Chương 2: Vạch trần miệng vết thương
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
28/08/2020
Trương Kỳ Kỳ biết đối phương sợ là xem cô như bệnh tâm thần rồi, không khỏi cảm thấy xấu hổ, vội vàng đi thẳng về phía trước.
Từ trong siêu thị mua đồ ăn đi ra, cô trên đường đi về nhà, bỗng thấy thắc mắc: mẹ luôn luôn sĩ diện tại sao lại vội vã thúc giục cô trở về như vậy? Còn muốn cô đi nhà Tô Khả giúp việc?
Trương Kỳ Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, trong lòng liền có một chủ ý.
Về đến nhà, sau khi bỏ đồ ăn vào trong phòng bếp, Trương Kỳ Kỳ rửa tay, nhận chén trà từ trong tay mẹ mình, uống một ngụm, lúc này mới hỏi: "Mẹ, trong nhà thật sự nợ nhà Tô Khả hai mươi vạn sao?"
Mẹ Kỳ Kỳ mở trừng hai mắt, vẻ mặt chân thành: "Thật sự!"
Trương Kỳ Kỳ liếc mẹ mình, nói: "Mẹ, con cho mẹ hai mươi vạn, mẹ trước trả khoản nợ này đi, con không muốn đi Tô gia giúp việc đâu."
"Không được, con phải đi Tô gia!" Mẹ Kỳ Kỳ lập tức liền nóng nảy.
Trương Kỳ Kỳ thấy bà mẹ luôn yêu tiền của mình chỉ để tâm tới việc mình từ chối đến Tô Gia mà không phải ở chỗ mình có thể lập tức đưa ra 20 vạn, trong lòng nhất thời hiểu rõ - - mẹ đây là ngụy trang cho mình đi thân cận.
Cô một hơi uống cạn sạch chén trà, sau đó nói: "Dù sao thì con cũng không đi!"
Mẹ Kỳ Kỳ thấy con gái không phải không đáp ứng, đành phải sử chiêu buồn bã, kéo Trương Kỳ Kỳ ngồi xuống trên ghế sofa, vẻ mặt chân thành: "Mẹ Tô Khả nghe nói con muốn quay về Trịnh thành phát triển, lại nghe nói con có chứng nhận đầu bếp, còn có chứng nhận làm điểm tâm bằng bột mì, liền muốn - - "
"Nghe nói?" Trương Kỳ Kỳ nhìn mẹ, nhướng lông mi lên.
Mẹ Kỳ kỳ lúng túng cực kỳ, xoa xoa đôi bàn tay, nói: ". . . Là mẹ ở trước mặt bà ấy khoác lác. . ." Tô gia rất có tiền, bà vẫn muốn tác hợp cho con gái và Tô Khả, cho nên ở tiệc đầy tháng cháu trai của con trai Trương Binh Binh, ở trước mặt mẹ Tô Khả Hoàng Nhã Quyên khoe khoang con gái một phen, ai biết mẹ Tô Khả bị thân thích nịnh nọt đã quen, lập tức liền muốn Kỳ Kỳ đi nhà bà ấy hỗ trợ. Mẹ Kỳ Kỳ nịnh bợ bà đã quen, đâm lao phải theo lao đành phải đáp ứng.
Nghe mẹ giải thích xong, Trương Kỳ Kỳ suy nghĩ một chút: "Mẹ dẫn con đi gặp dì Hoàng đi, để con giải thích."
Mẹ Kỳ Kỳ thấy con gái nguyện ý ra mặt giúp mình thu dọn tàn cuộc, tự nhiên vui vẻ, lập tức đáp ứng, rồi lại cải chính: "Kỳ Kỳ, gặp mặt không nên gọi dì 'Hoàng" theo chị dâu họ con gọi 'bà mợ'!"
Trương Kỳ Kỳ đầu đầy xám xịt đồng ý.
Thấy mẹ đã bị mình thuyết phục, Trương Kỳ Kỳ liền đi phòng bếp làm cơm tối.
Lúc Trương Kỳ Kỳ thái thịt, mẹ Kỳ Kỳ bỗng nhiên đẩy cửa phòng bếp kéo đi vào: "Kỳ Kỳ, con ở đâu có hai mươi vạn?"
Thấy mẹ mình chậm hiểu như thế, Trương Kỳ Kỳ không khỏi mỉm cười.
Cô vừa cẩn thận từng li từng tí cắt ớt xanh, vừa mặt không chút thay đổi nói: "Con lừa mẹ đó." Thật ra lúc chia tay Lý Thụy trong thẻ của cô có 30 vạn.
Khuôn mặt vốn kích động của mẹ Kỳ Kỳ lập tức ỉu xìu xuống xuống: "Ôi, nếu có 12 vạn thì tốt rồi!"
Trương Kỳ Kỳ thuận miệng hỏi: "Vì sao?"
