Chương 20
Ngọc Duyên
08/07/2018
" Ấy,đi đâu vậy ? " Cẩm Habwgf Vang thấy ớn lạnh sau lưng,quay sáng Cố Phượng Thần đã đứng cạnh cậu khi nào không hay,môi không ngừng co
rút
" Thần .... Thần "
" Tôi bận rồi tôi đi đây " liền chuồn đi,Cố Phượng Thần đáng sợ thật sự,Cẩm Hằng Vang chạy ra ngồi lên bàn cô chán nản
" Sao nãy cô không gọi tôi ra với,tôi sém chết đó ! " cô chỉ lắc đầu cười nhạt,sắp xếp hồ sơ
" Thư kí Đào,có người gửi hoa cho cô " cô giật mình hoa sao ? cô nhận đóa hoa hồng được gói gém kỉ lưỡng,vì tiếp xúc gần mắt cô trở nên long lanh,Cẩm Hằng Vang thấy cô vậy tưởng cô cảm động thích thú
" Ai tặng hoa cô vậy,có lẽ cô rất vui " hắt xì,cô hắt xì mạnh vô mặt Cẩm Hằng Vang,làm cậu đứng hình ngớ người
" Xin lỗi xin lỗi,tôi đem hoa đi cất " cô hít mũi,lấy tay xoa xoa lỗ mũi,đem hoa bỏ chạy,Cẩm Hằng Vang tắc lưỡi bỏ qua cho phụ nữ ngồi trên bàn chờ cô,cảnh đó đều rơi vào mắt Cố Phượng Thần
" Cô ta khóc sao ?,được người đó tặng hoa cảm động đến vậy sao ?,vậy mà nói thích tôi " Cố Phượng Thần nói xong bỗng nhiên thấy mình lạ lạ,
" Mình thích cô ta sao ?,sao thế được có lẽ hứng thú thôi " nói xong vui đầu vào làm việc,nhưng cảnh cô nhận hoa mắt long lanh làm hắn bức bối khó chịu
Cô vứt tọt hoa vào sọt rác
Hắt xì hắt xì hắt xì ôi mẹ ơi cứu con
" Cái tên Đỗ Hạo Thiên chết tiệt,sao tặng hoa hoài vậy chứ hắn bị điên sao,ôi tức chết mất " cô đánh thùm thụp vào ngực,cái mũi vì dị ứng và xưng đỏ hồng như chú hề trong rạp xiếc
" Cô không sao chứ ? " cô giật mình ngước lên,1 người con trai rất đẹp trai,chỉ mặc đơn giản áo sơmi quần jeans,giày bât nhưng sao lại hút hồn cô thế này ôi thần linh ơi ....
" Cô ơi...cô ? " cô giật mình,cười gượng xấu hổ
" À không sao không sao " thầm chửi mình,người con trai đó chỉ mĩn cười nhẹ rồi rời đi,tim cô,chết nó đập nhanh quá
" Không được,không được,mục tiêu mình là Cố Phượng Thần,không phải hắn ta,đúng vậy.. " cô gồng lên nói,ôi thôi không được rồi
" Ôi anh ấy đẹp trai quá .... " cô như người mất hồn trở về phòng,về phòng Cẩm Hằng Vang vẫn còn ngồi đó,nhưng sao mặt lại đăm chiêu đến đáng sợ như vậy ?
" Cẩm Hằng Vang ? " cô lay lay vai của Cẩm Hằng Vang, Cẩm Hằng Vang giật mình
" Thư kí Đào ? "
" Vâng ? Anh bị sao vậy ? "
" À không sao,tôi bận rồi tôi đi trước đây " nói xong liền rời đi,cô ngiêng đầu khó hiểu,rồi cũng tự thở dài làm tiếp công việc
" Anh về đây làm gì " Cố Phượng Thần nhùn người con trai trước mặt
" Tất nhiên là về xem em trai tôi sống như thế nào rồi " Cố Phượng Thần không trả lời,chỉ hừ nhẹ nhìn người con trai rồi nhìn đám tài liệu,quyết định giải quyết mặc kệ cho người con trai tung ý
" Tổng Giám Đốc Cố Phượng Thần, xem nào,xem em trai tôi đã làm gì nè,thật đáng ngưỡng mộ nha "
" Cố Phượng Vũ,rốt cuộc anh về có mục đích gì ? " Cố Phượng Thần không vui vì sự xuất hiện của Cố Phượng Vũ
" Không có gì,chỉ là xem xem,em sống như thế nào thôi " Cố Phượng Thần luôn ganh ghét Cố Phượng Vũ vì anh được mẹ yêu thương,lúc bame 2 người ly dị,mẹ anh đã mang Cố Phượng Vũ đi,để lại anh bị người cha không tình người đánh đập,dường như anh không có tuổi thơ,tuổi thơ anh tràn ngập màu đen tối,với người cha ngiện đánh đập
" Cố Phượng Vũ,nếu anh không muốn có án mạng mau rời khỏi đây " Cố Phượng Thần,tức giận đập bàn rít lên từng chữ,Cố Phượng Vũ dửng dưng không sợ hãi,ngồi vào ghế chân trái khoác lên chân phải
" Haha,đúng là mẹ không sai khi đem tôi đi,nếu mẹ không đem tôi đi,chắc tôi sớm bị người cha tàn bạc đó đánh cho thừa sống thiếu chết rồi,nhưng may sao,mẹ dẫn đi là tôi chứ không phải em " nói xong bật cười man rợ,Cố Phượng Thần dường như đã đạt đỉnh điểm,gân tay cuộm cuộm đừng đợt nổi lên
" Cố Phượng Vũ " Cố Phượng Thần rít lên từng chữ ,cô đứng ngoài nghe hết,mở cửa bước vào
