Chương 12
Ngọc Duyên
08/07/2018
" Thần,cô ta có tiềm năng làm diễn viên đây chứ ! " Cẩm Hằng
Vang,nhìn ly rượu sóng sánh trong ly lắc nhẹ,nhìn Cố Phượng Thần,Cố
Phượng Thần không nói gì,chỉ nhấp 1 ngụm rượu nhẹ,Cẩm Hằng Vang chỉ biết cười khổ
----
Cô bước vào sảnh,nhíu mày sao bóng lưng kia quen thuộc vậy,không phải Trạch Dương sao,nhưng sao hắn lại khoác tay 1 người phụ nữ đáng tuổi mẹ hắn như vậy,những cử chỉ thân mật ấy nữa,làm cô thắc mắc theo dõi,thấy hắn lên lầu cô cũng bước lên theo,hình như hắn ra sân thượng,cô cũng ra sân thượng nhưng xung quanh không có ai,cô nhìn lầm sao,định quay lưng bước đi,có tiếng nói quen thuộc vang lên
" Cô là ai ?,sao lại theo chúng tôi ? " cô thoáng giật mình,hắn nắm tay 1 quý bà sang trọng bước ra nhìn cô,nhìn hắn cô nhận ra ngay
" Trạch Dương,anh không nhận ra em sao,e Tiểu Nhi đây " cô mừng rở nhìn hắn,hắn nhìn cô từ đầu đến đuôi không tin
" Tiểu Nhi,cô ấy không giống như cô "
" Oppa,ai đây " cô hớ mày,khi quý bà đó nũng nịu Trạch Dương,còn gọi oppa nữa chứ ?,cô đưa tay chỉ hắn với quý bà đó,
" 2 người.... "
" Cô là ai ?, tôi là vợ của Trạch Dương " cô nghe xong như xét đánh ngang tai,lâu ngày không đi cao gót khiến cô loạng choạng,thân ãnh rơi tự do,cứ nghĩ sẽ tiếp đất,nào nghờ lại rơi vòng tay rắn chắc nào đó,mùi hổ phách quý phái khiến cô sợ hãi,ngước mắt lên,cô phải trầm trồ khen ngợi,người đàn ông này đúng khí chất trời sinh,vương giả đến lạ kì,tóc được vuốt nếp kĩ lưỡng,mắt thâm thúy híp lại nhìn cô,gương mặt tựa như nữ thần sắc đẹp tạo khắc lên,môi mỏng mín lại,1 thân âu phục sang trọng bó sát khiến phô trương hết cơ thể cường tráng,thấy mình hơi lố,xấu hổ ho khan,cúi đầu
" Thật xin lỗi,tôi thất lễ rồi "
" Không sao Đào tiểu thư " cô khó hiểu,cô xin lỗi người trước mặt,chứ đâu xin lỗi người đằng sau ? Cẩm Hằng Vang biết mình hơi lố liền gãi đầu
" Đào tiểu thư,thất lễ rồi,bạn tôi không nói chuyện với người lạ,nên tôi trả lời thay " cô gật đầu,cười duyên
" Không sao,tôi xin phép " nói xong cúi chào lần nữa,rồi nhìn Trạch Dương,ra hiệu suống sau vườn
----
Cô bước vào sảnh,nhíu mày sao bóng lưng kia quen thuộc vậy,không phải Trạch Dương sao,nhưng sao hắn lại khoác tay 1 người phụ nữ đáng tuổi mẹ hắn như vậy,những cử chỉ thân mật ấy nữa,làm cô thắc mắc theo dõi,thấy hắn lên lầu cô cũng bước lên theo,hình như hắn ra sân thượng,cô cũng ra sân thượng nhưng xung quanh không có ai,cô nhìn lầm sao,định quay lưng bước đi,có tiếng nói quen thuộc vang lên
" Cô là ai ?,sao lại theo chúng tôi ? " cô thoáng giật mình,hắn nắm tay 1 quý bà sang trọng bước ra nhìn cô,nhìn hắn cô nhận ra ngay
" Trạch Dương,anh không nhận ra em sao,e Tiểu Nhi đây " cô mừng rở nhìn hắn,hắn nhìn cô từ đầu đến đuôi không tin
" Tiểu Nhi,cô ấy không giống như cô "
" Oppa,ai đây " cô hớ mày,khi quý bà đó nũng nịu Trạch Dương,còn gọi oppa nữa chứ ?,cô đưa tay chỉ hắn với quý bà đó,
" 2 người.... "
" Cô là ai ?, tôi là vợ của Trạch Dương " cô nghe xong như xét đánh ngang tai,lâu ngày không đi cao gót khiến cô loạng choạng,thân ãnh rơi tự do,cứ nghĩ sẽ tiếp đất,nào nghờ lại rơi vòng tay rắn chắc nào đó,mùi hổ phách quý phái khiến cô sợ hãi,ngước mắt lên,cô phải trầm trồ khen ngợi,người đàn ông này đúng khí chất trời sinh,vương giả đến lạ kì,tóc được vuốt nếp kĩ lưỡng,mắt thâm thúy híp lại nhìn cô,gương mặt tựa như nữ thần sắc đẹp tạo khắc lên,môi mỏng mín lại,1 thân âu phục sang trọng bó sát khiến phô trương hết cơ thể cường tráng,thấy mình hơi lố,xấu hổ ho khan,cúi đầu
" Thật xin lỗi,tôi thất lễ rồi "
" Không sao Đào tiểu thư " cô khó hiểu,cô xin lỗi người trước mặt,chứ đâu xin lỗi người đằng sau ? Cẩm Hằng Vang biết mình hơi lố liền gãi đầu
" Đào tiểu thư,thất lễ rồi,bạn tôi không nói chuyện với người lạ,nên tôi trả lời thay " cô gật đầu,cười duyên
" Không sao,tôi xin phép " nói xong cúi chào lần nữa,rồi nhìn Trạch Dương,ra hiệu suống sau vườn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.