Chương 14
Ngọc Duyên
08/07/2018
" Trạch
Dương,người phụ nữ đó là vợ anh sao ? Ôi trời ơi " cô nói tay không
ngùng giữ ót sau,mặt vẻ đầy không tin tưởng những gì mình thấy,dù gì
Trạch Dương cũng chỉ mới là 37 tuổi,lại lấy cô vợ 73 tuổi,phi công trẻ
lái máy bay bà già sao,ôi cô không thể tin nổi,Trạch Dương chỉ nhìn
cô,rồi thở dài
" Anh phải cưới bà ấy để trừ nợ " cô nghe xong giật mình,ngước đầu lên nhìn anh," Nợ sao ? Anh nợ ai mà phải cưới người phụ nữ đó ? " Trạch Dương chỉ thở dài nhìn cô " Bà ấy là em gái của Bắc tổng,anh nợ Bắc tổng 1 khoản tiền lớn,anh phải cưới em gái của ông ta " " Gì ? Em gái Bắc tổng....ôi trời ơi ... Sao lại nhiều tin xấu vào tai tôi thế này " cô dường như đứng không vững,dựa vào thân cây lớn" Anh,anh nợ ông ta bao nhiêu " " 20 tỷ " cô nghe xong muốn bỏ của chạy lấy người " Gì ? 20 tỷ,anh bị điên hay sao lại nợ 1 con số khủng như vậy,20 tỷ có thể giúp 1 công ty vực lên trong 1 thời gian ngắn khi nó chuẩn bị phá sản đấy. " Trạch Dương,ngước đầu lên trời " Em thấy ngôi sao trên kia chứ ? , em biết tại sao nó lớn vậy không ?,vì nó có rất nhiều tham vọng,nó muốn mình là tâm điểm,nó sẽ không từ thủ đoạn để làm mình trở thành tâm điểm,anh cũng vậy anh muốn trở thành 1 CEO,1 công ty lớn,anh muốn cưới em,muốn em được hạnh phúc,nhưng có lẻ hạnh phúc không mĩn cười với anh " cô nghe xong liền nín thinh,hắn làm vì cô sao ?," Trạch Dương.... " " Em đừng nói gì hết,nhìn em hạnh phúc anh rất vui,sao em lại xuất hiện ở đây,cách ăn mặc của em nữa " cô nghe xong nhìn Trạch Dương,đầy sự biết ơn " Em cảm ơn anh,đã cứu em,em bỏ đi chỉ để lại mảnh giấy không lời biệt mong anh không giận em ? " " Tất nhiên rồi sao anh giận em được " Trạch Dương ôm trọn lấy cô,cô chỉ mĩn cười" Em sẽ trả nợ cho anh,anh phải cưới 1 cô gái tốt,thật tốt " Trạch Dương chỉ gật đầu,cô thở phào nhẹ nhõm,choàng tay ôm lại hắn,hắn nhìn tóc cô nhếch lên nụ cười đểu cáng,cô không hề biết chuyện gì sẽ xảy ra
" Anh phải cưới bà ấy để trừ nợ " cô nghe xong giật mình,ngước đầu lên nhìn anh," Nợ sao ? Anh nợ ai mà phải cưới người phụ nữ đó ? " Trạch Dương chỉ thở dài nhìn cô " Bà ấy là em gái của Bắc tổng,anh nợ Bắc tổng 1 khoản tiền lớn,anh phải cưới em gái của ông ta " " Gì ? Em gái Bắc tổng....ôi trời ơi ... Sao lại nhiều tin xấu vào tai tôi thế này " cô dường như đứng không vững,dựa vào thân cây lớn" Anh,anh nợ ông ta bao nhiêu " " 20 tỷ " cô nghe xong muốn bỏ của chạy lấy người " Gì ? 20 tỷ,anh bị điên hay sao lại nợ 1 con số khủng như vậy,20 tỷ có thể giúp 1 công ty vực lên trong 1 thời gian ngắn khi nó chuẩn bị phá sản đấy. " Trạch Dương,ngước đầu lên trời " Em thấy ngôi sao trên kia chứ ? , em biết tại sao nó lớn vậy không ?,vì nó có rất nhiều tham vọng,nó muốn mình là tâm điểm,nó sẽ không từ thủ đoạn để làm mình trở thành tâm điểm,anh cũng vậy anh muốn trở thành 1 CEO,1 công ty lớn,anh muốn cưới em,muốn em được hạnh phúc,nhưng có lẻ hạnh phúc không mĩn cười với anh " cô nghe xong liền nín thinh,hắn làm vì cô sao ?," Trạch Dương.... " " Em đừng nói gì hết,nhìn em hạnh phúc anh rất vui,sao em lại xuất hiện ở đây,cách ăn mặc của em nữa " cô nghe xong nhìn Trạch Dương,đầy sự biết ơn " Em cảm ơn anh,đã cứu em,em bỏ đi chỉ để lại mảnh giấy không lời biệt mong anh không giận em ? " " Tất nhiên rồi sao anh giận em được " Trạch Dương ôm trọn lấy cô,cô chỉ mĩn cười" Em sẽ trả nợ cho anh,anh phải cưới 1 cô gái tốt,thật tốt " Trạch Dương chỉ gật đầu,cô thở phào nhẹ nhõm,choàng tay ôm lại hắn,hắn nhìn tóc cô nhếch lên nụ cười đểu cáng,cô không hề biết chuyện gì sẽ xảy ra
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.