Chương 1: Trở lại Trịnh Thành
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
28/08/2020
Nhà mới trống rỗng nhưng rất sạch sẽ, ngay cả phòng khách cũng lót sàn gỗ.
Tuy rằng bày không ít lan điếu (1), nhưng Trương Kỳ Kỳ vẫn có thể nghe thấy một ít mùi của việc lắp đặt thiết bị lưu lại.
Trương Kỳ Kỳ im lặng ngồi trên trên ghế sofa trong phòng khách, cúi đầu nhìn sàn gỗ dưới chân.
Rương hành lý của cô đặt trên mặt thảm lót bên trong cửa chống trộm.
Mẹ Kỳ kỳ tính tình nóng nảy, trông thấy bộ dạng giày vò khốn khổ này của con gái cũng có chút sốt ruột, liền nói ngay: "Kỳ Kỳ à, anh trai con vẫn còn đi học, chúng ta mua căn hộ này là mượn hai mươi vạn của nhà Tô Khả, dựa vào chút tiền lương kia của ba và mẹ, sợ là đợi cho đến lúc về hưu cũng không đủ! Nếu như con đi giúp việc nhà Tô Khả, một tháng liền có 4800, một năm cũng gần sáu vạn rồi, cộng thêm tiền lương của ba con và mẹ, chúng ta hai năm là có thể trả hết số tiền kia!"
Nhà cô trước kia ở trong một căn phòng nhỏ gần đường ray, gian phòng nhỏ kia ở lầu cao không nói, hoàn cảnh cũng không tốt, chung quanh là chợ bán thức ăn, suốt ngày ồn ào nào nhiệt. Ba mẹ cô bán phòng cũ đi, gom góp rồi mượn thêm tiền của tên thổ hào nổi danh của tiểu khu bên cạnh mua một căn nhà cũ, đơn giản lắp đặt thiết bị liền dọn vào ở.
Trương Kỳ Kỳ nhíu hàng mi dày thanh tú của mình nhưng vẫn không nói gì. Mẹ nói thật dễ nghe, "Đi giúp việc nhà Tô Khả", còn không phải là đi làm bảo mẫu nhà Tô Khả? Nghĩ đến việc đi đến nhà Tô Khả làm bảo mẫu, trong lòng Trương Kỳ Kỳ liền không được tự nhiên. Tô Khả là chú út họ của chị dâu họ Hàn Nhã Kỳ cô, theo lý Trương Kỳ Kỳ còn phải đi theo chị dâu họ gọi Tô Khả bằng tuổi là "chú út họ". Cô và Tô Khả tiểu học và cấp hai đều là học cùng một lớp, còn là ngồi cùng bàn. Nhưng chuyện khi học cấp hai cô lại nhớ không nhiều, sau cấp 3 cũng chưa từng gặp lại Tô Khả, cho nên cảm thấy một chút cũng không quen.
"Tiền mỗi tháng Tô gia đưa cho con còn nhiều hơn tiền lương, sao con không muốn đi?" Mẹ Kỳ Kỳ vươn tay gõ đầu cô một cái, "Chẳng lẽ con còn thầm mến Tô Khả?" Lúc Trương Kỳ Kỳ học cấp hai có một đoạn thời gian thầm mến Tô Khả, tâm sự thiếu nữ viết ở trong nhật ký, bị mẹ của cô trộm thấy được.
Lịch sử đen tối của Trương Kỳ Kỳ bị mẹ vạch trần, khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ ửng, cô cảm thấy hai gò má nóng bừng, cúi đầu xuống cố gắng khống chế bản thân, cuối cùng vẫn là kiên trì chịu đựng: "Chuyện này sau này hãy nói."
Mẹ Kỳ Kỳ cười hì hì ngồi xuống kế con gái, hỏi: "Phòng con thuê ở Kyoto trả lại chưa? Chủ thuê nhà trả lại tiền thế chấp cho con hết chưa?"
