Chào Buổi Sáng: Ông Xã Siêu Ngầu
Chương 59: Sở Chiêu Dương, Anh Hù Chết Tôi Rồi!
Hoàng Nhã Thần Hi
05/05/2021
(phần 1)
Cố Niệm sợ đến mức mồ hôi lạnh cũng tuôn ra, nước mắt rơi lã chã.
Dù cho cô có biết võ nhưng dù sao sức người cũng có hạn, lại còn đang bị
thương, cô cảm thấy bản thân đã hoàn toàn không phải là đối thủ của đối
phương.
Trong lúc hoảng sợ, cô đột nhiên ngửi thấy mùi bạc hà quen thuộc từ trên
người đối phương, thanh mát mê người.
Cố Niệm sững người một lúc, lúng ta lúng túng nói: “Sở Chiêu Dương?
Có phải là anh không?”
Đôi mắt Sở Chiêu Dương híp lại, đột nhiên hôn chặt đôi môi cô, điên
cuồng ngấu ngiến. Đầu cô đã bị ghì chặt trên tường, ghì đến mức có hơi
đau.
Cố Niệm bị hôn đến không thể thở nổi, cả người bị vây bởi hương bạc hà
thơm mát. Tuy trong lòng cô nghi ngờ đó là Sở Chiêu Dương nhưng nói
cho cùng trong bóng tối không nhìn rõ, cô không thể hoàn toàn khẳng định
nên vẫn hoảng sợ.
Cả người cô run cầm cập trong lòng anh, Cố Niệm ra sức vùng vẫy. Hai
tay không ngừng dốc sức đấm nện về trước.
Lỡ như... Lỡ như không phải Sở Chiêu Dương, lỡ như chỉ là một gã nào đó
trùng hợp trên người cũng có hương bạc hà thì phải làm sao?
Đối phương không lên tiếng, hôn vừa vội vừa mạnh, thậm chí cả tay cũng
bắt đầu táy máy rồi, lần mò trên eo cô rồi bắt đầu hướng lên trên nữa.
Lỡ như... Là ai đó nhân lúc trời tối ra ngoài gây án thì sao!
Cố Niệm sợ đến phát khóc, nước mắt tuôn ra, hai tay càng không thể
khống chế, chỉ dốc sức đánh đập kẻ đó.
Vết thương trên vai bị cô đánh vào, Sở Chiêu Dương đau đến mức rên rỉ
một tiếng, hai tay nắm lấy quả đấm của cô, không để cô đánh nữa.
Nhưng Cố Niệm đâu chịu dừng tay. Cô thật sự bị dọa chết rồi, cũng không
nghe thấy tiếng rên rỉ phát ra là của Sở Chiêu Dương.
Vì để nắm chặt tay cô không để cô cử động, Sở Chiêu Dương dùng sức
quá mạnh nên chạm đến vết thương trên vai, đau đến mức sắc mặt anh
cũng trắng đi mấy phần, trán ướt đẫm mồ hôi.
“Đừng cử động.” Sở Chiêu Dương cắn răng, cố nhịn đau cất giọng nói.
Cuối cùng Cố Niệm cũng nghe thấy giọng của anh, mặt còn giàn giụa
nước mắt, thấp giọng hỏi: “Sở... Sở Chiêu Dương?”
Sở Chiêu Dương hô hấp vừa chậm vừa nặng nề, vết thương trên vai đau
đớn khiến anh trong phút chốc không cách nào mở miệng.
Cố Niệm thấp thỏm đợi một lúc lâu mới nghe thấy giọng nói căng thẳng
của anh truyền đến: “Là tôi.”
Anh bám sát lấy cô, đôi chân dài áp chế cô, để cô không thể nào đá anh
nữa. Bây giờ nói chuyện, anh vẫn cách cô rất gần.
Thấy Cố Niệm dần thả lỏng, Sở Chiêu Dương mới buông cánh tay cô ra.
Anh cũng không biết vì sao tối nay lại đến đây, rõ ràng mình còn đang bị
thương nên nằm yên ở nhà. Nhưng... Có lẽ là anh muốn xem thử, rốt cuộc
cô đi hẹn hò với tên nào, đến cả anh bị thương cũng không thèm để ý.
Sau khi nhìn thấy gã đàn ông đó, anh cũng không rời đi. Rõ ràng trong
lòng vẫn còn chất chứa bực tức nhưng nghĩ cũng không cần nghĩ đã bước
theo cô rồi.
Nhìn thấy cô, anh cũng không thèm nghĩ điều gì khác. Phản ứng duy nhất
chính là hôn cô thật mạnh, dạy dỗ cô một trận.
Một mặt thích anh, một mặt lại đi hẹn hò với người khác, không giữ phụ
đạo*!
*Đạo làm vợ.
Anh không nhịn được muốn đem tất cả lửa giận trong lòng trút hết lên
người cô.
“Bốp!”
Một âm thanh giòn giã vang lên trong bóng tối, giữa hai căn lầu yên tĩnh
càng vang dội hơn.
Sở Chiêu Dương bị đánh đến nghiêng cả đầu, trên má còn sót lại vết đau
bỏng rát.
Sở Chiêu Dương ngơ ngác, cô ấy vậy là có ý gì? Chê trách anh? Được anh
hôn, cô ấy còn không vui sao?
Anh kinh ngạc quay lại nhìn cô, Cố Niệm giơ hai nắm tay đến đánh vào
ngực anh, uất ức vừa khóc vừa nói: “Sở Chiêu Dương, anh hù chết tôi rồi!
