
Cô cầm di động đi vào toilet, nhìn trong gương thấy mình dường như cũng không tệ lắm, liền sửa sang tóc dài, thoa chút son nước liền đi ra ngoài.
Cha Kỳ Kỳ thấy Trương Kỳ Kỳ cầm xách tay muốn đi ra ngoài, hỏi vội: "Kỳ Kỳ, muộn như còn đi đâu đó?"
Trương Kỳ Kỳ vội vàng nói: "Bạn tìm con có việc gấp!"
Cô sợ ba ba hỏi nữa, như một cơn gió chạy ra ngoài.
Đã hơn chín giờ, trong quán cà phê chỉ có một vị khách, đúng là người đại diện Tần Tùng Lâm của Lý Thụy .
Trương Kỳ Kỳ chọn tách Cappuccino, sau đó nhìn Tần Tùng Lâm: "Có chuyện gì?" Cô và Lý Thụy chia tay rất rõ ràng, Tần Tùng Lâm tìm cô làm cái gì? Chẳng lẽ sợ cô nói ra chuyện Lý Thụy ?
Nghĩ tới đây, Trương Kỳ Kỳ rũ tầm mắt xuống.
Tần Tùng Lâm từ trong bao công văn màu đen cầm một phần văn kiện đặt trên bàn cà phê, nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt Trương Kỳ Kỳ: "Công ty muốn mời Trương nữ sĩ ký hiệp nghị."
Trương Kỳ Kỳ nghiêm túc xem hết văn bản, ngẩng đầu nhìn Tần Tùng Lâm: "Cho tôi 12 vạn, tôi liền ký." Dù sao đã chia tay rồi, cô liền không biết xấu hổ. Tần Tùng Lâm không đáp ứng cũng không sao, dù sacô chắc là sẽ không đem chuyện trước kia nói ra.
Tần Tùng Lâm không biết Lý Thụy đã lén lút cho Trương Kỳ Kỳ 30 vạn, cảm thấy Trương Kỳ Kỳ chào giá 12 vạn không đắt lắm, so với mong muốn của công ty thấp hơn nhiều.
Anh ta cũng không nhiều lời, nói thẳng: "Được."
Trương Kỳ Kỳ chăm chú nhìn Tần Tùng Lâm đối diện: "Hiện tại liền chuyển khoản, tôi nhận tin nhắn báo của ngân hàng liền ký tên." Dù sao cũng là 12 vạn, tim cô đập có chút nhanh.
Tần Tùng Lâm mặt không biểu tình nhìn cô: "Được."
Trương Kỳ Kỳ âm thầm thở dài một hơi.
Nửa giờ sau, Trương Kỳ Kỳ đi ra khỏi quán cafe, trong chi phiếu nhiều hơn 12 vạn.
lại qua vài ngày nữa, Trịnh thành mùa hạ hạn hán bắt đầu có mưa. Mưa cũng không lớn, trước mắt thì đã ngừng rồi, nhưng thời tiết đã mát mẻ chút ít.
Buổi sáng hôm nay Trương Kỳ Kỳ ở phòng bếp phía sau tiệm bánh mì Hương Mật làm bánh nhân đậu đỏ, thấy người khác đều đang bận rộn, liền tự mình bưng ra ngoài.
Cô vừa kéo cửa ra, liền thấy tiểu Huệ đang chọn mua bánh mì .
Tiểu Huệ ngẩng đầu nhìn thấy Trương Kỳ Kỳ mặc đồng phục màu trắng, ngẩn người mới nói: "Kỳ Kỳ?" Tuy rằng đầu gặp qua một lần, nhưng khuôn mặt xinh đẹp của Trương Kỳ Kỳ làm người khác không thể quên, tiểu Huệ đương nhiên nhớ rõ cô.
Trương Kỳ Kỳ cười cười, khẽ gật đầu, hết sức chuyên chú bỏ bánh nhân đậu đỏ vào trong tủ trưng bày.
Tiểu Huệ đi tới: "Những cái bánh nhân đậu đỏ này là cô tự tay làm?"
Trương Kỳ Kỳ khẽ gật đầu.