Mẹ Kỳ Kỳ hơi có chút rầu rĩ: "Anh con sang năm sẽ tốt nghiệp, Tiểu Trân nói muốn chúng ta mua nhà mới bằng lòng kết hôn, vừa vặn đơn vị của ba con ở Bắc Hoàn xây xong nhà, chỉ 4000 một mét vuông, 100 mét vuông chỉ bốn mươi vạn, nếu có 12 vạn đặt cọc là có thể mua cho anh con và Tiểu Trân làm phòng cưới rồi." Tiểu Trân là bạn gái của Trương Lâm Lâm anh trai Trương Kỳ Kỳ, tên là tiền Tiểu Trân.
Trương Kỳ Kỳ nhìn mẹ, không nói gì. Cả tỉnh H đều trọng nam khinh nữ, nhà cô đặc biệt nghiêm trọng, mẹ nói gần nói xa phụng dưỡng cha mẹ hiếu thuận cha mẹ là cô phải làm, nhưng tài sản trong nhà tương lai đều là của anh trai ca ca. Cô có lòng lấy tiền giúp đỡ trong nhà, rồi lại có chút không cam lòng.
Thấy con gái không lên tiếng, mẹ Kỳ Kỳ lại hỏi một câu: "Con thật sự chia tay Lý Thụy ?" con gái vì Lý Thụy , đại mỹ nữ tốt nghiệp khoa quảng điện lại đi theo Lý Thụy đến Kyoto làm chuyên gia làm điểm tâm bằng bột mì, ai biết cuối cùng cũng chia tay. Kỳ Kỳ nói chuyện yêu đương đã nhiều năm, bà còn chưa gặp qua Lý Thụy , chỉ biết là bạn học đại học Khai Thành với Kỳ Kỳ, tốt nghiệp khoa võ thuật, sau đó đóng vai phụ làm thế thân cho điện ảnh TV.
Bà đang suy nghĩ suy tư, chợt nghe "Hí...iiiiii" một tiếng, lúc này mới phát hiện tay của con gái bị dao cắt một miếng, máu cũng chảy ra.
Cuối cùng cơm tối vẫn là mẹ Kỳ Kỳ làm.
Một nhà ba người ở phòng ăn ăn cơm.
Trương Kỳ Kỳ vừa gắp một miếng cà muốn ăn, chợt nghe mẹ nói: "Kỳ Kỳ à, chia tay thì chia tay, con cũng hai mươi ba tuổi rồi, Lý Thụy chính là cả đời làm diễn viên mặc áo vằn, ở Kyoto cũng mua không nổi nhà cũng không kết hôn. Con tạm thời ở nhà đi, mẹ đã nhờ mấy đồng nghiệp rồi, qua mấy ngày nữa con bắt đầu xem mắt đi!"
Trương Kỳ Kỳ lập tức một chút khẩu vị cũng không có.
Cha Kỳ Kỳ thấy thế, vội vàng ở dưới bàn cơm đá mẹ Kỳ Kỳ, lạinhìn mẹ Kỳ Kỳ nháy mắt ra hiệu một cái.
Mẹ Kỳ Kỳ lập tức không dám nói nữa - - con gái vừa thất tình, không thể đâm vào miệng vết thương của cô nữa.
Bởi vì Tô gia ở Cẩm Tú viên bên cạnh , cho nên dùng cơm tối xong,mẹ Kỳ Kỳ và Trương Kỳ Kỳ liền đi bộ tơi Tô gia.
Lúc bước vào cổng bởi vì bảo vệ biết mẹ Kỳ Kỳ, liền rất thuận lợi đi vào.
Cẩm Tú viên là một cư xá phi thường xinh đẹp, giữa hoàng hôn từng tòa nhà nhỏ màu trắng thấp thoáng bên trong rừng cây xanh biếc, gió nhẹ thổi qua suối phun nước lớn phía trước, mang đến cảm giác mát mẻ dễ chịu.
Trương Kỳ Kỳ có chút gấp gáp, bước chân đi rất nhanh.
Mẹ Kỳ Kỳ theo ở phía sau nhưng không vội chút nào, mà là cười híp mắt thưởng thức chân dài trắng như tuyết của con gái.
Trương Kỳ Kỳ cao giống ba của cô, người cao 1m71 giữa các nữ sinh là được cho cao gầy rồi, dáng người cao lớn lên lại xinh đẹp, bằng không cũng sẽ không thi đậu khoa quảng điện đại học Khai Thành.
Mẹ Kỳ Kỳ nhìn bóng lưng Trương Kỳ Kỳ, nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết mày đen nhánh của con gái, suy nghĩ thấy người sang bắt quàng làm họ lại lén lút dâm chồi.
