Chương 21
Ngọc Duyên
08/07/2018
Cố Phượng Thần nhìn cô,cô dững dưng không thèm để ý,Cố Phượng Thần tức giận phất áo rời đi,Cố Phượng Vũ thú dị nhìn cô
" Cô là thư kí của em trai tôi ? "
" Vâng,xin lỗi không còn chuyện tôi xin phép " cô vỡ mộng trai đẹp rồi,cô lại thương xót cho Cố Phượng Thần quá !
" Nãy cô lừa em trai tôi,là ông nội gọi để hắn không đánh tôi sao " không đánh anh ? có điên tôi mới làm vậy
" Tôi không hiểu anh đang nói gì ? " Cố Phượng Vũ chỉ đút tay vô túi quần bước sát lại cô,cúi sát đầu vô mặt cô
" Cô muốn gì ở tôi " cô nghe xong chỉ hừ lạnh,chân nhón lên,tạo nên 1 tình thế ái muội
" Tôi chỉ muốn giúp boss tôi,tôi sợ boss tôi sẽ gây ra án mạng,tôi sẽ mất 1 soái ca để ngắm,anh bớt ảo tưởng hộ tôi,anh mãi không bao giờ bằng boss " nói xong chỉnh quần áo hếch mông rời đi,Cố Phượng Vũ nghe xong không tức giận,đưa tay xoa cằm
" Thú vị thật ! " nói xong rời khỏi công ty Cố gia
Cô thấy anh trầm ngâm đứng bên cửa sổ sát đất nhìn ra thành phó ngoài,tay bị thương vì đập bàn không ngừng rỉ máu,anh không đau sao nhưng sao tim cô đau ?
" Tổng Giám Đốc,để tôi băng vết thương cho anh " Cố Phượng Thần không trả lời,cô đành quá phận tự làm thôi,5 phút cô chưa băng xong cái tay
" Sao ta ? này vô đây,không không sai rồi,đây đây " vận lộn 15 phút cô cũng băng xong cái tay,còn khuyến mãi thêm cái nơ nhỏ làm miệng Cố Phượng Thần không ngừng co rút,vết thương chỉ 2cm cô băng như bị trúng đạn cầm máu để vô bệnh viện,nhìn đám bùi nhùi to lớn,không khỏi ho khan
" Thư kí Đào,tôi nghĩ cô nên đi học lại cách băng bó vết thương " cô nghe xong tít mắt
" Dạ,cảm ơn Tổng Giám Đốc quá khen,tôi cũng biết mình băng giỏi " cô giả ngại theo kiểu trinh nữ đi tìm chồng,Cố Phượng Thần đen mày,anh khen cô hồi nào ? anh đang chê mà nhìn cô lắc lư ngại ngùng là sao,nhìn cô anh không khỏi nhếch lên nụ cuwoif nhạt
" Ý Tổng Giám Đốc cười rồi nè,ôi không phí công mà...Tổng Giám Đốc hôm nay tôi nghĩ sớm được không " Cố Phượng Thần tắt ngủm nụ cười,cô nghĩ sớm để đi chơi với người tặng hoa lúc nãy sao ? sao lại khó chịu nhỉ ? có là gì của nhau đâu ?
" Được ' cô nhận xong câu trả lời,cảm ơn ríu rít rồi chạy đi,Cố Phượng Thần nhĩn băng của cô rồi mĩn cười,nhưng chợt nhận ra mình cười sao ? bao nhiêu năm rồi mình chưa cười ?
----
" Hôm nay chúng ta sẽ ăn thịt nướng chứ nhỉ ? " cô tí tửng nhìn Ngô Thuần,nghĩ đến thịt nướng với bia cô chẹp chẹp ...