Tiểu Huệ liền dùng kẹp gắp mấy cái bánh nhân đậu đỏ để vào trong khay, vừa thấp giọng hỏi: "Còn có nào là cô làm?"
Trương Kỳ Kỳ có chút tò mò mà chỉ chỉ bánh trung thu bên cạnh: "Đây cũng là tôi làm."
Tiểu Huệ lại chọn một ít bánh trung thu.
Lúc Tiểu Huệ tính tiền, Trương Kỳ Kỳ đi qua nhìn thu ngân Lương Thục Hoa chịu trách nhiệm tính tiền, cười hỏi: "Tiểu Lương, đây là bạn tôi, có thể giảm giá theo giá hội viên hay không ?"
Lương Thục Hoa là một chị gái ngọt ngào, có quan hệ không tệ với Trương Kỳ Kỳ, liền nói ngay: "Được!"
Tiểu Huệ cười: "Cảm ơn chị Kỳ Kỳ !" Chỉ chớp mắt Trương Kỳ Kỳ liền từ "Kỳ Kỳ" biến thành "chị Kỳ Kỳ" rồi.
Cô ta hạ giọng giải thích với Trương Kỳ Kỳ: "Tô Khả không chịu ăn cơm sáng, tôi lấy về nói là tự tay cô làm, để dì Hoàng thử xem, xem Tô Khả có ăn hay không!"
Trương Kỳ Kỳ cười cười: "Tôi đi vào làm việc tiếp đây." Cô cảm thấy Tô Khả nếu nghe nói là cô làm, sợ là càng sẽ không ăn.
Sắp đến giờ tan tầm, mẹ Kỳ Kỳ gọi điện thoại tới, nói mẹ Tô Khả vừa rồi gọi điện thoại muốn xin số điện thoại của Trương Kỳ Kỳ.
Trương Kỳ Kỳ: ". . . mẹ ơi, mẹ có nói không?"
Mẹ Kỳ Kỳ: "Hắc hắc. . . Hắc hắc. . ." Ngộ nhỡ Hoàng Nhã Quyên là coi trọng Kỳ Kỳ? Bà cũng không nguyện bỏ qua cho một tia cơ hội đâu!
Vừa rửa tay thay xong quần áo, di động Trương Kỳ Kỳ liền vang lên.
"Kỳ Kỳ, dì là dì Hoàng đây!" mẹ Tô Khả đầu bên kia điện thoại cười rất hiền lành, rất nhanh đã nói rõ ý đồ gọi đến - - muốn mời Trương Kỳ Kỳ tới nhà làm bánh ngọt. Tô Khả không chịu ăn bánh ngọt tiểu Huệ mua về, nhưng lại đề nghị mẹ anh ta nhìn Trương Kỳ Kỳ ở trong nhà làm, như vậy anh ta mới yên tâm.
Trương Kỳ Kỳ lúc này đang đi trên đường, côvừa đi vừa nghe, cố ý khó xử nói: "Dì Hoàng, con cũng muốn đi, chỉ là việc làm thêm con vừa tìm . . ."
Mẹ Tô Khả liền nói ngay: "Không cần đi làm, chỉ cần Tô Khả ăn bánh bao con làm, dì trả tiền cho con theo giờ!" Tô Khả ngại tiểu Huệ làm cơm sáng khó ăn, cơm bên ngoài cũng không chịu ăn, hôm nay lại không có ăn sáng liền đi lên mỏ, bà có chút lo lắng.
Trương Kỳ Kỳ cùng mẹ Tô Khả xác định lương theo giờ, vừa giao hẹn buổi tối nhất đi Tô gia thử làm một lần, lúc này mới cúp điện thoại.
Trương Kỳ Kỳ vừa đi, vừa suy nghĩ như thế nào nói với cha mẹ chuyện mua nhà của hệ thống đường sắt.
Nhà này nếu mua cho anh trai làm phòng cưới, vậy cô phải cùng trong nhà nói điều kiện, miễn cho sau này xảy ra tranh chấp gia đình.
Đôi mắt đen láy của Tô Khả đang nhìn chiếc đĩa có chút mất trật tự của Trương Kỳ Kỳ, hàng mi dày nhíu lại, hận không thể đi qua giúp Kỳ Kỳ sắp xếp lại.