Sau khi Trương Kỳ Kỳ đi qua suối phun phát hiện mẹ không theo kịp, liền đứng ở bên cạnh suối phun chờ. Cô chỉ biết nhà Tô Khả ở ngoại ô phía tây, chứ không biết ở tiểu khu này Tô gia là nhà nào.
Nhìn thân thể mập mạp của mẹ mình đong đưa đi tới, Trương Kỳ Kỳ không khỏi có chút chua xót, giọng nói cũng ôn nhu không ít: "mẹ, con ở chỗ này!"
Mẹ Kỳ Kỳ nhanh bước chân đi tới, cười nói: "Qua suối phun tiếp tục đi lên phía trước, Tô gia là nhà thứ sáu hàng thứ hai bên tay trái, trong sân có một đình nghỉ mát màu trắng ."
Trương Kỳ Kỳ theo mẹ quẹo trái phía bên trái, sau đó dọc theo con đường bằng phẳng rộng rãi lót đá xanh ở hướng tây. Cô nhìn biệt thự ven đường đều giống nhau như đúc, trên bãi cỏ ngoài cửa chạm trổ cũng có một cái đèn đường phong cách Âu Châu, toả ra ánh sáng mờ nhạt; trong sân đều là dùng song sắt vây quanh, phía trên bò đầy dây leo không biết tên, hình như là Sắc Vi, vừa hình như là cây kim ngân; mà biệt thự chủ thể là một nhà nhỏ bốn tầng màu trắng, trên tầng cao nhất hình như là vườn hoa sân thượng.
Mẹ Kỳ Kỳ đi đến cửa nhà thứ sáu bên trái, vươn tay ấn chuông cửa.
Rất nhanh liền có một người phụ nữ trẻ mặc đầm màu đen xuất hiện ở đầu bậc thang lầu hai, cô ta nhìn về phía cửa chính nhìn quanh một cái, lớn tiếng nói: " là dì Đinh phải không?"
Mẹ Kỳ Kỳ cách cửa sắt cười te tét: "Tiểu Huệ, Là tôi! Tôi gọi điện hẹn rồi!"
Cổng từ từ mở ra, mẹ Kỳ Kỳ lặng lẽ kéo Trương Kỳ Kỳ, vừa đi vào bên trong, vừa nói: "Tiểu Huệ là bảo mẫu của Tô gia ."
Trương Kỳ Kỳ không khỏi sững sờ: có bảo mẫu còn muốn cô tới hỗ trợ?
Mẹ Kỳ Kỳ mang theo Trương Kỳ Kỳ đi dọc theo hoa thang hoa văn chạm trổ tinh xảo ở phía tây lên lầu hai.
Người gọi là bảo mẫu tiểu Huệ kia đứng bên trong cửa, nói câu "dì Hoàng đang chờ ở bên trong", liền nghiêng người bảo mẹ Kỳ Kỳ ma ma và Trương Kỳ Kỳ.
Lúc thấy Trương Kỳ Kỳ, tiểu Huệ không khỏi hít một hơi, đại khái là không nghĩ tới như vậy mẹ bình thường thế kia lại có con gái xinh đẹp như vậy.
Trương Kỳ Kỳ từ khi lên trường cấp 3 nẩy nở liền quen với các loại biểu tình kinh diễm, cho nên mặt không thay đổi theo mẹ đi vào cửa trước.
Vừa vào cửa một cỗ hơi lạnh ngấm ngầm đánh úp tới, Trương Kỳ Kỳ mặc chính là quần liền màu đen, không khỏi run cả người.
Mẹ Kỳ Kỳ quen thuộc từ trong tủ giày lấy đôi dép lê đưa cho Trương Kỳ Kỳ, mình cũng lấy một đôi dép lê xoay người thay đổi.
Tiểu Huệ kéo cửa đẩy ra, ra hiệu mẹ con Trương gia đi vào.
Trương Kỳ Kỳ nhìn mẹ mình, thấy trên mặt mẹ mình tất cả đều là nụ cười, trong lòng không khỏi chua xót, mím môi theo mẹ tiến vào.
Hướng vào trong là một phòng khách hoa lệ màu tím nhạt, đèn treo sáng chói hoa lệ phía dưới là một bộ ghế sô pha màu tím nhạt, ngồi phía trên là một người phụ nữ trung niên da thịt trắng ngần dáng người yểu điệu. Thấy Trương Kỳ Kỳ và mẹ Kỳ Kỳ đi vào, bà ta vẫn lười biếng ngồi trên ở trên ghế sofa, cũng không có ý định đứng dậy chào hỏi khách khứa.
Mẹ Kỳ Kỳ cười dịu dàng nói: "Bà mợ, tôi mang Kỳ Kỳ tới thăm bà!" Mẹ Tô Khả là bà mợ của của chị dâu họ Trương Kỳ Kỳ, Trương Kỳ Kỳ theo chị dâu họ mà xưng hô, tự nhiên là phải gọi mẹ Tô Khả là "bà mợ".