" Bây giờ đang mùa đông ăn thịt nướng là hết xảy " Minh Tâm người ở đây hồn bay theo thịt nướng,làm cả đám bật cười
" Mọi người đi ăn thịt nướng sao,tôi cũng tính đi hay đi chung đi,tôi khao " 1 giọng nam tính vang lên
" Đại thiếu gia " mọi người đều cúi đầu chào,trừ cô cô nghiến răng ngiến lợi tránh vỏ dưa gặp vỏ sầu riêng mà,tránh được Cố Phượng Thần,lại gặp tên âm hồn Cố Phượng Vũ
" Đại thiếu gia,ngài bận mà nên chúng tôi không dám mời,chúng tôi cũng chỉ là nhân viên bình thường không đi nhà hàng sang trọng,Đại thiếu gia tốt nhất... " Đồng Vân đang định nói tiếp Lỗi Á đã sen vào
" Nếu Đại thiếu gia,có nhã hứng thì đi cũng được hì hì " Lỗi Á vừa nói xong hàng vạn con mắt tia sét vào cô nai ngây thơ,Đồng Vân tức ói máu ngắt eo Lỗi Á làm cô nàng hét lên đau đớn ,Minh Tâm chỉ cười trừ
" Taxi đến rồi,chúng ta đi thôi " Cố Phượng Vũ chỉ mĩn cười ngồi lên theo,cô đứng ngoài muốn đập đầu vào cột điện chết cho xong
" Ôi trời giết tôi đi,Đại thiếu gia căm thù Boss tôi vốn không ưa,đi ăn với hắn tôi chết cho xong " Đồng Vân cũng không khác gì cô
------
Dô
" Chủ quán thêm 1 lẫu cay thật cay vào "
" 10 đĩa tôm ra đây "
" Thôi mệt quá,đem hết món ngon ra đây " cô vừa uống bia vừa nói,Ngô Thuần ngồi bên cạnh cô huých vào tay cô
" Thư kí Đào gọi nhiều,sao chúng ta ăn hết ? "
" Không ăn hết mang về,Lỗi Á cô uống gì "
" Cho em 1 cốc sữa tươi " Lỗi Á vừa nói xong,mọi người chỉ thấy con quạ bay xung quanh quặc ..... quặc....quăc...,ông chủ nghe xong tức tối
" Quán nhậu mà đòi sữa tươi là sao,muốn uống sữa tươi ra ngoài chợ mà mua " Lỗi Á ngây nguwoif vì không hiểu tại sao mình bị chửi,Minh Tâm vội phẫy tay
" ÔNng chủ bớt giận,cô ấy nói lộn bia tươi thành sữa tươi " ông chủ quán nghe xong gật đầu bớt giận vào trong,cô vừa uống bia vừa suy nghĩ,công ty hầu như 50% theo Cố Phượng Thần,50% theo Cố Phượng Vũ,ở đây đều theo Cố Phượng Thần,chỉ có Lỗi Á nai tơ không biết gì,cô bấm điện thoại nhắn tin cho ai đó,trong phút chốc nhanh hòa nhập,ăn nhậu nó say cô loạng choạng được Đồng Vân đở
" Chúng ta đi dạo cho thoáng đi " cô vội nảy ý,mọi người đều hưởng ứng,cô thì thầm vào tai Đồng Vân
" Này đi đến con hẽm phía trước,có chuyện hay coi đó " nói xong giả bộ lắc lư xỉn,Đồng Vân hơi thắc mặc nhưng không hỏi,Đồng Vân theo lời cô vào hẽm,mới vừa vào đâu ra xuất hiện 10 tên xăm trổ đầy người,mặt mày hung tợn,cô nhếch môi lén nhìn Cố Phượng Vũ,nhưng sao hắn không sợ hãi như thế này ? Ngô Thuần cầm cái cây nuốt nước miếng ừng ực,hùng hổ đưa cây cho Cố Phượng Vũ
" Đại thiếu gia,chăm sự vào cậu " nói xong vội nấp sau lưng Minh Tâm,Minh Tâm ngà ngà say trễ môi
" Đàn ông gì mà nhát cáy " cô rời khỏi Đồng Vân đứng cạnh Cố Phượng Vũ lớn giọng
" Đúng đó đàn ông gì mà,Ngô Thuần cậu chỉ biết chăm sự vào Cố Phượng Vũ cậu có là đàn ông không hã ?,thôi chăm sự vào anh đó Cố Phượng Vũ,chúng tôi cũng sợ lắm " nói xong liền kéo Minh Tâm,Lỗi Á,Đồng Vân,Ngô Thuần bỏ chạy,mặc kệ Cố Phượng Vũ đơ người ở đấy
" Đúng cô rất hảo khí...ủa người đâu " Cố Phượng Vũ nhìn xung quanh,người đâu ? nhìn đám xã hội đen trước mặt sợ hãi
" Ta không sợ các người .... á " Cố Phượng Vũ bị đánh 1 trận tơi bời,Cố Phượng Vũ đi với mẹ qua Mỹ chỉ là học và học,không luyện tập võ như Cố Phượng Thần,cô thừa biết truyện đó nên đã gọi vài người quen trong quân đội xử hắn
Nhìn Cố Phượng Vũ nằm trong bệnh viện,cô búng tay
" Bơ phẹt " (perfect)
" Cô là thư kí của em trai tôi ? "
" Vâng,xin lỗi không còn chuyện tôi xin phép " cô vỡ mộng trai đẹp rồi,cô lại thương xót cho Cố Phượng Thần quá !