Trương Kỳ Kỳ trong lòng đại khái đoán được Tô Khả là ngại đồ ăn lộn xộn trong đĩa của cô, nhưng cũng không có ý định đổi lại chén đĩa sạch sẽ cho Tô Khả thuận mắt, bưng ly ngồi xuống.
Hồ Hiểu Đông vẫn nhìn Trương Kỳ Kỳ, thấy thế không khỏi mỉm cười. Đợi Trương Kỳ Kỳ ngồi xuống, anh ta mỉm cười thấp giọng hỏi: "Cái người chú họ kia sao nhìn cậu hoài vậy?"
Trương Kỳ Kỳ uống một ngụm nước trái cây, cố ý ngẩng đầu hướng phía Tô Khả quyến rũ cười cười.
Tô Khả đang cau mày nhìn cô: ". . ."
Trương Kỳ Kỳ phát hiện Tô Khả đỏ mặt, không khỏi có chút kỳ quái: ". . ." Chú họ nhỏ à, anh xấu hổ cái gì?
Cô lại nhìn sang bạn gái Tô Khả, phát hiện đối phương đang một tay chống má đắm đuối nhìn Tô Khả, lại nhìn sang Tô Khả, phát hiện Tô Khả đang cúi đầu dùng nĩa khều khều bốn quả cà chua bi trong đĩa.
Thấy Trương Kỳ Kỳ không ăn gì nữa, Hồ Hiểu Đông liền dẫn cô đi ra, chuẩn bị tìm quán uống cà phê nói chuyện phiếm.
Trong Kim Phong lâu máy điều hoà nhiệt độ rất thấp, Trương Kỳ Kỳ có chút lạnh, thế nhưng vừa ra Kim Phong lâu hơi nóng liền đập vào mặt, làm cô lập tức thư thái rất nhiều.
Hồ Hiểu Đông và Trương Kỳ Kỳ ở phía trước Kim Phong lâu đợi xe taxi.
Trương Kỳ Kỳ dường như có tâm sự, đôi mắt trắng đen rõ ràng lẳng lặng nhìn dòng xe cộ dưới đèn đường phía trước.
Hồ Hiểu Đông lẳng lặng nhìn Trương Kỳ Kỳ, không khỏi giật mình. Anh ta đang muốn mở miệng nói chuyện, chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng nổ vang có chút bén nhọn, nhìn lại, phát hiện một chiếc xe thể thao Ferrari mui trần màu đen từ ga ra tầng hầm Kim Phong lâu chạy ra ngoài, trông mẫu xe hẳn là Ferrari 458.
Khi chiếc Ferrari chạy qua bên cạnh, Hồ Hiểu Đông phát hiện lái xe chính là chú út họ xa lắc kia của Trương Kỳ Kỳ. Anh ta nhìn sang Trương Kỳ Kỳ, phát hiện Trương Kỳ Kỳ đang nhìn quán cafe đối diện.
Đợi tiếng nổ động cơ vang xa Hồ Hiểu Đông mới nói: "Kỳ Kỳ, đi uống ly cà phê nhé!"
Trương Kỳ Kỳ lập tức hồi hồn, vội cười nói: "Không được, cha tớ ở nhà, tớ phải nhanh đi về!"
Ngồi ở trên xe taxi Hồ Hiểu Đông rốt cuộc lấy hết dũng khí mở miệng: "Kỳ Kỳ, tớ định mua xe, khu phía đông mấy ngày nay có triển lãm xe, cậu theo giúp tớ đi xem với?"
Anh ta nói chuyện, ánh mắt lại không dám nhìn Trương Kỳ Kỳ, mà là nhìn về phía trước.
Trương Kỳ Kỳ nở nụ cười: "Đối với xe phụ nữ cũng không có hứng thú, cậu hãy tìm anh nào đi xem cùng đi!"
Hồ Hiểu Đông cúi đầu, có chút không biết làm sao.
Đến ngã tư đường Chính Hòa, Trương Kỳ Kỳ xuống xe trước.
Hồ Hiểu Đông quay cửa kính xe xuống, thất vọng phất phất tay với cô.