Trương Kỳ Kỳ mỉm cười lên tiếng chào, lấy ra hộp điểm tâm tinh xảo cầm ở trong tay: "Dì Hoàng, đây là điểm tâm con tự tay làm cho dì."
Cô đặt hộp điểm tâm ở trên bàn trà phía trước mẹ Tô Khả, theo mẹ ngồi xuống.
Hàng lông mi dài tinh tế của mẹ Tô Khả nhíu nhìu: "Con đã đã tìm được việc làm?"
"Vâng, là cửa hàng bánh ngọt" Trương Kỳ Kỳ gật đầu cười, "Lúc con ở Kyoto có liên lạc qua, ở nhà nghỉ hai ngày liền đi làm."
Trên mặt mẹ Tô Khả lúc này mới lộ ra chút ý cười, giống như buông lỏng mà thả lỏng thở một hơi: "Tìm được công việc thì làm cho tốt."
Thấy mẹ Kỳ Kỳ và mẹ Tô Khả bát quái qua bà con thân thích, Trương Kỳ Kỳ liền mỉm cười lắng nghe, cũng không xen vào. Trương gia trước kia thuộc Thành Trung thôn ngoại ô phía tây, ngoại trừ ba cô bởi vì đi làm ở ngành đường sắt, hộ khẩu trước kia liền tách ra, thân thích còn lại bởi vì dời đi nơi khác hoặc ít nhiều đều phát tài, không ít thân thích lại bắt đầu việc buôn bán, ôm công trình cao tốc, kênh đào công trình, mở mỏ than, mở quán những thứ này đều có, cho nên thân thích có rất nhiều thổ hào có tiền.
Người một khi có tiền liền muốn kiếm chuyện, hiện tại mẹ Kỳ Kỳ và mẹ Tô Khả nói chính là thân thích chung của Tô gia và Trương gia bác cả của Trương Kỳ Kỳ Trương Thuận Đông. Trương Thuận Đông bao nuôi một thiếu nữ mười bảy tuổi, kết quả gần đây Tiểu Tam mang thai, không muốn ồn ào tuyên bố chính thức.
Trương Kỳ Kỳ đang tập trung nghe tám, lại thấy tiểu Huệ vội vàng đi ra.
Cũng không lâu lắm, cửa phòng khách bị kéo ra, Trương Kỳ Kỳ vừa nhìn sang, liền thấy một thanh niên tuấn tú dáng người cao gầy đi vào.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Sau khi chớp mắt một cái Trương Kỳ Kỳ mặt không thay đổi dời đi ánh mắt. Mắt người này thật xinh đẹp, đen kịt, rất thanh tịnh. Nhưng ánh mắt của anh ta mặc dù xinh đẹp, nhưng cũng không thấy đẹp hơn Lý Thụy bao nhiêu.
Người thanh niên tuấn tú lại nhìn chằm chằm vào Trương Kỳ Kỳ đang nhìn thoáng qua, dường như nhớ ra cái gì đó, lông mày cau rậm cau lại, nhìn mẹ Tô Khả: "Mẹ, không phải con nói không cần đặc biệt mời người nấu cơm sao?"
Anh ta nhìn Trương Kỳ Kỳ, khóe môi nhếch lên cười nhạt một cái: "Trương Kỳ Kỳ, cho dù chứng nhận làm điểm tâm bằng bột mì của cô là thật, chứng nhận đầu bếp sợ là giả a?" Anh ta vẫn nhớ bộ dạng Trương Kỳ Kỳ, lúc chạng vạng đã ở trên đường gặp qua một lần rồi, chỉ có điều anh ta nhận ra Trương Kỳ Kỳ, Trương Kỳ Kỳ vẫn không nhận ra anh ta. Hơn nữa vừa rồi khi anh ta đi vào Trương Kỳ Kỳ vẫn không nhận ra anh ta.
Chứng nhận làm điểm tâm bằng bột mì của Trương Kỳ Kỳ là mình thi được, chứng nhận đầu bếp đúng là Lý Thụy tìm người giúp cô lo liệu, cô mỉm cười, đang định giải thích, mẹ Tô Khả vội nói: "Ngoan, tiểu Khả, mẹ đều nghe theo con, con nói không mời sẽ không mời!"
Tô Khả nhìn cũng không nhìn người trong phòng khách, trực tiếp đi vào.
Trương Kỳ Kỳ biết đây chính là Tô Khả, không khỏi có chút kỳ quái. Tô Khả tiểu học cấp hai đều ngồi cùng bàn với cô, cô nhớ rõ khi đó vóc dáng Tô Khả còn không có cao bằng cô, gầy teo, da thịt trắng nõn ngũ quan tinh xảo, lông mi rất dài, đôi mắt đen lúng liếng, tóc vừa đen vừa mềm rũ xuống, so với bé gái còn đẹp hơn, sao trưởng thành lại cao cao to to không có đáng yêu như khi còn bé thế ?