Tôi còn tưởng là tên vô lại nào đó... Anh hù chết tôi rồi, anh có biết
không!!! Sao anh không mở miệng nói với tôi một tiếng, cứ muốn hù chết
tôi có phải không!!! Tôi còn tưởng... Tôi còn tưởng... Hix... ”
------oOo------
Cố Niệm sợ đến mức mồ hôi lạnh cũng tuôn ra, nước mắt rơi lã chã.
Dù cho cô có biết võ nhưng dù sao sức người cũng có hạn, lại còn đang bị
thương, cô cảm thấy bản thân đã hoàn toàn không phải là đối thủ của đối
phương.
Trong lúc hoảng sợ, cô đột nhiên ngửi thấy mùi bạc hà quen thuộc từ trên
người đối phương, thanh mát mê người.
Cố Niệm sững người một lúc, lúng ta lúng túng nói: “Sở Chiêu Dương?
Có phải là anh không?”
Đôi mắt Sở Chiêu Dương híp lại, đột nhiên hôn chặt đôi môi cô, điên
cuồng ngấu ngiến. Đầu cô đã bị ghì chặt trên tường, ghì đến mức có hơi
đau.
Cố Niệm bị hôn đến không thể thở nổi, cả người bị vây bởi hương bạc hà
thơm mát. Tuy trong lòng cô nghi ngờ đó là Sở Chiêu Dương nhưng nói
cho cùng trong bóng tối không nhìn rõ, cô không thể hoàn toàn khẳng định
nên vẫn hoảng sợ.
Cả người cô run cầm cập trong lòng anh, Cố Niệm ra sức vùng vẫy. Hai
tay không ngừng dốc sức đấm nện về trước.
Lỡ như... Lỡ như không phải Sở Chiêu Dương, lỡ như chỉ là một gã nào đó
trùng hợp trên người cũng có hương bạc hà thì phải làm sao?
Đối phương không lên tiếng, hôn vừa vội vừa mạnh, thậm chí cả tay cũng
bắt đầu táy máy rồi, lần mò trên eo cô rồi bắt đầu hướng lên trên nữa.
Lỡ như... Là ai đó nhân lúc trời tối ra ngoài gây án thì sao!
Cố Niệm sợ đến phát khóc, nước mắt tuôn ra, hai tay càng không thể
khống chế, chỉ dốc sức đánh đập kẻ đó.
Vết thương trên vai bị cô đánh vào, Sở Chiêu Dương đau đến mức rên rỉ
một tiếng, hai tay nắm lấy quả đấm của cô, không để cô đánh nữa.
Nhưng Cố Niệm đâu chịu dừng tay. Cô thật sự bị dọa chết rồi, cũng không
nghe thấy tiếng rên rỉ phát ra là của Sở Chiêu Dương.
Vì để nắm chặt tay cô không để cô cử động, Sở Chiêu Dương dùng sức
quá mạnh nên chạm đến vết thương trên vai, đau đến mức sắc mặt anh
cũng trắng đi mấy phần, trán ướt đẫm mồ hôi.
“Đừng cử động.” Sở Chiêu Dương cắn răng, cố nhịn đau cất giọng nói.
Cuối cùng Cố Niệm cũng nghe thấy giọng của anh, mặt còn giàn giụa
nước mắt, thấp giọng hỏi: “Sở... Sở Chiêu Dương?”
Sở Chiêu Dương hô hấp vừa chậm vừa nặng nề, vết thương trên vai đau
đớn khiến anh trong phút chốc không cách nào mở miệng.
Cố Niệm thấp thỏm đợi một lúc lâu mới nghe thấy giọng nói căng thẳng
của anh truyền đến: “Là tôi.”
Anh bám sát lấy cô, đôi chân dài áp chế cô, để cô không thể nào đá anh
nữa. Bây giờ nói chuyện, anh vẫn cách cô rất gần.
Thấy Cố Niệm dần thả lỏng, Sở Chiêu Dương mới buông cánh tay cô ra.
Anh cũng không biết vì sao tối nay lại đến đây, rõ ràng mình còn đang bị
thương nên nằm yên ở nhà. Nhưng... Có lẽ là anh muốn xem thử, rốt cuộc
cô đi hẹn hò với tên nào, đến cả anh bị thương cũng không thèm để ý.
Sau khi nhìn thấy gã đàn ông đó, anh cũng không rời đi. Rõ ràng trong
lòng vẫn còn chất chứa bực tức nhưng nghĩ cũng không cần nghĩ đã bước
theo cô rồi.
Nhìn thấy cô, anh cũng không thèm nghĩ điều gì khác. Phản ứng duy nhất
chính là hôn cô thật mạnh, dạy dỗ cô một trận.
Một mặt thích anh, một mặt lại đi hẹn hò với người khác, không giữ phụ
đạo*!
*Đạo làm vợ.
Anh không nhịn được muốn đem tất cả lửa giận trong lòng trút hết lên
người cô.
“Bốp!”
Một âm thanh giòn giã vang lên trong bóng tối, giữa hai căn lầu yên tĩnh
càng vang dội hơn.
Sở Chiêu Dương bị đánh đến nghiêng cả đầu, trên má còn sót lại vết đau
bỏng rát.
Sở Chiêu Dương ngơ ngác, cô ấy vậy là có ý gì? Chê trách anh? Được anh
hôn, cô ấy còn không vui sao?
Anh kinh ngạc quay lại nhìn cô, Cố Niệm giơ hai nắm tay đến đánh vào
ngực anh, uất ức vừa khóc vừa nói: “Sở Chiêu Dương, anh hù chết tôi rồi!
Tôi còn tưởng là tên vô lại nào đó... Anh hù chết tôi rồi, anh có biết
không!!! Sao anh không mở miệng nói với tôi một tiếng, cứ muốn hù chết
tôi có phải không!!! Tôi còn tưởng... Tôi còn tưởng... Hix... ”
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.