" Tổng Giám Đốc,Chủ tịch gọi đến "
" Thần .... Thần "
" Tôi bận rồi tôi đi đây " liền chuồn đi,Cố Phượng Thần đáng sợ thật sự,Cẩm Hằng Vang chạy ra ngồi lên bàn cô chán nản
" Sao nãy cô không gọi tôi ra với,tôi sém chết đó ! " cô chỉ lắc đầu cười nhạt,sắp xếp hồ sơ
" Thư kí Đào,có người gửi hoa cho cô " cô giật mình hoa sao ? cô nhận đóa hoa hồng được gói gém kỉ lưỡng,vì tiếp xúc gần mắt cô trở nên long lanh,Cẩm Hằng Vang thấy cô vậy tưởng cô cảm động thích thú
" Ai tặng hoa cô vậy,có lẽ cô rất vui " hắt xì,cô hắt xì mạnh vô mặt Cẩm Hằng Vang,làm cậu đứng hình ngớ người
" Xin lỗi xin lỗi,tôi đem hoa đi cất " cô hít mũi,lấy tay xoa xoa lỗ mũi,đem hoa bỏ chạy,Cẩm Hằng Vang tắc lưỡi bỏ qua cho phụ nữ ngồi trên bàn chờ cô,cảnh đó đều rơi vào mắt Cố Phượng Thần
" Cô ta khóc sao ?,được người đó tặng hoa cảm động đến vậy sao ?,vậy mà nói thích tôi " Cố Phượng Thần nói xong bỗng nhiên thấy mình lạ lạ,
" Mình thích cô ta sao ?,sao thế được có lẽ hứng thú thôi " nói xong vui đầu vào làm việc,nhưng cảnh cô nhận hoa mắt long lanh làm hắn bức bối khó chịu
Cô vứt tọt hoa vào sọt rác
Hắt xì hắt xì hắt xì ôi mẹ ơi cứu con
" Cái tên Đỗ Hạo Thiên chết tiệt,sao tặng hoa hoài vậy chứ hắn bị điên sao,ôi tức chết mất " cô đánh thùm thụp vào ngực,cái mũi vì dị ứng và xưng đỏ hồng như chú hề trong rạp xiếc
" Cô không sao chứ ? " cô giật mình ngước lên,1 người con trai rất đẹp trai,chỉ mặc đơn giản áo sơmi quần jeans,giày bât nhưng sao lại hút hồn cô thế này ôi thần linh ơi ....
" Cô ơi...cô ? " cô giật mình,cười gượng xấu hổ
" À không sao không sao " thầm chửi mình,người con trai đó chỉ mĩn cười nhẹ rồi rời đi,tim cô,chết nó đập nhanh quá
" Không được,không được,mục tiêu mình là Cố Phượng Thần,không phải hắn ta,đúng vậy.. " cô gồng lên nói,ôi thôi không được rồi
" Ôi anh ấy đẹp trai quá .... " cô như người mất hồn trở về phòng,về phòng Cẩm Hằng Vang vẫn còn ngồi đó,nhưng sao mặt lại đăm chiêu đến đáng sợ như vậy ?
" Cẩm Hằng Vang ? " cô lay lay vai của Cẩm Hằng Vang, Cẩm Hằng Vang giật mình
" Thư kí Đào ? "
" Vâng ? Anh bị sao vậy ? "
" À không sao,tôi bận rồi tôi đi trước đây " nói xong liền rời đi,cô ngiêng đầu khó hiểu,rồi cũng tự thở dài làm tiếp công việc
" Anh về đây làm gì " Cố Phượng Thần nhùn người con trai trước mặt
" Tất nhiên là về xem em trai tôi sống như thế nào rồi " Cố Phượng Thần không trả lời,chỉ hừ nhẹ nhìn người con trai rồi nhìn đám tài liệu,quyết định giải quyết mặc kệ cho người con trai tung ý
" Tổng Giám Đốc Cố Phượng Thần, xem nào,xem em trai tôi đã làm gì nè,thật đáng ngưỡng mộ nha "
" Cố Phượng Vũ,rốt cuộc anh về có mục đích gì ? " Cố Phượng Thần không vui vì sự xuất hiện của Cố Phượng Vũ
" Không có gì,chỉ là xem xem,em sống như thế nào thôi " Cố Phượng Thần luôn ganh ghét Cố Phượng Vũ vì anh được mẹ yêu thương,lúc bame 2 người ly dị,mẹ anh đã mang Cố Phượng Vũ đi,để lại anh bị người cha không tình người đánh đập,dường như anh không có tuổi thơ,tuổi thơ anh tràn ngập màu đen tối,với người cha ngiện đánh đập
" Cố Phượng Vũ,nếu anh không muốn có án mạng mau rời khỏi đây " Cố Phượng Thần,tức giận đập bàn rít lên từng chữ,Cố Phượng Vũ dửng dưng không sợ hãi,ngồi vào ghế chân trái khoác lên chân phải
" Haha,đúng là mẹ không sai khi đem tôi đi,nếu mẹ không đem tôi đi,chắc tôi sớm bị người cha tàn bạc đó đánh cho thừa sống thiếu chết rồi,nhưng may sao,mẹ dẫn đi là tôi chứ không phải em " nói xong bật cười man rợ,Cố Phượng Thần dường như đã đạt đỉnh điểm,gân tay cuộm cuộm đừng đợt nổi lên
" Cố Phượng Vũ " Cố Phượng Thần rít lên từng chữ ,cô đứng ngoài nghe hết,mở cửa bước vào
" Tổng Giám Đốc,Chủ tịch gọi đến "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.