Từ trong siêu thị mua đồ ăn đi ra, cô trên đường đi về nhà, bỗng thấy thắc mắc: mẹ luôn luôn sĩ diện tại sao lại vội vã thúc giục cô trở về như vậy? Còn muốn cô đi nhà Tô Khả giúp việc?
Trương Kỳ Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, trong lòng liền có một chủ ý.
Về đến nhà, sau khi bỏ đồ ăn vào trong phòng bếp, Trương Kỳ Kỳ rửa tay, nhận chén trà từ trong tay mẹ mình, uống một ngụm, lúc này mới hỏi: "Mẹ, trong nhà thật sự nợ nhà Tô Khả hai mươi vạn sao?"
Mẹ Kỳ Kỳ mở trừng hai mắt, vẻ mặt chân thành: "Thật sự!"
Trương Kỳ Kỳ liếc mẹ mình, nói: "Mẹ, con cho mẹ hai mươi vạn, mẹ trước trả khoản nợ này đi, con không muốn đi Tô gia giúp việc đâu."
"Không được, con phải đi Tô gia!" Mẹ Kỳ Kỳ lập tức liền nóng nảy.
Trương Kỳ Kỳ thấy bà mẹ luôn yêu tiền của mình chỉ để tâm tới việc mình từ chối đến Tô Gia mà không phải ở chỗ mình có thể lập tức đưa ra 20 vạn, trong lòng nhất thời hiểu rõ - - mẹ đây là ngụy trang cho mình đi thân cận.
Cô một hơi uống cạn sạch chén trà, sau đó nói: "Dù sao thì con cũng không đi!"
Mẹ Kỳ Kỳ thấy con gái không phải không đáp ứng, đành phải sử chiêu buồn bã, kéo Trương Kỳ Kỳ ngồi xuống trên ghế sofa, vẻ mặt chân thành: "Mẹ Tô Khả nghe nói con muốn quay về Trịnh thành phát triển, lại nghe nói con có chứng nhận đầu bếp, còn có chứng nhận làm điểm tâm bằng bột mì, liền muốn - - "
"Nghe nói?" Trương Kỳ Kỳ nhìn mẹ, nhướng lông mi lên.
Mẹ Kỳ kỳ lúng túng cực kỳ, xoa xoa đôi bàn tay, nói: ". . . Là mẹ ở trước mặt bà ấy khoác lác. . ." Tô gia rất có tiền, bà vẫn muốn tác hợp cho con gái và Tô Khả, cho nên ở tiệc đầy tháng cháu trai của con trai Trương Binh Binh, ở trước mặt mẹ Tô Khả Hoàng Nhã Quyên khoe khoang con gái một phen, ai biết mẹ Tô Khả bị thân thích nịnh nọt đã quen, lập tức liền muốn Kỳ Kỳ đi nhà bà ấy hỗ trợ. Mẹ Kỳ Kỳ nịnh bợ bà đã quen, đâm lao phải theo lao đành phải đáp ứng.
Nghe mẹ giải thích xong, Trương Kỳ Kỳ suy nghĩ một chút: "Mẹ dẫn con đi gặp dì Hoàng đi, để con giải thích."
Mẹ Kỳ Kỳ thấy con gái nguyện ý ra mặt giúp mình thu dọn tàn cuộc, tự nhiên vui vẻ, lập tức đáp ứng, rồi lại cải chính: "Kỳ Kỳ, gặp mặt không nên gọi dì 'Hoàng" theo chị dâu họ con gọi 'bà mợ'!"
Trương Kỳ Kỳ đầu đầy xám xịt đồng ý.
Thấy mẹ đã bị mình thuyết phục, Trương Kỳ Kỳ liền đi phòng bếp làm cơm tối.
Lúc Trương Kỳ Kỳ thái thịt, mẹ Kỳ Kỳ bỗng nhiên đẩy cửa phòng bếp kéo đi vào: "Kỳ Kỳ, con ở đâu có hai mươi vạn?"
Thấy mẹ mình chậm hiểu như thế, Trương Kỳ Kỳ không khỏi mỉm cười.
Cô vừa cẩn thận từng li từng tí cắt ớt xanh, vừa mặt không chút thay đổi nói: "Con lừa mẹ đó." Thật ra lúc chia tay Lý Thụy trong thẻ của cô có 30 vạn.
Khuôn mặt vốn kích động của mẹ Kỳ Kỳ lập tức ỉu xìu xuống xuống: "Ôi, nếu có 12 vạn thì tốt rồi!"
Trương Kỳ Kỳ thuận miệng hỏi: "Vì sao?"