Trương Kỳ Kỳ nhớ tới mình nguyên nhân vội vàng rời khỏi Kyoto, sắc mặt lập tức tái nhợt, rũ mắt xuống thấp giọng nói: "trả rồi." Cái mũi ê ẩm, trái tim từng đợt run rẩy, sau nửa ngày lại nói: "Chủ thuê nhà cũng trả lại tiền thế chấp cho con."
Mẹ Kỳ Kỳ đang vui vẻ vì con gái đồng ý quay về Trịnh Thành, không có chú ý tới tình trạng kỳ quái của con gái, cao hứng bừng bừng nói: "Con vừa trở về, trước nghỉ ngơi một chút, mẹ đi phòng bếp nấu nước pha trà cho con."
Trương Kỳ Kỳ "vâng" một tiếng.
Cô liền nghĩ tới Lý Thụy ở Kyoto xa xôi, nghĩ thầm: Trịnh Thành và Kyoto cách xa ngàn dặm, đời này sợ là sẽ không còn gặp lại Lý Thụy nữa rồi?
Nước mắt Trương Kỳ Kỳ vừa rơi xuống, cô lấy tay che kín khuôn mặt.
Mẹ Kỳ Kỳ đứng ở trước kệ bếp trong phòng bếp, vừa cầm ấm nước điện hứng nước, vừa lớn tiếng nói: "Kỳ Kỳ, cha của Tô Khả ông ấy hiện tại thế mà lại là ông chủ lớn, ở Tân Mật có mấy hầm mỏ, mấy ngày trước vừa mua cho Tô Khả một chiếc Ferrari, mua cho Tô Di chiếc Toyota chạy chơi đó."
Trương Kỳ Kỳ không lên tiếng.
Cô cảm thấy trái tim rất đau, đau đến mức sắp không thở nổi.
Phảng phất có chuông điện thoại di động vang lên, Trương Kỳ Kỳ đầu tiên là mờ mịt nhìn chung quanh, tiếp theo giật mình, vội vàng cầm túi xách đang đặt ở một bên lên, luống cuống tay chân mở ra, móc ra điện thoại di động.
Không có cuộc gọi đến.
Cô rời đi, Lý Thụy bây giờ có thể cùng người phụ nữ kia như hình với bóng, làm sao nhớ mà gọi điện thoại cho cô chứ?
Trương Kỳ Kỳ trong tay nắm chặt di động, chậm rãi dựa vào lưng sofa, đầu óc trống rỗng.
Giữa hè ẩm ướt gió nóng bức xuyên qua phòng ngủ phía nam, từ phòng cửa sổ khách phía bắc thổi tới. Trương Kỳ Kỳ trên người mặc váy trắng đơn giản, bởi vì đổ mồ hôi, váy dán ở trên người, ướt chèm nhẹp cực kỳ khó chịu.
Thời tiết như vậy vốn nên mở điều hòa, nhưng mẹ Kỳ Kỳ không nỡ bỏ tiền điện, cho nên máy lạnh trong phòng khách liền trở thành đồ trang trí.
Trương Kỳ Kỳ nhớ tới tấm chi phiếu trong túi xách. Là tiền chia tay Lý Thụy cho cô.
Tình yêu bắt đầu từ năm nhất, bốn năm đại học, công thêm ở Kyoto hai năm, từ Trương Kỳ Kỳ mười bảy tuổi, mãi cho đến Trương Kỳ Kỳ hai mươi ba tuổi, trọn vẹn thời gian sáu năm.
Sáu năm này cô cùng Lý Thụy từ Khai Thành đến Kinh Thành, vì kiếm tiền, buông tha cho việc nâng cao lên chuyên nghiệp, ở trong nhà hàng tiêu chuẩn làm người chuyên làm các món điểm tâm bằng bột mì, cùng Lý Thụy cùng một chỗ vất vả chống đỡ, trông mong Lý Thụy một ngày nào đó có thể nở mày nở mặt.
Lý Thụy rốt cuộc cũng có thể ngẩng cao đầu, thế nhưng anh ta lại nói "Kỳ Kỳ, chúng ta chia tay đi".