Xe taxi nhanh chóng rời đi.
Trong nhà chỉ có cha Kỳ Kỳ ở nhà.
Trương Kỳ Kỳ bỏ túi xách tay vào trong tủ giày trong cánh cửa, vừa đổi giày, vừa hỏi ba ba: "Mẹ đâu rồi ba?"
Cha Kỳ Kỳ đang uống lấy trà xem tivi, thấy con gái trở về, vội vàng đứng dậy mở điều hòa: "Mẹ con đi cùng mẹ Tô Khả chơi mạt chược rồi!"
Ông vừa rót một chén trà đưa cho Trương Kỳ Kỳ: "Không nóng, vừa vặn có thể uống."
Trương Kỳ Kỳ nhận ly uống một hơi hết, rồi đưa ly cho ba ba, đi toilet rửa tay đi.
Kỳ Kỳ cha đuổi theo, đứng ở cửa hỏi: "Kỳ Kỳ, ở bên ngoài ăn no chưa? Ba nầu mì cho con nhé?"
Trương Kỳ Kỳ buổi tối luôn luôn không dám ăn nhiều, vội nói: "Không cần đâu ba."
Cha Kỳ Kỳ: "Ba dùng nước hầm tôm nấu mì đó!"
Trương Kỳ Kỳ nhớ canh tôm này vừa thơm vừa cay vừa tươi, không khỏi có chút do dự.
Cha Kỳ Kỳ không ngừng cố gắng: "Ba rỉa thịt tôm bỏ vào nồi, cải thìa cũng rửa sạch rồi!"
Trương Kỳ Kỳ: ". . . Mì ít thôi, cải thìa cũng một chút thôi."
"Được rồi!" cha Kỳ Kỳ thật vui vẻ đi vào phòng bếp. Ông cảm thấy con gái lần này trở về, hình như gầy đi không ít, phải bồi bổ cho tốt mới được.
Trương Kỳ Kỳ ngồi trên ghế sa lon ăn mì, cha Kỳ Kỳ ngồi ở một bên xem tivi uống trà, còn luôn luôn càu nhàu: "Kỳ Kỳ, con xem con gầy thành cái dạng gì rồi, phải ăn nhiều một chút. . ."
Trương Kỳ Kỳ: ". . ." cao1m71, nặng 55 kg, cô thực không cảm giác mình gầy.
Kênh CCTV4 đang chiếu đến khúc lên án công khai kẻ ác còn không chịu hối cải, cha Kỳ Kỳ xem rất là xúc động phẫn nộ, nói với Trương Kỳ Kỳ: "Cái tên này thật sự rất xấu xa, làm nhiều chuyện xấu như vậy còn không thừa nhận!"
Trương Kỳ Kỳ vừa ăn mì, vừa đi theo không ngớt lời phụ họa. Lý Thụy bây giờ đang được công ty nâng đỡ, khắp nơi đều đang nói về anh ta, TV, blog, diễn đàn. . . Khắp nơi đều là Lý Thụy , nhìn riết mà Trương Kỳ Kỳ nóng nảy muốn chết rồi, cho nên cô đi theo ba ba xem kênh CCTV không có Lý Thụy thật vui vẻ.
Đúng lúc này, di động Trương Kỳ Kỳ thả trên tủ giày vang lên.
Trương Kỳ Kỳ đứng dậy cầm túi xách tay lấy di động ra xem.
Là một dãy số lạ hoắc.
Trương Kỳ Kỳ cầm di động đi vào phòng ngủ, nhấn nút trả lời.
Giọng của đối phương rất quen, là người đại diện Tần Tùng Lâm của Lý Thụy . Anh ta nói ngay vào điểm chính: "Phu nhân Trương Kỳ Kỳ, tôi ở quán cafe ngay cửa tiểu khu nhà cô, có chuyện muốn nói với cô một chút."
Trương Kỳ Kỳ dừng một chút, trong giọng nói mang theo chút ít bất đắc dĩ: ". . . nhưng tôi bây giờ đang đi chơi với bạn ở khu đông ... "
"Thật ngại quá, tôi vừa mới thấy cô đi vào cổng tiểu khu." Tần Tùng Lâm tao nhã giọng nói cũng rất là tao nhã, rất ôn hòa mà tiết lộ Trương Kỳ Kỳ nói dối.