Mẹ Kỳ Kỳ hơi có chút rầu rĩ: "Anh con sang năm sẽ tốt nghiệp, Tiểu Trân nói muốn chúng ta mua nhà mới bằng lòng kết hôn, vừa vặn đơn vị của ba con ở Bắc Hoàn xây xong nhà, chỉ 4000 một mét vuông, 100 mét vuông chỉ bốn mươi vạn, nếu có 12 vạn đặt cọc là có thể mua cho anh con và Tiểu Trân làm phòng cưới rồi." Tiểu Trân là bạn gái của Trương Lâm Lâm anh trai Trương Kỳ Kỳ, tên là tiền Tiểu Trân.
Trương Kỳ Kỳ nhìn mẹ, không nói gì. Cả tỉnh H đều trọng nam khinh nữ, nhà cô đặc biệt nghiêm trọng, mẹ nói gần nói xa phụng dưỡng cha mẹ hiếu thuận cha mẹ là cô phải làm, nhưng tài sản trong nhà tương lai đều là của anh trai ca ca. Cô có lòng lấy tiền giúp đỡ trong nhà, rồi lại có chút không cam lòng.
Thấy con gái không lên tiếng, mẹ Kỳ Kỳ lại hỏi một câu: "Con thật sự chia tay Lý Thụy ?" con gái vì Lý Thụy , đại mỹ nữ tốt nghiệp khoa quảng điện lại đi theo Lý Thụy đến Kyoto làm chuyên gia làm điểm tâm bằng bột mì, ai biết cuối cùng cũng chia tay. Kỳ Kỳ nói chuyện yêu đương đã nhiều năm, bà còn chưa gặp qua Lý Thụy , chỉ biết là bạn học đại học Khai Thành với Kỳ Kỳ, tốt nghiệp khoa võ thuật, sau đó đóng vai phụ làm thế thân cho điện ảnh TV.
Bà đang suy nghĩ suy tư, chợt nghe "Hí...iiiiii" một tiếng, lúc này mới phát hiện tay của con gái bị dao cắt một miếng, máu cũng chảy ra.
Cuối cùng cơm tối vẫn là mẹ Kỳ Kỳ làm.
Một nhà ba người ở phòng ăn ăn cơm.
Trương Kỳ Kỳ vừa gắp một miếng cà muốn ăn, chợt nghe mẹ nói: "Kỳ Kỳ à, chia tay thì chia tay, con cũng hai mươi ba tuổi rồi, Lý Thụy chính là cả đời làm diễn viên mặc áo vằn, ở Kyoto cũng mua không nổi nhà cũng không kết hôn. Con tạm thời ở nhà đi, mẹ đã nhờ mấy đồng nghiệp rồi, qua mấy ngày nữa con bắt đầu xem mắt đi!"
Trương Kỳ Kỳ lập tức một chút khẩu vị cũng không có.
Cha Kỳ Kỳ thấy thế, vội vàng ở dưới bàn cơm đá mẹ Kỳ Kỳ, lạinhìn mẹ Kỳ Kỳ nháy mắt ra hiệu một cái.
Mẹ Kỳ Kỳ lập tức không dám nói nữa - - con gái vừa thất tình, không thể đâm vào miệng vết thương của cô nữa.
Bởi vì Tô gia ở Cẩm Tú viên bên cạnh , cho nên dùng cơm tối xong,mẹ Kỳ Kỳ và Trương Kỳ Kỳ liền đi bộ tơi Tô gia.
Lúc bước vào cổng bởi vì bảo vệ biết mẹ Kỳ Kỳ, liền rất thuận lợi đi vào.
Cẩm Tú viên là một cư xá phi thường xinh đẹp, giữa hoàng hôn từng tòa nhà nhỏ màu trắng thấp thoáng bên trong rừng cây xanh biếc, gió nhẹ thổi qua suối phun nước lớn phía trước, mang đến cảm giác mát mẻ dễ chịu.
Trương Kỳ Kỳ có chút gấp gáp, bước chân đi rất nhanh.
Mẹ Kỳ Kỳ theo ở phía sau nhưng không vội chút nào, mà là cười híp mắt thưởng thức chân dài trắng như tuyết của con gái.
Trương Kỳ Kỳ cao giống ba của cô, người cao 1m71 giữa các nữ sinh là được cho cao gầy rồi, dáng người cao lớn lên lại xinh đẹp, bằng không cũng sẽ không thi đậu khoa quảng điện đại học Khai Thành.
Mẹ Kỳ Kỳ nhìn bóng lưng Trương Kỳ Kỳ, nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết mày đen nhánh của con gái, suy nghĩ thấy người sang bắt quàng làm họ lại lén lút dâm chồi.
Sau khi Trương Kỳ Kỳ đi qua suối phun phát hiện mẹ không theo kịp, liền đứng ở bên cạnh suối phun chờ. Cô chỉ biết nhà Tô Khả ở ngoại ô phía tây, chứ không biết ở tiểu khu này Tô gia là nhà nào.