Sáu năm, kháng chiến đều sắp thắng lợi, nhưng cô lại nghe được Lý Thụy nói "Chúng ta chia tay đi"!
Trương Kỳ Kỳ không cảm thấy mình lãng phí thanh xuân ở trên người Lý Thụy , bởi vì Lý Thụy so với cô hấp dẫn hơn nhiều, cũng có tiền đồ hơn.
Cô nhìn chậu văn trúc xanh (2) đặt trên bàn trà, tìm niềm vui trong đau khổ mà nghĩ: có lẽ phải là cô cho Lý Thụy tiền chia tay mới đúng!
Dù sao đàn ông xinh đẹp hoạt bát như Lý Thụy ở bên cạnh cô hết sáu năm, đó cũng là thời gian tốt nhất của anh ta...
"Sao không xem tivi?" Mẹ Kỳ Kỳ đi tới, thuận tay cầm điều khiển từ xa mở TV lên.
Trên TV đang chiếu kịch truyền hình đỏ một góc trời, nhân vật nam chính cao gầy khôi ngô đang chăm chú nhìn nữ nhân vật chính, trong đôi mắt phượng xếch lên tràn đầy thâm tình không thay đổi.
Khuôn mặt Trương Kỳ Kỳ lập tức trở nên trắng bệch. Cô bay qua cầm lấy túi tay: "Mẹ, con ra mua một ít đồ ăn, buổi tối con nấu cơm!"
Mẹ Kỳ Kỳ gần đây đang mê ngôi sao nam gọi là Lý Thụy. Bà không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình TV, thuận miệng nói: "Đường Chính Hòa hướng đông có một siêu thị cả nhà vui vẻ, bên trong đồ ăn thông thường đều có."
Trương Kỳ Kỳ vội vàng thay giày đi ra.
Đường Chính Hòa là một con đường nhỏ chật hẹp, hai bên đường có đủ loại cửa hàng tinh phẩm, siêu thị, quán cafe và nhà hàng bánh ngọt đậm chất nước Pháp.
Trương Kỳ Kỳ chậm rãi đi ở lối đi bộ bên đường, vẫn đang suy nghĩ chết như thế nào mới không thống khổ.
Cô còn có một tia lý trí cuối cùng, biết mình nhất định phải dời sự chú ý, bằng không sợ là cô không sống nổi.
Cô nhìn dòng xe cộ trên đường Chính Hòa.
Một chiếc xe lại một chiếc xe xuất hiện ở trước mắt cô, vừa đi xa.
Hai mắt Trương Kỳ Kỳ bỗng nhiên chuyên chú, trái tim một hồi rung động - - đối diện xa xa chạy đến một chiếc Ferrari đen bóng!
Lúc Lý Thụy chia tay với cô chính là đang lái một chiếc Ferrari mới mua!
Trương Kỳ Kỳ còn nhớ lúc đó cô ngồi ở trong phòng ăn, hưng phấn hỏi Lý Thụy : "Anh mua xe lúc nào thế? Sao anh mua được Ferrari?" Cô chỉ biết logo của Ferrari, nhưng không rõ là Lý Thụy lái là của kiểu nào.
Thế nhưng Lý Thụy duỗi tay nắm chặt tay của cô, nói: "Kỳ Kỳ, chúng ta chia tay đi."
Trương Kỳ Kỳ nước mắt sớm chảy ra, cô nhìn chiếc Ferrari chạy kế bên này, tìm niềm vui trong đau khổ mà nghĩ: người có thể lái Ferrari bò như ốc sên, trước đây thật đúng là chưa từng thấy qua!
Điều khiển Ferrari là một thanh niên rất tuấn tú, anh ta liếc mắt nhìn cô gái chảy nước mắt đang nhìn mình ở ven đường, híp híp mắt, vừa nhìn, trên mặt hiện ra vẻ mặt như có điều suy nghĩ. Anh ta rũ mắt xuống nhẹ nhàng giẫm chân ga, chiếc Ferrari màu đen rất nhanh liền chạy xa.