Trương Kỳ Kỳ: ". . . Chờ tôi năm phút."
Cô cầm di động đi vào toilet, nhìn trong gương thấy mình dường như cũng không tệ lắm, liền sửa sang tóc dài, thoa chút son nước liền đi ra ngoài.
Cha Kỳ Kỳ thấy Trương Kỳ Kỳ cầm xách tay muốn đi ra ngoài, hỏi vội: "Kỳ Kỳ, muộn như còn đi đâu đó?"
Trương Kỳ Kỳ vội vàng nói: "Bạn tìm con có việc gấp!"
Cô sợ ba ba hỏi nữa, như một cơn gió chạy ra ngoài.
Đã hơn chín giờ, trong quán cà phê chỉ có một vị khách, đúng là người đại diện Tần Tùng Lâm của Lý Thụy .
Trương Kỳ Kỳ chọn tách Cappuccino, sau đó nhìn Tần Tùng Lâm: "Có chuyện gì?" Cô và Lý Thụy chia tay rất rõ ràng, Tần Tùng Lâm tìm cô làm cái gì? Chẳng lẽ sợ cô nói ra chuyện Lý Thụy ?
Nghĩ tới đây, Trương Kỳ Kỳ rũ tầm mắt xuống.
Tần Tùng Lâm từ trong bao công văn màu đen cầm một phần văn kiện đặt trên bàn cà phê, nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt Trương Kỳ Kỳ: "Công ty muốn mời Trương nữ sĩ ký hiệp nghị."
Trương Kỳ Kỳ nghiêm túc xem hết văn bản, ngẩng đầu nhìn Tần Tùng Lâm: "Cho tôi 12 vạn, tôi liền ký." Dù sao đã chia tay rồi, cô liền không biết xấu hổ. Tần Tùng Lâm không đáp ứng cũng không sao, dù sacô chắc là sẽ không đem chuyện trước kia nói ra.
Tần Tùng Lâm không biết Lý Thụy đã lén lút cho Trương Kỳ Kỳ 30 vạn, cảm thấy Trương Kỳ Kỳ chào giá 12 vạn không đắt lắm, so với mong muốn của công ty thấp hơn nhiều.
Anh ta cũng không nhiều lời, nói thẳng: "Được."
Trương Kỳ Kỳ chăm chú nhìn Tần Tùng Lâm đối diện: "Hiện tại liền chuyển khoản, tôi nhận tin nhắn báo của ngân hàng liền ký tên." Dù sao cũng là 12 vạn, tim cô đập có chút nhanh.
Tần Tùng Lâm mặt không biểu tình nhìn cô: "Được."
Trương Kỳ Kỳ âm thầm thở dài một hơi.
Nửa giờ sau, Trương Kỳ Kỳ đi ra khỏi quán cafe, trong chi phiếu nhiều hơn 12 vạn.
lại qua vài ngày nữa, Trịnh thành mùa hạ hạn hán bắt đầu có mưa. Mưa cũng không lớn, trước mắt thì đã ngừng rồi, nhưng thời tiết đã mát mẻ chút ít.
Buổi sáng hôm nay Trương Kỳ Kỳ ở phòng bếp phía sau tiệm bánh mì Hương Mật làm bánh nhân đậu đỏ, thấy người khác đều đang bận rộn, liền tự mình bưng ra ngoài.
Cô vừa kéo cửa ra, liền thấy tiểu Huệ đang chọn mua bánh mì .
Tiểu Huệ ngẩng đầu nhìn thấy Trương Kỳ Kỳ mặc đồng phục màu trắng, ngẩn người mới nói: "Kỳ Kỳ?" Tuy rằng đầu gặp qua một lần, nhưng khuôn mặt xinh đẹp của Trương Kỳ Kỳ làm người khác không thể quên, tiểu Huệ đương nhiên nhớ rõ cô.
Trương Kỳ Kỳ cười cười, khẽ gật đầu, hết sức chuyên chú bỏ bánh nhân đậu đỏ vào trong tủ trưng bày.