Nhìn thân thể mập mạp của mẹ mình đong đưa đi tới, Trương Kỳ Kỳ không khỏi có chút chua xót, giọng nói cũng ôn nhu không ít: "mẹ, con ở chỗ này!"
Mẹ Kỳ Kỳ nhanh bước chân đi tới, cười nói: "Qua suối phun tiếp tục đi lên phía trước, Tô gia là nhà thứ sáu hàng thứ hai bên tay trái, trong sân có một đình nghỉ mát màu trắng ."
Trương Kỳ Kỳ theo mẹ quẹo trái phía bên trái, sau đó dọc theo con đường bằng phẳng rộng rãi lót đá xanh ở hướng tây. Cô nhìn biệt thự ven đường đều giống nhau như đúc, trên bãi cỏ ngoài cửa chạm trổ cũng có một cái đèn đường phong cách Âu Châu, toả ra ánh sáng mờ nhạt; trong sân đều là dùng song sắt vây quanh, phía trên bò đầy dây leo không biết tên, hình như là Sắc Vi, vừa hình như là cây kim ngân; mà biệt thự chủ thể là một nhà nhỏ bốn tầng màu trắng, trên tầng cao nhất hình như là vườn hoa sân thượng.
Mẹ Kỳ Kỳ đi đến cửa nhà thứ sáu bên trái, vươn tay ấn chuông cửa.
Rất nhanh liền có một người phụ nữ trẻ mặc đầm màu đen xuất hiện ở đầu bậc thang lầu hai, cô ta nhìn về phía cửa chính nhìn quanh một cái, lớn tiếng nói: " là dì Đinh phải không?"
Mẹ Kỳ Kỳ cách cửa sắt cười te tét: "Tiểu Huệ, Là tôi! Tôi gọi điện hẹn rồi!"
Cổng từ từ mở ra, mẹ Kỳ Kỳ lặng lẽ kéo Trương Kỳ Kỳ, vừa đi vào bên trong, vừa nói: "Tiểu Huệ là bảo mẫu của Tô gia ."
Trương Kỳ Kỳ không khỏi sững sờ: có bảo mẫu còn muốn cô tới hỗ trợ?
Mẹ Kỳ Kỳ mang theo Trương Kỳ Kỳ đi dọc theo hoa thang hoa văn chạm trổ tinh xảo ở phía tây lên lầu hai.
Người gọi là bảo mẫu tiểu Huệ kia đứng bên trong cửa, nói câu "dì Hoàng đang chờ ở bên trong", liền nghiêng người bảo mẹ Kỳ Kỳ ma ma và Trương Kỳ Kỳ.
Lúc thấy Trương Kỳ Kỳ, tiểu Huệ không khỏi hít một hơi, đại khái là không nghĩ tới như vậy mẹ bình thường thế kia lại có con gái xinh đẹp như vậy.
Trương Kỳ Kỳ từ khi lên trường cấp 3 nẩy nở liền quen với các loại biểu tình kinh diễm, cho nên mặt không thay đổi theo mẹ đi vào cửa trước.
Vừa vào cửa một cỗ hơi lạnh ngấm ngầm đánh úp tới, Trương Kỳ Kỳ mặc chính là quần liền màu đen, không khỏi run cả người.
Mẹ Kỳ Kỳ quen thuộc từ trong tủ giày lấy đôi dép lê đưa cho Trương Kỳ Kỳ, mình cũng lấy một đôi dép lê xoay người thay đổi.
Tiểu Huệ kéo cửa đẩy ra, ra hiệu mẹ con Trương gia đi vào.
Trương Kỳ Kỳ nhìn mẹ mình, thấy trên mặt mẹ mình tất cả đều là nụ cười, trong lòng không khỏi chua xót, mím môi theo mẹ tiến vào.
Hướng vào trong là một phòng khách hoa lệ màu tím nhạt, đèn treo sáng chói hoa lệ phía dưới là một bộ ghế sô pha màu tím nhạt, ngồi phía trên là một người phụ nữ trung niên da thịt trắng ngần dáng người yểu điệu. Thấy Trương Kỳ Kỳ và mẹ Kỳ Kỳ đi vào, bà ta vẫn lười biếng ngồi trên ở trên ghế sofa, cũng không có ý định đứng dậy chào hỏi khách khứa.
Mẹ Kỳ Kỳ cười dịu dàng nói: "Bà mợ, tôi mang Kỳ Kỳ tới thăm bà!" Mẹ Tô Khả là bà mợ của của chị dâu họ Trương Kỳ Kỳ, Trương Kỳ Kỳ theo chị dâu họ mà xưng hô, tự nhiên là phải gọi mẹ Tô Khả là "bà mợ".