Tuy rằng bày không ít lan điếu (1), nhưng Trương Kỳ Kỳ vẫn có thể nghe thấy một ít mùi của việc lắp đặt thiết bị lưu lại.
Trương Kỳ Kỳ im lặng ngồi trên trên ghế sofa trong phòng khách, cúi đầu nhìn sàn gỗ dưới chân.
Rương hành lý của cô đặt trên mặt thảm lót bên trong cửa chống trộm.
Mẹ Kỳ kỳ tính tình nóng nảy, trông thấy bộ dạng giày vò khốn khổ này của con gái cũng có chút sốt ruột, liền nói ngay: "Kỳ Kỳ à, anh trai con vẫn còn đi học, chúng ta mua căn hộ này là mượn hai mươi vạn của nhà Tô Khả, dựa vào chút tiền lương kia của ba và mẹ, sợ là đợi cho đến lúc về hưu cũng không đủ! Nếu như con đi giúp việc nhà Tô Khả, một tháng liền có 4800, một năm cũng gần sáu vạn rồi, cộng thêm tiền lương của ba con và mẹ, chúng ta hai năm là có thể trả hết số tiền kia!"
Nhà cô trước kia ở trong một căn phòng nhỏ gần đường ray, gian phòng nhỏ kia ở lầu cao không nói, hoàn cảnh cũng không tốt, chung quanh là chợ bán thức ăn, suốt ngày ồn ào nào nhiệt. Ba mẹ cô bán phòng cũ đi, gom góp rồi mượn thêm tiền của tên thổ hào nổi danh của tiểu khu bên cạnh mua một căn nhà cũ, đơn giản lắp đặt thiết bị liền dọn vào ở.
Trương Kỳ Kỳ nhíu hàng mi dày thanh tú của mình nhưng vẫn không nói gì. Mẹ nói thật dễ nghe, "Đi giúp việc nhà Tô Khả", còn không phải là đi làm bảo mẫu nhà Tô Khả? Nghĩ đến việc đi đến nhà Tô Khả làm bảo mẫu, trong lòng Trương Kỳ Kỳ liền không được tự nhiên. Tô Khả là chú út họ của chị dâu họ Hàn Nhã Kỳ cô, theo lý Trương Kỳ Kỳ còn phải đi theo chị dâu họ gọi Tô Khả bằng tuổi là "chú út họ". Cô và Tô Khả tiểu học và cấp hai đều là học cùng một lớp, còn là ngồi cùng bàn. Nhưng chuyện khi học cấp hai cô lại nhớ không nhiều, sau cấp 3 cũng chưa từng gặp lại Tô Khả, cho nên cảm thấy một chút cũng không quen.
"Tiền mỗi tháng Tô gia đưa cho con còn nhiều hơn tiền lương, sao con không muốn đi?" Mẹ Kỳ Kỳ vươn tay gõ đầu cô một cái, "Chẳng lẽ con còn thầm mến Tô Khả?" Lúc Trương Kỳ Kỳ học cấp hai có một đoạn thời gian thầm mến Tô Khả, tâm sự thiếu nữ viết ở trong nhật ký, bị mẹ của cô trộm thấy được.
Lịch sử đen tối của Trương Kỳ Kỳ bị mẹ vạch trần, khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ ửng, cô cảm thấy hai gò má nóng bừng, cúi đầu xuống cố gắng khống chế bản thân, cuối cùng vẫn là kiên trì chịu đựng: "Chuyện này sau này hãy nói."
Mẹ Kỳ Kỳ cười hì hì ngồi xuống kế con gái, hỏi: "Phòng con thuê ở Kyoto trả lại chưa? Chủ thuê nhà trả lại tiền thế chấp cho con hết chưa?"