Tiểu Huệ đi tới: "Những cái bánh nhân đậu đỏ này là cô tự tay làm?"
Trương Kỳ Kỳ khẽ gật đầu.
Tiểu Huệ liền dùng kẹp gắp mấy cái bánh nhân đậu đỏ để vào trong khay, vừa thấp giọng hỏi: "Còn có nào là cô làm?"
Trương Kỳ Kỳ có chút tò mò mà chỉ chỉ bánh trung thu bên cạnh: "Đây cũng là tôi làm."
Tiểu Huệ lại chọn một ít bánh trung thu.
Lúc Tiểu Huệ tính tiền, Trương Kỳ Kỳ đi qua nhìn thu ngân Lương Thục Hoa chịu trách nhiệm tính tiền, cười hỏi: "Tiểu Lương, đây là bạn tôi, có thể giảm giá theo giá hội viên hay không ?"
Lương Thục Hoa là một chị gái ngọt ngào, có quan hệ không tệ với Trương Kỳ Kỳ, liền nói ngay: "Được!"
Tiểu Huệ cười: "Cảm ơn chị Kỳ Kỳ !" Chỉ chớp mắt Trương Kỳ Kỳ liền từ "Kỳ Kỳ" biến thành "chị Kỳ Kỳ" rồi.
Cô ta hạ giọng giải thích với Trương Kỳ Kỳ: "Tô Khả không chịu ăn cơm sáng, tôi lấy về nói là tự tay cô làm, để dì Hoàng thử xem, xem Tô Khả có ăn hay không!"
Trương Kỳ Kỳ cười cười: "Tôi đi vào làm việc tiếp đây." Cô cảm thấy Tô Khả nếu nghe nói là cô làm, sợ là càng sẽ không ăn.
Sắp đến giờ tan tầm, mẹ Kỳ Kỳ gọi điện thoại tới, nói mẹ Tô Khả vừa rồi gọi điện thoại muốn xin số điện thoại của Trương Kỳ Kỳ.
Trương Kỳ Kỳ: ". . . mẹ ơi, mẹ có nói không?"
Mẹ Kỳ Kỳ: "Hắc hắc. . . Hắc hắc. . ." Ngộ nhỡ Hoàng Nhã Quyên là coi trọng Kỳ Kỳ? Bà cũng không nguyện bỏ qua cho một tia cơ hội đâu!
Vừa rửa tay thay xong quần áo, di động Trương Kỳ Kỳ liền vang lên.
"Kỳ Kỳ, dì là dì Hoàng đây!" mẹ Tô Khả đầu bên kia điện thoại cười rất hiền lành, rất nhanh đã nói rõ ý đồ gọi đến - - muốn mời Trương Kỳ Kỳ tới nhà làm bánh ngọt. Tô Khả không chịu ăn bánh ngọt tiểu Huệ mua về, nhưng lại đề nghị mẹ anh ta nhìn Trương Kỳ Kỳ ở trong nhà làm, như vậy anh ta mới yên tâm.
Trương Kỳ Kỳ lúc này đang đi trên đường, côvừa đi vừa nghe, cố ý khó xử nói: "Dì Hoàng, con cũng muốn đi, chỉ là việc làm thêm con vừa tìm . . ."
Mẹ Tô Khả liền nói ngay: "Không cần đi làm, chỉ cần Tô Khả ăn bánh bao con làm, dì trả tiền cho con theo giờ!" Tô Khả ngại tiểu Huệ làm cơm sáng khó ăn, cơm bên ngoài cũng không chịu ăn, hôm nay lại không có ăn sáng liền đi lên mỏ, bà có chút lo lắng.
Trương Kỳ Kỳ cùng mẹ Tô Khả xác định lương theo giờ, vừa giao hẹn buổi tối nhất đi Tô gia thử làm một lần, lúc này mới cúp điện thoại.
Trương Kỳ Kỳ vừa đi, vừa suy nghĩ như thế nào nói với cha mẹ chuyện mua nhà của hệ thống đường sắt.
Nhà này nếu mua cho anh trai làm phòng cưới, vậy cô phải cùng trong nhà nói điều kiện, miễn cho sau này xảy ra tranh chấp gia đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.