Trương Kỳ Kỳ mỉm cười lên tiếng chào, lấy ra hộp điểm tâm tinh xảo cầm ở trong tay: "Dì Hoàng, đây là điểm tâm con tự tay làm cho dì."
Cô đặt hộp điểm tâm ở trên bàn trà phía trước mẹ Tô Khả, theo mẹ ngồi xuống.
Hàng lông mi dài tinh tế của mẹ Tô Khả nhíu nhìu: "Con đã đã tìm được việc làm?"
"Vâng, là cửa hàng bánh ngọt" Trương Kỳ Kỳ gật đầu cười, "Lúc con ở Kyoto có liên lạc qua, ở nhà nghỉ hai ngày liền đi làm."
Trên mặt mẹ Tô Khả lúc này mới lộ ra chút ý cười, giống như buông lỏng mà thả lỏng thở một hơi: "Tìm được công việc thì làm cho tốt."
Thấy mẹ Kỳ Kỳ và mẹ Tô Khả bát quái qua bà con thân thích, Trương Kỳ Kỳ liền mỉm cười lắng nghe, cũng không xen vào. Trương gia trước kia thuộc Thành Trung thôn ngoại ô phía tây, ngoại trừ ba cô bởi vì đi làm ở ngành đường sắt, hộ khẩu trước kia liền tách ra, thân thích còn lại bởi vì dời đi nơi khác hoặc ít nhiều đều phát tài, không ít thân thích lại bắt đầu việc buôn bán, ôm công trình cao tốc, kênh đào công trình, mở mỏ than, mở quán những thứ này đều có, cho nên thân thích có rất nhiều thổ hào có tiền.
Người một khi có tiền liền muốn kiếm chuyện, hiện tại mẹ Kỳ Kỳ và mẹ Tô Khả nói chính là thân thích chung của Tô gia và Trương gia bác cả của Trương Kỳ Kỳ Trương Thuận Đông. Trương Thuận Đông bao nuôi một thiếu nữ mười bảy tuổi, kết quả gần đây Tiểu Tam mang thai, không muốn ồn ào tuyên bố chính thức.
Trương Kỳ Kỳ đang tập trung nghe tám, lại thấy tiểu Huệ vội vàng đi ra.
Cũng không lâu lắm, cửa phòng khách bị kéo ra, Trương Kỳ Kỳ vừa nhìn sang, liền thấy một thanh niên tuấn tú dáng người cao gầy đi vào.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Sau khi chớp mắt một cái Trương Kỳ Kỳ mặt không thay đổi dời đi ánh mắt. Mắt người này thật xinh đẹp, đen kịt, rất thanh tịnh. Nhưng ánh mắt của anh ta mặc dù xinh đẹp, nhưng cũng không thấy đẹp hơn Lý Thụy bao nhiêu.
Người thanh niên tuấn tú lại nhìn chằm chằm vào Trương Kỳ Kỳ đang nhìn thoáng qua, dường như nhớ ra cái gì đó, lông mày cau rậm cau lại, nhìn mẹ Tô Khả: "Mẹ, không phải con nói không cần đặc biệt mời người nấu cơm sao?"
Anh ta nhìn Trương Kỳ Kỳ, khóe môi nhếch lên cười nhạt một cái: "Trương Kỳ Kỳ, cho dù chứng nhận làm điểm tâm bằng bột mì của cô là thật, chứng nhận đầu bếp sợ là giả a?" Anh ta vẫn nhớ bộ dạng Trương Kỳ Kỳ, lúc chạng vạng đã ở trên đường gặp qua một lần rồi, chỉ có điều anh ta nhận ra Trương Kỳ Kỳ, Trương Kỳ Kỳ vẫn không nhận ra anh ta. Hơn nữa vừa rồi khi anh ta đi vào Trương Kỳ Kỳ vẫn không nhận ra anh ta.
Chứng nhận làm điểm tâm bằng bột mì của Trương Kỳ Kỳ là mình thi được, chứng nhận đầu bếp đúng là Lý Thụy tìm người giúp cô lo liệu, cô mỉm cười, đang định giải thích, mẹ Tô Khả vội nói: "Ngoan, tiểu Khả, mẹ đều nghe theo con, con nói không mời sẽ không mời!"
Tô Khả nhìn cũng không nhìn người trong phòng khách, trực tiếp đi vào.
Trương Kỳ Kỳ biết đây chính là Tô Khả, không khỏi có chút kỳ quái. Tô Khả tiểu học cấp hai đều ngồi cùng bàn với cô, cô nhớ rõ khi đó vóc dáng Tô Khả còn không có cao bằng cô, gầy teo, da thịt trắng nõn ngũ quan tinh xảo, lông mi rất dài, đôi mắt đen lúng liếng, tóc vừa đen vừa mềm rũ xuống, so với bé gái còn đẹp hơn, sao trưởng thành lại cao cao to to không có đáng yêu như khi còn bé thế ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.