Trương Kỳ Kỳ nhớ tới mình nguyên nhân vội vàng rời khỏi Kyoto, sắc mặt lập tức tái nhợt, rũ mắt xuống thấp giọng nói: "trả rồi." Cái mũi ê ẩm, trái tim từng đợt run rẩy, sau nửa ngày lại nói: "Chủ thuê nhà cũng trả lại tiền thế chấp cho con."
Mẹ Kỳ Kỳ đang vui vẻ vì con gái đồng ý quay về Trịnh Thành, không có chú ý tới tình trạng kỳ quái của con gái, cao hứng bừng bừng nói: "Con vừa trở về, trước nghỉ ngơi một chút, mẹ đi phòng bếp nấu nước pha trà cho con."
Trương Kỳ Kỳ "vâng" một tiếng.
Cô liền nghĩ tới Lý Thụy ở Kyoto xa xôi, nghĩ thầm: Trịnh Thành và Kyoto cách xa ngàn dặm, đời này sợ là sẽ không còn gặp lại Lý Thụy nữa rồi?
Nước mắt Trương Kỳ Kỳ vừa rơi xuống, cô lấy tay che kín khuôn mặt.
Mẹ Kỳ Kỳ đứng ở trước kệ bếp trong phòng bếp, vừa cầm ấm nước điện hứng nước, vừa lớn tiếng nói: "Kỳ Kỳ, cha của Tô Khả ông ấy hiện tại thế mà lại là ông chủ lớn, ở Tân Mật có mấy hầm mỏ, mấy ngày trước vừa mua cho Tô Khả một chiếc Ferrari, mua cho Tô Di chiếc Toyota chạy chơi đó."
Trương Kỳ Kỳ không lên tiếng.
Cô cảm thấy trái tim rất đau, đau đến mức sắp không thở nổi.
Phảng phất có chuông điện thoại di động vang lên, Trương Kỳ Kỳ đầu tiên là mờ mịt nhìn chung quanh, tiếp theo giật mình, vội vàng cầm túi xách đang đặt ở một bên lên, luống cuống tay chân mở ra, móc ra điện thoại di động.
Không có cuộc gọi đến.
Cô rời đi, Lý Thụy bây giờ có thể cùng người phụ nữ kia như hình với bóng, làm sao nhớ mà gọi điện thoại cho cô chứ?
Trương Kỳ Kỳ trong tay nắm chặt di động, chậm rãi dựa vào lưng sofa, đầu óc trống rỗng.
Giữa hè ẩm ướt gió nóng bức xuyên qua phòng ngủ phía nam, từ phòng cửa sổ khách phía bắc thổi tới. Trương Kỳ Kỳ trên người mặc váy trắng đơn giản, bởi vì đổ mồ hôi, váy dán ở trên người, ướt chèm nhẹp cực kỳ khó chịu.
Thời tiết như vậy vốn nên mở điều hòa, nhưng mẹ Kỳ Kỳ không nỡ bỏ tiền điện, cho nên máy lạnh trong phòng khách liền trở thành đồ trang trí.
Trương Kỳ Kỳ nhớ tới tấm chi phiếu trong túi xách. Là tiền chia tay Lý Thụy cho cô.
Tình yêu bắt đầu từ năm nhất, bốn năm đại học, công thêm ở Kyoto hai năm, từ Trương Kỳ Kỳ mười bảy tuổi, mãi cho đến Trương Kỳ Kỳ hai mươi ba tuổi, trọn vẹn thời gian sáu năm.
Sáu năm này cô cùng Lý Thụy từ Khai Thành đến Kinh Thành, vì kiếm tiền, buông tha cho việc nâng cao lên chuyên nghiệp, ở trong nhà hàng tiêu chuẩn làm người chuyên làm các món điểm tâm bằng bột mì, cùng Lý Thụy cùng một chỗ vất vả chống đỡ, trông mong Lý Thụy một ngày nào đó có thể nở mày nở mặt.
Lý Thụy rốt cuộc cũng có thể ngẩng cao đầu, thế nhưng anh ta lại nói "Kỳ Kỳ, chúng ta chia tay đi".