" Nãy cô lừa em trai tôi,là ông nội gọi để hắn không đánh tôi sao " không đánh anh ? có điên tôi mới làm vậy
" Tôi không hiểu anh đang nói gì ? " Cố Phượng Vũ chỉ đút tay vô túi quần bước sát lại cô,cúi sát đầu vô mặt cô
" Cô muốn gì ở tôi " cô nghe xong chỉ hừ lạnh,chân nhón lên,tạo nên 1 tình thế ái muội
" Tôi chỉ muốn giúp boss tôi,tôi sợ boss tôi sẽ gây ra án mạng,tôi sẽ mất 1 soái ca để ngắm,anh bớt ảo tưởng hộ tôi,anh mãi không bao giờ bằng boss " nói xong chỉnh quần áo hếch mông rời đi,Cố Phượng Vũ nghe xong không tức giận,đưa tay xoa cằm
" Thú vị thật ! " nói xong rời khỏi công ty Cố gia
Cô thấy anh trầm ngâm đứng bên cửa sổ sát đất nhìn ra thành phó ngoài,tay bị thương vì đập bàn không ngừng rỉ máu,anh không đau sao nhưng sao tim cô đau ?
" Tổng Giám Đốc,để tôi băng vết thương cho anh " Cố Phượng Thần không trả lời,cô đành quá phận tự làm thôi,5 phút cô chưa băng xong cái tay
" Sao ta ? này vô đây,không không sai rồi,đây đây " vận lộn 15 phút cô cũng băng xong cái tay,còn khuyến mãi thêm cái nơ nhỏ làm miệng Cố Phượng Thần không ngừng co rút,vết thương chỉ 2cm cô băng như bị trúng đạn cầm máu để vô bệnh viện,nhìn đám bùi nhùi to lớn,không khỏi ho khan
" Thư kí Đào,tôi nghĩ cô nên đi học lại cách băng bó vết thương " cô nghe xong tít mắt
" Dạ,cảm ơn Tổng Giám Đốc quá khen,tôi cũng biết mình băng giỏi " cô giả ngại theo kiểu trinh nữ đi tìm chồng,Cố Phượng Thần đen mày,anh khen cô hồi nào ? anh đang chê mà nhìn cô lắc lư ngại ngùng là sao,nhìn cô anh không khỏi nhếch lên nụ cuwoif nhạt
" Ý Tổng Giám Đốc cười rồi nè,ôi không phí công mà...Tổng Giám Đốc hôm nay tôi nghĩ sớm được không " Cố Phượng Thần tắt ngủm nụ cười,cô nghĩ sớm để đi chơi với người tặng hoa lúc nãy sao ? sao lại khó chịu nhỉ ? có là gì của nhau đâu ?
" Được ' cô nhận xong câu trả lời,cảm ơn ríu rít rồi chạy đi,Cố Phượng Thần nhĩn băng của cô rồi mĩn cười,nhưng chợt nhận ra mình cười sao ? bao nhiêu năm rồi mình chưa cười ?
----
" Hôm nay chúng ta sẽ ăn thịt nướng chứ nhỉ ? " cô tí tửng nhìn Ngô Thuần,nghĩ đến thịt nướng với bia cô chẹp chẹp ...