Sáu năm, kháng chiến đều sắp thắng lợi, nhưng cô lại nghe được Lý Thụy nói "Chúng ta chia tay đi"!
Trương Kỳ Kỳ không cảm thấy mình lãng phí thanh xuân ở trên người Lý Thụy , bởi vì Lý Thụy so với cô hấp dẫn hơn nhiều, cũng có tiền đồ hơn.
Cô nhìn chậu văn trúc xanh (2) đặt trên bàn trà, tìm niềm vui trong đau khổ mà nghĩ: có lẽ phải là cô cho Lý Thụy tiền chia tay mới đúng!
Dù sao đàn ông xinh đẹp hoạt bát như Lý Thụy ở bên cạnh cô hết sáu năm, đó cũng là thời gian tốt nhất của anh ta...
"Sao không xem tivi?" Mẹ Kỳ Kỳ đi tới, thuận tay cầm điều khiển từ xa mở TV lên.
Trên TV đang chiếu kịch truyền hình đỏ một góc trời, nhân vật nam chính cao gầy khôi ngô đang chăm chú nhìn nữ nhân vật chính, trong đôi mắt phượng xếch lên tràn đầy thâm tình không thay đổi.
Khuôn mặt Trương Kỳ Kỳ lập tức trở nên trắng bệch. Cô bay qua cầm lấy túi tay: "Mẹ, con ra mua một ít đồ ăn, buổi tối con nấu cơm!"
Mẹ Kỳ Kỳ gần đây đang mê ngôi sao nam gọi là Lý Thụy. Bà không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình TV, thuận miệng nói: "Đường Chính Hòa hướng đông có một siêu thị cả nhà vui vẻ, bên trong đồ ăn thông thường đều có."
Trương Kỳ Kỳ vội vàng thay giày đi ra.
Đường Chính Hòa là một con đường nhỏ chật hẹp, hai bên đường có đủ loại cửa hàng tinh phẩm, siêu thị, quán cafe và nhà hàng bánh ngọt đậm chất nước Pháp.
Trương Kỳ Kỳ chậm rãi đi ở lối đi bộ bên đường, vẫn đang suy nghĩ chết như thế nào mới không thống khổ.
Cô còn có một tia lý trí cuối cùng, biết mình nhất định phải dời sự chú ý, bằng không sợ là cô không sống nổi.
Cô nhìn dòng xe cộ trên đường Chính Hòa.
Một chiếc xe lại một chiếc xe xuất hiện ở trước mắt cô, vừa đi xa.
Hai mắt Trương Kỳ Kỳ bỗng nhiên chuyên chú, trái tim một hồi rung động - - đối diện xa xa chạy đến một chiếc Ferrari đen bóng!
Lúc Lý Thụy chia tay với cô chính là đang lái một chiếc Ferrari mới mua!
Trương Kỳ Kỳ còn nhớ lúc đó cô ngồi ở trong phòng ăn, hưng phấn hỏi Lý Thụy : "Anh mua xe lúc nào thế? Sao anh mua được Ferrari?" Cô chỉ biết logo của Ferrari, nhưng không rõ là Lý Thụy lái là của kiểu nào.
Thế nhưng Lý Thụy duỗi tay nắm chặt tay của cô, nói: "Kỳ Kỳ, chúng ta chia tay đi."
Trương Kỳ Kỳ nước mắt sớm chảy ra, cô nhìn chiếc Ferrari chạy kế bên này, tìm niềm vui trong đau khổ mà nghĩ: người có thể lái Ferrari bò như ốc sên, trước đây thật đúng là chưa từng thấy qua!
Điều khiển Ferrari là một thanh niên rất tuấn tú, anh ta liếc mắt nhìn cô gái chảy nước mắt đang nhìn mình ở ven đường, híp híp mắt, vừa nhìn, trên mặt hiện ra vẻ mặt như có điều suy nghĩ. Anh ta rũ mắt xuống nhẹ nhàng giẫm chân ga, chiếc Ferrari màu đen rất nhanh liền chạy xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.