" Bây giờ đang mùa đông ăn thịt nướng là hết xảy " Minh Tâm người ở đây hồn bay theo thịt nướng,làm cả đám bật cười
" Mọi người đi ăn thịt nướng sao,tôi cũng tính đi hay đi chung đi,tôi khao " 1 giọng nam tính vang lên
" Đại thiếu gia " mọi người đều cúi đầu chào,trừ cô cô nghiến răng ngiến lợi tránh vỏ dưa gặp vỏ sầu riêng mà,tránh được Cố Phượng Thần,lại gặp tên âm hồn Cố Phượng Vũ
" Đại thiếu gia,ngài bận mà nên chúng tôi không dám mời,chúng tôi cũng chỉ là nhân viên bình thường không đi nhà hàng sang trọng,Đại thiếu gia tốt nhất... " Đồng Vân đang định nói tiếp Lỗi Á đã sen vào
" Nếu Đại thiếu gia,có nhã hứng thì đi cũng được hì hì " Lỗi Á vừa nói xong hàng vạn con mắt tia sét vào cô nai ngây thơ,Đồng Vân tức ói máu ngắt eo Lỗi Á làm cô nàng hét lên đau đớn ,Minh Tâm chỉ cười trừ
" Taxi đến rồi,chúng ta đi thôi " Cố Phượng Vũ chỉ mĩn cười ngồi lên theo,cô đứng ngoài muốn đập đầu vào cột điện chết cho xong
" Ôi trời giết tôi đi,Đại thiếu gia căm thù Boss tôi vốn không ưa,đi ăn với hắn tôi chết cho xong " Đồng Vân cũng không khác gì cô
------
Dô
" Chủ quán thêm 1 lẫu cay thật cay vào "
" 10 đĩa tôm ra đây "
" Thôi mệt quá,đem hết món ngon ra đây " cô vừa uống bia vừa nói,Ngô Thuần ngồi bên cạnh cô huých vào tay cô
" Thư kí Đào gọi nhiều,sao chúng ta ăn hết ? "
" Không ăn hết mang về,Lỗi Á cô uống gì "
" Cho em 1 cốc sữa tươi " Lỗi Á vừa nói xong,mọi người chỉ thấy con quạ bay xung quanh quặc ..... quặc....quăc...,ông chủ nghe xong tức tối
" Quán nhậu mà đòi sữa tươi là sao,muốn uống sữa tươi ra ngoài chợ mà mua " Lỗi Á ngây nguwoif vì không hiểu tại sao mình bị chửi,Minh Tâm vội phẫy tay
" ÔNng chủ bớt giận,cô ấy nói lộn bia tươi thành sữa tươi " ông chủ quán nghe xong gật đầu bớt giận vào trong,cô vừa uống bia vừa suy nghĩ,công ty hầu như 50% theo Cố Phượng Thần,50% theo Cố Phượng Vũ,ở đây đều theo Cố Phượng Thần,chỉ có Lỗi Á nai tơ không biết gì,cô bấm điện thoại nhắn tin cho ai đó,trong phút chốc nhanh hòa nhập,ăn nhậu nó say cô loạng choạng được Đồng Vân đở
" Chúng ta đi dạo cho thoáng đi " cô vội nảy ý,mọi người đều hưởng ứng,cô thì thầm vào tai Đồng Vân
" Này đi đến con hẽm phía trước,có chuyện hay coi đó " nói xong giả bộ lắc lư xỉn,Đồng Vân hơi thắc mặc nhưng không hỏi,Đồng Vân theo lời cô vào hẽm,mới vừa vào đâu ra xuất hiện 10 tên xăm trổ đầy người,mặt mày hung tợn,cô nhếch môi lén nhìn Cố Phượng Vũ,nhưng sao hắn không sợ hãi như thế này ? Ngô Thuần cầm cái cây nuốt nước miếng ừng ực,hùng hổ đưa cây cho Cố Phượng Vũ
" Đại thiếu gia,chăm sự vào cậu " nói xong vội nấp sau lưng Minh Tâm,Minh Tâm ngà ngà say trễ môi
" Đàn ông gì mà nhát cáy " cô rời khỏi Đồng Vân đứng cạnh Cố Phượng Vũ lớn giọng
" Đúng đó đàn ông gì mà,Ngô Thuần cậu chỉ biết chăm sự vào Cố Phượng Vũ cậu có là đàn ông không hã ?,thôi chăm sự vào anh đó Cố Phượng Vũ,chúng tôi cũng sợ lắm " nói xong liền kéo Minh Tâm,Lỗi Á,Đồng Vân,Ngô Thuần bỏ chạy,mặc kệ Cố Phượng Vũ đơ người ở đấy
" Đúng cô rất hảo khí...ủa người đâu " Cố Phượng Vũ nhìn xung quanh,người đâu ? nhìn đám xã hội đen trước mặt sợ hãi
" Ta không sợ các người .... á " Cố Phượng Vũ bị đánh 1 trận tơi bời,Cố Phượng Vũ đi với mẹ qua Mỹ chỉ là học và học,không luyện tập võ như Cố Phượng Thần,cô thừa biết truyện đó nên đã gọi vài người quen trong quân đội xử hắn
Nhìn Cố Phượng Vũ nằm trong bệnh viện,cô búng tay
" Bơ phẹt " (perfect)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.